Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lúc bảo an tới liền hỏi một số người xem có chuyện gì xảy ra. Lúc biết được kết quả tất cả đều đứng im lặng hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả mấy người quản lý đi theo bảo an tới cũng đứng đó cảm thán. Hắn công tác ở đây đã nhiều năm như vậy rồi còn chưa từng thấy chuyện liên tục xuất hiện phỉ thúy loại kim ti như vậy.
-Trương tổng, ta cũng không thể giúp anh giải tiếp được nữa rồi. Đổ thạch của ta còn chưa giải đâu hi hi.
Lý Dương nhượng lại vị trí đi ra, vội vàng bổ sung một câu.
-Lý lão đệ yên tâm đi, đổ thạch của cậu chúng ta sẽ giúp cậu giải.
Trương Vĩ cười ha ha đứng lên trên vị trí giải thạch, hắn cũng không ngờ tới khối đổ thạch này lại là loại kim ti. Hơn nữa còn tốt hơn phỉ thúy loại kim ti vừa mới bán nữa. Hiện giờ trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.
Trương Vĩ hưng phấn hầu như không dùng nổi kính, cũng không để Lý Dương cùng Vương Hạo Dân hỗ trợ, vội vội vàng vàng. Khối phỉ thúy này nếu có kích cỡ lớn hơn một chút, ngày hôm nay hắn có thể kiếm được ít nhất mấy trăm vạn rồi.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu chậm rãi đi tới bên Trịnh Khải Đạt.
-Lý lão đệ, ngày hôm nay mọi người đều lây phúc của cậu đó.
Lý Dương vừa tới, Trịnh Khải Đạt đã nhếch miệng cười to, hắn còn nửa khối phỉ thúy cũng đã lấy ra hoàn toàn rồi. Từ biểu hiện của khối phỉ thúy này thì giá của nó cũng phải ít nhất ngoài bốn trăm vạn. Tính toán lại thì Trịnh Khải Đạt là người kiếm được số tiền nhiều nhất.
-Đều là mọi người vận khí tốt.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Lưu Cương cùng Ngô Hiểu Ly đều theo Lý Dương đi tới.
-Vận khí của chúng ta tốt đều là do cậu mang tới.
Trịnh Khải Đạt nói xong rồi cắt một miếng cuối cùng xuống. Bắt đầu bỏ máy mài đá mài xuống phủi sạch sẽ vụn đá chung quanh. Hắn vừa mài vừa cười hắc hắc với Lý Dương.
-Lý lão đệ, điểm này lão Trịnh nói cũng không sai. Ngày hôm nay chúng ta đều lấy được phúc của người, đều là cậu mang tới vận may cho chúng ta.
Tư Mã Lâm cười cười, rất tự hào liếc mắt nhìn đoàn người chung quanh, tiếp tục nói rằng:
-Ngày hôm nay chúng ta đều giải ra loại kim ti, sợ rằng không thể khống chế được chuyện truyền ra rồi.
Trịnh Khải Đạt hai mắt sáng lên vội vàng gật đầu nói:
-Tư Mã Lâm nói không sai, loại kim ti à, lại còn ra năm khối, ngẫm lại thật không thể tin được chúng ta lại sáng tạo ra kì tích.
Người chung quanh nghe bọn họ nói chuyện đều cảm thấy ước ao cùng đố kị. Những lời này bọn họ nói là thật, loại chuyện liên tục xuất hiện năm khối phỉ thúy loại kim ti này thật đúng là không thể nào làm lại được.
Đặc biệt người chơi đổ thạch vừa bị hấp dẫn tới, nghe bọn họ nói chuyện hai mắt đều bừng sáng cả lên. Liên tục giải ra năm khối phỉ thúy lại kim ti, chuyện như vậy bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.
-Lão Trịnh, cái này ta cũng không nghĩ ra, có Lý lão đệ đi theo, kỳ tích nào cũng có thể phát sinh.
Tư Mã Lâm gật đầu nói một câu, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo. Không chỉ có bởi vì buôn bán lời mấy trăm vạn, Tư Mã Lâm nói là từ vị trí của một người ham chơi đổ thạch. Một kì tích được ghi lại trên tay bọn họ, Tư Mã Lâm đương nhiên là phải kiêu ngạo rồi.
-Được rồi!
Trịnh Khải Đạt đột nhiên hít một ngụm khẩu khí, phỉ thúy đã được giải ra toàn bộ trước mặt hắn. Hai khối phỉ thúy không ngỏ đặt ở trước mặt Trịnh Khải Đạt. Trịnh Khải Đạt nhìn trái nhìn phải, ngoác miệng cười khúc khích.
-Ông chủ xin chào ngài, ta là Lý Thanh nhân viên thu mua nguyên liệu của tập đoàn Thiệu thị, hai khối phỉ thúy loại kim ti này Thiệu thị chúng ta nguyện ra giá vạn để mua.
Một người trung niên mang mắt kính màu vàng đột nhiên đi tới cười tủm tỉm nói chuyện với Trịnh Khải Đạt. Hắn vừa nghe thấy chỗ này liên tục giải ra phỉ thúy loại kim ti lập tức chạy tới. Phỉ thúy lúc trước tuy rằng bỏ lỡ, nhưng hai khối này hắn nhất định phải đạt được.
-Ông chủ xin chào, ta là nhân viên thu mua của An thị châu báu. Chúng ta muốn mua hai khối phỉ thúy loại kim ti của ngài. Chúng ta có thể nguyện ý cho ngài vạn.
Một người trung niên khác mới tới, Lý Thanh mang theo mắt kính vàng hung hăng trừng mắt nhìn người mới tới, lập tức nói thêm:
-Chúng ta Thiệu thị nguyện ý ra vạn.
- vạn!
Người nhân viên của An thị chưa từng liếc mắt nhìn Lý Thanh. Trực tiếp bỏ thêm năm vạn, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Từ thái độ của hai người này Lý Dương có thể nhận ra lúc này Thiệu Thị cùng An thị là như nước với lửa rồi.
Hai người cạnh tranh giá làm những người khác không dám hé rằng. Hai người thay mặt hai công ty lớn đứng lên cạnh tranh, thậm chí giá của nó vượt lên trước cả giá trị của bản thân phỉ thúy.
-Chờ một chút.
Trịnh Khải Đạt đột nhiên kêu một tiếng, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ:
-Rất xin lỗi, hai khối phỉ thúy này tạm thời ta không dự định bán ra. Nhưng mà sau khi Đại Công Bàn chấm dứt, chúng ta sẽ cử hàng một cuộc bán đấu giá riêng biệt. Chuyên môn bán đấu giá phỉ thúy lần này chúng ta giải ra.
-Đấu giá hội? bán đấu giá phỉ thúy?
Người chung quanh sửng sốt một chút, rất nghi hoặc nhìn Trịnh Khải Đạt, ngay cả Tư Mã Lâm cùng Lý Dương cũng như vậy.
-Chư vị khả năng cũng không biết, tại hạ là chủ tịch kiêm tổng tài Trịnh Khải Đạt của công ty bán đấu giá Lợi Đạt Trịnh Châu. Lần này Bình Châu Đại Công Bàn xong chúng ta sẽ cử hành một lần bán đấu giá phỉ thúy. Tới lúc đó nếu các vị có hứng thú đều có thể tới tham gia. Những người có hứng thú có thể lưu lại danh thiếp của các vị. Thời gian cụ thể chúng ta sẽ thông báo cho các vị sau.
Trịnh Khải Đạt cười tủm tỉm bắt đầu lấy danh thiếp của mình đưa cho mọi người, thuận tiện lấy danh thiếp của mấy người chung quanh.
Tư Mã Lâm cùng Lý Dương nhìn thoáng qua nhau, lắc đầu cười. Trịnh Khải Đạt muốn thừa cơ hội Bình Châu Đại Công Bàn để có thể tuyên truyền công ty bán đấu giá của bọn họ. Người này không lúc nào là không nghĩ tới lợi ích của công ty. Không hổ là người làm ăn chân chính.
-Ông chủ Trịnh, ngài cử hành đấu giá hội, nhưng mà phỉ thúy có đáng giá cho chúng ta đơn độc đi tới một chuyến không?
Lý Thanh cầm danh thiếp của Trịnh Khải Đạt, rất nghi hoặc hỏi một câu. Những người khác đều nhìn Trịnh Khải Đạt, Lý Thanh hỏi câu này cũng là tiếng lòng của bọn họ. Chỉ vì một khối phỉ thúy mà đi đấu giá bọn họ cũng không có rảnh rỗi.
-Điểm này chư vị yên tâm, chúng ta muốn bán đấu giá phỉ thúy tuyệt đối không phải là ít, khẳng định sẽ làm mọi người thỏa mãn.
Trịnh Khải Đạt rất tự tin cười cười, một mình hắn đương nhiên không dám mạnh miệng nói như vậy. Nhưng mà Lý Dương lại không giống hắn, nhìn biểu hiện của bọn họ ngày hôm nay, chỉ sợ Bình Châu Đại công Bàn sẽ có thu hoạch lớn.
-Ông chủ Trịnh, ngài phải cho chúng ta một cái đảm bảo chứ?
Trong đám người có người hỏi ra một câu, Trịnh Khải Đạt sắc mặt có chút xấu xí, đây là người đầu tiên công nhiên nghi vấn hắn.
Nhưng mà ngẫm lại đây là Bình Châu, không phải là Minh Dương. Trịnh Khải Đạt chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như ở Minh Dương, Trịnh Khải Đạt nói ra những lời này sẽ không ai có bất luận ý kiện gì.
Trịnh Khải Đạt đi tới bên cạnh Trương Vĩ còn đang giải thạch nói nhỏ mấy câu. Trương Vĩ đầu tiên kinh ngạc nhìn Trịnh Khải Đạt một chút, sau đó gật đầu, cùng Trịnh Khải Đạt đi tới trước mặt Lý Dương.
-Lý lão đệ, Trương tổng đã đáp ứng ủy thách khối phỉ thúy loại kim ti cho chúng ta đấu giá. Lần này Đại Công Bàn cậu giải ra mười tới hai mươi khối phỉ thúy tốt cũng không thành vấn đề chứ?
-Mười hai mươi khối phỉ thúy sao?
Lý Dương trừng mắt thật to, Trịnh Khải Đạt đúng là nghĩ hay, phỉ thúy bình thường có thể giải ra một hai lần cũng không dễ dàng. Hắn không ngờ mở mồm ra là mười hai mươi khối.
-Ta biết với cậu khẳng định không phải vấn đề gì. Ta hiện giờ đi đảm bảo cho bọn họ. Lão đệ, chúng ta cần danh tiếng của cậu một chút, nghìn vạn lần đừng để ý.
Trịnh Khải Đạt cười hắc hắc một tiếng, không đợi Lý Dương đáp ứng, chạy tới bên cạnh. Nhìn mấy trăm người tụ tập trước mặt, rất thỏa mãn.
-Người bạn của ta vừa rồi đã đáp ứng ủy thạch khối phỉ thúy loại kim ti cho chúng ta bán đấu giá. Chư vị nghĩ hôm nay một chút, ngày hôm nay chúng ta giải ra bao nhiêu phỉ thúy cao cấp? Đại Công Bàn còn chưa bắt đầu, đợi tới khi Đại Công Bàn bắt đầu, chúng ta còn có thể thu hoạch được nhiều phỉ thúy cao cấp hơn nữa. Các vị tới hay không tùy ý, nhưng ta có thể đảm bảo tuyệt đối không tổn thất cho các vị.
Thấy Trịnh Khải Đạt muốn đưa ra đảm bảo, Lý Dương không nhịn được mà cười khổ một tiếng, nhưng mà ngẫm lại Trịnh Khải Đạt nói hắn cũng không có phản đối. Mười hai mươi phỉ thúy cao cấp, chỉ cần Lý Dương cho thời gian, không phải là hắn không làm được.
Trịnh Khải Đạt nói rất tự tin, người chung quanh tạm thời trầm mặc xuống. Trịnh Khải Đạt nói một câu làm bọn họ phải suy nghĩ, ngày hôm nay mấy người đích xác giải ra được nhiều phỉ thúy không tồi. Không ai biết được sau Đại Công Bàn chấm dứt thì thu hoạch được bao nhiêu?
Lý Thanh của Thiệu Thị đột nhiên ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi:
-Ông chủ Trịnh, ngày hôm nay ngài cùng bạn của ngài làm chúng ta phải sợ hãi là đúng. Nhưng chúng ta muốn biết đấu giá của các vị có thể có được bao nhiêu phỉ thúy bán ra? Loại gì? Để cho chúng ta báo cáo cho công ty.
Trịnh Khải Đạt trên mặt thoáng lộ ra một chút xấu hổ, có bao nhiêu phỉ thúy, hiện giờ hắn làm sao biết được. Đừng nói là hắn, cho dù là Lý Dương cũng không biết được lần này thu hoạch được bao nhiêu phỉ thúy.
Trịnh Khải Đạt dù sao cũng là người buôn bán khôn khéo, xấu hổ trên mặt lập tức biến mất, trấn định lại trả lời:
-Những cái này còn chưa thể tiết lộ. Nhưng mà mọi người yên tâm, trước khi bán đấu giá những thứ này sẽ được thông tri cho mọi người.
Trịnh Khải Đạt quay đầu lại, kéo Lý Dương tới bên cạnh nói rằng:
-Có một việc chúng ta có thể nói rõ cho mọi người, người này là người cộng tác làm ăn với ta. Lý Dương Lý tiên sinh đã giải ra phỉ thúy loại lam tinh linh cùng pha lê ở Nam Dương. Có cậu ấy ở đây, lần đấu giá hội sắp tới tuyệt đối sẽ không thiếu phỉ thúy loại cao cấp, thậm chí cả pha lê cũng có thể xuất hiện.
Lý Dương ngơ ngác nhìn Trịnh Khải Đạt, Trịnh Khải Đạt thật đúng là dám nói, loại pha lê cũng là ngộ bất khả cầu. Ngay cả Lý Dương cũng không đảm bảo thế mà Trịnh Khải Đạt lại dám nói ra.
Lý Thanh đứng gần hai người nhất đột nhiên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Lý Dương. Mà trung niên nhân của An Thị cũng sửng sốt một chút, nhưng mà sau đó cũng kinh kỉ, cuống quýt từ trong đám người bước ra, trước mắt bao nhiêu người khom lưng cúi chào Lý Dương.
-Lý cố vấn, xin chào, nhân viên của phòng thu mua ngọc thạch An Thị Lưu Khiêm gặp qua Lý cố vấn.
-Lưu, Lưu tiên sinh, không cần phải khách khí như vậy.
Lý Dương vội vàng kéo người trung niên trước mặt, bị một người lớn tuổi hơn mình hành lễ, Lý Dương thật có chút không quen.
-Nên vậy, ta không biết Lý cố vấn ngài ở đây, bằng không đã tới chào ngài. Ngài là thủ tịch cố vấn đổ thạch của An thị chúng ta. Tại bất kỳ nơi nào cũng được hưởng đãi ngộ của tổng giám đốc.
Lưu Khiêm vừa nói vừa quay đầu lại nhìn một chút, trên mặt Lưu Khiêm cũng có một chút đắc ý. Đối với thân phận của Lý Dương hắn không có chút hoài nghi, người thanh niên có thực lực như vậy cũng không nhiều lắm, mà chuyện Nam Dương giải ra lam tinh linh đã trở thành chiêu bài của Lý Dương rồi.
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ