Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
-Thật là anh, anh tới HongKong khi nào?
Sang Dala nhanh chóng đi tới, phía sau hắn vẫn là bốn tên bảo tiêu, ngoài trừ bốn còn có năm người trẻ tuổi đi theo phía sau, bọn họ đang cẩn thận đánh giá Lý Dương.
-Tôi vừa tới, không ngờ có thể gặp anh ở đây...
Lý Dương lắc đầu, Lưu Cương đã nhịn cười tới mức đỏ mặt, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh cũng đang cố nén cười, vận khí của Lý Dương thật là tốt, vừa mới nói liền có ngay.
-Đúng vậy, tôi vốn cho rằng phải một thời gian nữa mới gặp được anh, không ngờ là chúng ta lại gặp mặt sớm vậy!
Sang Dala nhìn Lý Dương cười nói.
Người tiến vào đại sảnh bán đấu giá càng ngày càng nhiều, hai người nói chuyện với nhau một hồi rồi cùng nhau đi vào đại sảnh, lần này Sang Dala cũng tới để đấu giá.
Đại sảnh hội triển lãm Hongkong còn tốt hơn cả khách sạn mà Lý Dương nghỉ lại ở Nghiễm Châu, nơi này có vẻ càng thêm xa hoa, càng thêm rộng lớn.
Hơn nữa chỗ ngồi trong này nhiều hơn ở Nghiễm Châu khá nhiều, có khoảng ba trăm ghế ngồi torng này, nếu hội lại thì đã có thể thành một cái phòng hội nghị rồi.
Lĩnh thẻ bài rồi ngồi xuống, điều làm bọn họ không ngờ là bọn họ và Sang Dala lại ngồi cùng một chỗ, trùng hợp như thế ngay cả Sang Dala cũng phải than thở.
Việc này chỉ có thể nói duyên phận của bọn họ không tệ, ngồi chung nên hai người cũng có dịp trao đổi tình cảm bạn bè.
Lần báo đấu giá châu báu này có tổng cộng hai mươi sáu món được bán, Sang Dala tới nơi này thuần túy là góp vui chứ cũng không định mua cái gì, có thể gặp được Lý Dương là một việc ngoài ý muốn, coi như là một chút thu hoạch.
Chín giờ năm mươi đại sảnh đấu giá đã ngồi đầy người.
Lý Dương âm thầm gật đầu, so với công ty Tô Phú, công ty của bọn họ còn phải cố gắng rất nhiều, quy mô như thế này trong ngắn hạn bọn họ không thể nào làm được.
Năm phút nữa là tới mười giờ, đèn trong đại sảnh đều đã sáng lên, người bán đấu giá cũng đã bước lên sàn.
Mọi người phía dưới nhất thời yên lặng lại, phái sau người bán đấu giá hiện ra hình ảnh của những vật phẩm đấu giá.
Rất nhanh, vật phẩm đầu tiên đã được mang lên đấu giá.
Lý Dương không có để ý tới những vật phẩm đấu giá này, cũng không có hứng thú gì với chúng, mấy thứ này bị người khác mua đi cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn.
Lý Dương cảm thụ chính là không khí đấu giá, công ty bán đấu gia của bọn họ cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.
-Lý Dương, sao anh không mua gì hết thế? Chẳng lẽ thứ nhìn trúng vẫn chưa xuất hiện hay sao...
Sang Dala tiến gần tới chỗ Lý Dương rồi nhỏ giọng nói.
-Xem như vậy đi, còn anh, sao chưa ra tay gì hết thế...
-Cáp, tôi chỉ tới góp vui mà thôi, nghe nói có một cái vòng cổ không tệ nên tới nhìn một chút, nhưng àm sẽ không cạnh tranh, tôi không có nhiều tiền như vậy!
Giọng của Sang Dala không lớn nên không ảnh hưởng đến người khác, tiền tất nhiên là hắn có, nhưng hắn sẽ không đi cạnh tranh những thứ xa xỉ như thế, Sang Dala có nhiệm vụ kế thừa gia tộc, muốn làm việc gì trước hết cũng phải nghĩ tới gia tộc.
Rất nhanh, một giờ đấu giá đã trôi qua, vật phẩm quan trông nhất trong lần đấu giá này cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Vừa thấy cái vòng cổ này, mọi người vốn đang ồn ào chợt im lặng trở lại, sự yên lặng này kéo dài không được bao lâu đã bắt đầu ồn ào trở lại.
Người đấu giá cái vòng cổ Kim Cương này rất nhiều, Lý Dương yên lặng đánh giá bốn phía, chiếc vòng Kim Cương có giá một nghìn năm trăm vạn rất nhanh đã tăng lên ba nghìn vạn, Lý Dương thì vẫn chưa ra giá lần nào cả.
Sau khi giá cả vượt qua ba nghìn vạn tốc độ đấu giá đã chậm đi rất nhiều, người cạnh tranh cũng đã không còn bao nhiêu.
-Ba nghìn hai trăm vạn!
Một người đấu giá, đây là giá trị thấp nhất mà chuyên gia đã tính ra, nhưng mà nếu cộng thêm giá thủ tục thì đã vượt qua giá của nó khá nhiều rồi.
Sau khi giá ba nghìn hai trăm vạn giá được báo, Lý Dương lần đầu tiên giơ thẻ bài của mình lên làm cho Sang Dala và đám người Vương Giai Giai có chút sững sốt.
-Ba nghìn hai trăm năm mươi vạn... . . .
Người bán đấu giá kêu lớn, ngay lập tức có người tiếp tục kêu giá
Người bán đấu giá còn chưa nói gì thì Lý Dương đã giơ thẻ bài lên rồi trực tiếp báo giá:
-Ba nghìn vạn...
Hội trường trong nháy mắt vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Dương, một lần tăng thêm năm trăm vạn tương đương với lần giơ tẻ bài, ai cũng không ngờ Lý Dương còn trẻ mà lại quyết đoán như vậy.
-Ba nghìn vạn, vị tiên sinh này ra giá ba nghìn vạn... . . .
Giọng của người bán đấu giá cao hơn không ít, vừa rồi tuy rằng có nhiều người cạnh tranh cũngrất kịch liệt nhưng cũng không có ai tăng một cách sảng khoái như Lý Dương cả.
-Lý Dương, đừng nói là anh thực sự muốn mua cái vòng cổ này nhé?
Vương Giai Giai kinh ngạc hỏi một câu, Lý Dương trực tiếp tăng giá năm trăm vạn thì đồ ngốc cũng biết hắn muốn mua cái vòng cổ này. Trước đó bọn họ chỉ cho rằng Lý Dương tới để góp vui mà thôi.
-Viên Kim Cương lớn như thế anh chưa từng gặp qua, mua về làm kỷ niệm cũng không tệ...
Lý Dương vừa nói xong thì lại có người ra giá vạn.
Đầu cũng chưa nâng, Lý Dương lại giơ thẻ bài lên, chiếc vòng cổ này trong lòng hắn có giá vạn, vượt qua giá này hắn sẽ không tiếp tục cạnh tranh nữa, bây giờ còn chưa tới nên hắn vẫn có thể tiếp tục báo giá.
-Ba nghìn chín trăm vạn... .., vạn lần , vạn lần , vạn lần , chức mừng tiên sinh, chiếc vòng cổ này cuối cùng cũng đã thuộc về ngài...
Ba phút sau, người bán đấu giá gõ mạnh búa xuống, cái vòng cái vòng cổ này cuối cùng cũng đã thuộc về Lý Dương.
Ba nghìn chín trăm vạn cộng thêm thủ tục nữa là bốn nghìn ba trăm vạn, so với giá mà Lý Dương định ra thấp hơn một chút, với việc này Lý Dương rất vừa lòng.
Sau khi vòng cổ Kim Cương bán xong hội đấu giá cũng đã chấm dứt, Lý Dương vừa mới đứng lên lập tức có người của công ty đấu giá chạy tới.
Bọn họ không phải lo lắng Lý Dương không mua nổi mà chỉ theo thường lệ hỏi Lý Dương khi nào thì thanh toán tiền lấy hàng hóa, người có thể tới tham gia hội đấu giá công ty đã điều tra qua giá trị con người của họ rồi, người không có thực lực nhất định thì không thể nào vào đây được.
Biết được có thể ngay lập tức lấy được sản phẩm, Lý Dương lập tức thanh toán tiền, cái vòng cổ kia càng lấy sớm thì càng có thể biết được vấn đề sớm.
-Sơn ca, Phong ca, Hạo ca, hội đấu giá đã xong!
Bên ngoài một quá cà phê có một người thanh niên trẻ tuổi xâm mình chạy tới, hắn đứng trước mặt đám người Thẩm Hạo rồi nhỏ giọng nói, Sơn ca không nói gì mà chỉ ngẩn đầu nhìn Thẩm Hạo.
Ở nơi này hắn khẳng định sẽ không động thủ, phải xem Thẩm Hạo làm việc ra sao mới được.
-Các người đợi lát nữa...
Thẩm Hạo hiện ra một chút do dự, nhưng mà nghĩ tới cảnh ngày đó Vương Giai Giai không cho hắn chút mặt mũi nào, khuôn mặt hắn lại hiện ra sự dữ tợn.
Chiếc vòng cổ Kim Cương đã tới tay, khi cầm cái vòng cổ, tâm trạng Lý Dương rất kích động nhưng không có mãnh liệt như ngày đó, năng lực đặc thù cũng không có tự mình xuất hiện.
Việc này làm cho Lý Dương rất nghi ngờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chiếc vòng cổ thì Lý Dương còn cho rằng công ty bán đấu giá đã đánh tráo nữa đó chứ.
-Lý Dương, Thẩm Hạo vừa mới gọi điện thoại chem em nói hắn tìm được một món đồ sứ rất tốt, hắn hỏi chúng ta có muốn nhìn một chút không...
Lý Dương vừa mới vừa lấy chiếc vòng cổ xong thì Vương Giai Giai đã cau mày đi tới nhỏ giọng nói, Thẩm Hạo mất tích một ngày không ngờ bây giờ lại chủ động liên hệ với cô hơn nữa còn nói một tin tức làm cho người khác khiếp sợ.
-Thẩm Hạo, đồ sứ? Nếu hắn nhìn trúng thì bảo hắn tự mình mua đi, chúng ta không đi...
Lý Dương nhíu mày nói, hắn không hề có chút thiện cảm nào với Thẩm Hạo nên căn bản là không muốn đi gặp.
-Có khả năng là hắn nhìn thấy cái bình Nguyên Thanh Hoa nên nhờ anh tới xem xét...
Vương Giai Giai lại nói, Lý Dương hơi sửng sốt, ba từ Nguyên Thanh Hoa này rất có ma lực, vừa rồi còn không muốn đi Lý Dương lập tức thay đổi ý định.
Sắc mặt của Lưu Cương rất trầm trọng, gót chân vừa định nâng lên, lại rụt trở về.
Thẩm Hạo nhìn thấy bình Nguyên Thanh Hoa là giả, muốn tìm Lý Dương gây phiền toái mới là thật, Lưu Cương vốn định khuyên bảo Lý Dương không cần đi nhưng cuối cùng đã thay đổi ý định.
Lần này tránh thoát không biết lần sau Thẩm Hạo sẽ dùng quỷ kế gì để đối phó Lý Dương, không bằng thừa dịp này dạy dỗ hắn một chút để cho hắn vĩnh viễn không dám trêu chọc bọn họ.
Lúc trước Lưu Cương chỉ có một mình nên hắn còn có chút lo lắng, hiện tại có thêm Sang Dala và bốn tên bảo tiêu nên hắn yên tâm không ít. Bốn tên bảo tiêu của Sang Dala đều xuất thân từ quân nhân, ty thuua kém hắn nhưng đối phó người thường thì không có vấn đề gì.
Những tên bên cạnh Thẩm Hạo kia Lưu Cương đã nhìn thấy rõ ràng, bọn chúng đều là những tên côn đồ bình thường mà thôi.
Chỉ cần Sang Dala đi theo thì khi có chuyện bốn tên bảo tiêu không thể không ra tay, đến lúc đó thì bảo vệ Lý Dương không phải là vấn đề nữa.
Hơn nữa, khi thật sự gặp nguy hiểm thì trang bị của hắn không phải chỉ để làm cảnh, bất cứ thứ nào trên người hắn đều có thể lấy mạng người cả.
-Được rồi, chúng ta qua xem một chút...
Do dự một hồi, Lý Dương rốt cục gật đầu, lý do của Thẩm Hạo làm cho Lý Dương không thể từ chối được, không nói tới việc hắn có hứng thú với Thanh Nguyên Hoa, ngay cả Vương Giai Giai bên cạnh cũng muốn đi xem một chút. Mục tiêu thăm dò của tòa soạn bọn họ chính là Nguyên Thanh Hoa, Vương Giai Giai phải qua đó xem một chút, cô mà đi thì Lý Dương không thể không đi được.
Thẩm Hạo chính là biết việc này nên mới dùng nó để dụ bọn họ qua, không thể không nói, chiêu này rất hữu dụng.
-Cái gì Nguyên Thanh Hoa, Lý lão đệ, chúng tôi có thể đi theo không...
Sang Dala đi theo Lý Dương nên khi nghe xong hắn cũng có hứng thú nên hỏi, khóe miệng Lưu Cương có chút mĩm cười, hắn đang nghĩ làm cách nào để mang Sang Dala theo, không ngờ Sang Dala đã tự mình dân tới cửa.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ