Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Ông chủ Trương vừa đi tới cũng kinh ngạc nhìn cái chai màu đen bên trong cái bình, hắn thật không ngờ bên trong cái bình mà mình cất giữ nhiều năm còn có thứ khác.
-Anh lấy những cái chai ra đi, cẩn thận một chút
Lý Dương nhỏ giọng nói với người phụ trách, cái chai này cuối cùng cũng đã được lấy ra, khi nhìn thấy những cái chai này Lý Dương có một sự kích động khó hiểu dâng lên trong lòng.
Người phụ trách lấy cái chai đưa cho Lý Dương, người của Cảnh Đức trấn đều là người hiểu biết về đồ sứ, lúc lấy ra người phụ trách còn tranh thủ sờ một chút, bề ngoài cái chai này nhìn có cảm giác mịn màng, chỉ cần cảm giác này thôi cũng đủ để cho thấy cái chai này không bình thường.
Lý Dương nhận lấy cái chai rồi đặt bên cạnh một cái bàn gỗ, cái chai dưới ánh sang tỏa ra một luồng ánh sang màu đen nhè nhẹ, cho dù là người không hiểu cũng biết thứ này là vật không tầm thường.
Người bạn của ông chủ Trương đột nhiên hỏi:
-Lão Trương, sao bên trong cái bình này có có thứ khác, là cậu giấu chúng sao?
-Tôi không biết, tôi thật sự không biết là bên trong cái bình còn có thứ khác, cậu cũng biết là từ khi tôi mua nó thì luôn đặt trong nhà hàng, tôi chưa bao giờ dụng tới nó
Trên mặt ông chủ Trương hiện ra một tia mê mang, hắn thật sự không biết bên trong còn giấu thứ khác.
-Lão đại, anh xem chất men còn có kiểu dáng của nó, có phải là nó có từ thời Tống không?
Lý Xán đi tới gần cái bàn, hai mắt hắn sáng lên, hai cái chai này là đồ cổ, rất dễ dàng có thể nhìn ra nó có từ thời Tống, nhưng mà tạo hình có chút kỳ quái, nhìn giống như là chai uống rượu của người cổ đại nhưng lại có chút lớn.
-Hẳn là thời Bắc Tống, nun rất tốt, rất có có thể là từ một trong năm danh địa ra, Lý đổng sự, có phải là như vậy không, ngài cho ý kiến đi
Liễu Tuấn cũng có chút kích động, năm đại danh địa chỉ lò nun của Nhữ gia, Quan gia, Ca gia, Quân gia, Định gia, năm nơi này có danh tiếng cực cao trong lịch sử Trung Quốc, đáng tiếc là đồ sứ của năm nơi này truyền lại tới nay không nhiều.
Dân gian có câu “dù có gia tài bạc triệu thì cũng không bằng có một mảnh sứ Nhữ gia”, câu nói này tuy có chút khoa trương nhưng cũng cho thấy địa vị của năm nơi này.
Hai cái chai này nếu thật sự là tứ đó ra thì giá trị tuyệt đối là trên trời, chỉ một cái chai thôi thì cũng đã có giá hơn khối Phỉ Thúy của Lý Dương.
-Có thể, bây giờ thì khó nói, hai người xem ở đây, tôi qua bên kia
Lý Dương đặt cái chai xuống rồi chạy tới chỗ người phụ trách, nhỏ giọng nói:
-Anh xem tiếp xem còn có chỗ nào như thế nữa không
Có tổng cộng cái chai như thế này, lúc này mới lấy ra hai cái, bây giờ còn chưa phải là lúc nên vui mừng, chờ sau khi lấy ra hết thì ăn mừng cũng không muộn.
Lý Dương vừa nói vậy lục chứ ý của hai người Lý Xán và Liễu Tuấn đều bị hấp dẫn, đáng tiếc là hai người nhanh chóng tiếp tục quan sát hai cái chai mà không thể tiếp tục chú ý xem có những cái chai khác hay không.
-Có, có
Người phụ trách từ từ gõ vách tường rồi đột nhiên hô lên, âm thanh của vách tường rỗng ruột và vách đặc ruột là khác nhau, khi vừa phát hiện có chổ phát ra âm thanh kỳ lạ hắn liền hô lên, hắn vừa kêu to liền thu hút sự chú ý của mọi người ngay.
Có kinh nghiệm trước đó nên công việc bây giờ dễ dàng hơn nhiều, chỉ chốc lát, lại có hai cái chai được lấy ra.
Bốn cái chai màu đen, Lý Xán và Liễu Tuấn nhìn nhau, hai người rất hưng phấn đồng thời cũng rất rung động, Lý Dương sao lại biết bên trong có giấu bảo bối?
Ông chủ Trương và người bạn của hắn đều có chút sững sốt, ông chủ Trương tuy không hiểu đồ cổ nhưng chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra cái chai màu đen này là đồ tốt, hiện tại xem ra chưa chắc là ai thua lỗ đâu.
Người bạn kia của ông chủ Trương thì có chút hiểu biết, hắn nhìn bốn cái chai mà không nói gì vừa rồi hắn còn rất hâm mộ ông chủ Trương, lúc này xem ra nếu cái chai này thật sự xuất xứ từ năm đại danh địa thì ông chủ Trương lần này lỗ lớn.
-Nơi này cũng có, nơi này cũng có
Người phụ trách lại gào to một tiếng, ngựa quen đường cũ hắn rất nhanh mở bức tường rồi lấy ra hai cái chai.
Sáu chai trong bình này đã lấy ra, đặt sáu cái chai trên bàn, Lý Xán và Liễu Tuấn đã bị rung động làm cho không nói ra lời.
Cho dù là sáu cái chai không phải là đồ trong năm đại danh địa thì chỉ dựa vào niên đại thôi thì giá trị cũng đã cao hơn viên Phỉ Thúy kia rồi, trong lòng họ ý nghĩ cho là Lý Dương làm ăn lỗ vốn trong nháy mắt đã thay đổi.
Sự thật nói cho bọn họ biết vụ làm ăn này của Lý Dương có thể nói là lời lớn, hơn nữa còn là chiếm tiện nghi nữa.
Sáu cái chai đặt cùng một chỗ, Lý Xán và Liễu Tuấn tham lam nhìn chúng, bọn họ cũng không phải là muốn đem cái chai này thu làm của riêng, với bọn họ mà nói đồ vật tốt thế này bọn họ xem nhiều lần là tốt rồi.
-Tiểu Tuấn, cậu nghe được cái gì không?
Lỗ tai Lý Xán đột nhiên có chút giật giật, hắn vội vàng hỏi Liễu Tuấn một câu, Liễu Tuấn vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên sững sờ.
Bên tai bọn họ truyền tới một âm thanh giống như là tiếng đàn, nghe có chút giống tiếng tiêu, âm thanh này quả thật là rất êm tai, rất bình thản.
Ánh mắt hai người đều dừng trên sáu cái chai, một lúc sau bọn họ ngẩn đầu lên nhìn nhau, trong mắt mọi người đều có sự kinh hãi.
-Lão, lão đại, cái, cái chai này biết hát
Lý Xán gần như là rống lên, lời của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Liễu Tuấn ngơ ngác nhìn sáu cái chai trước mặt, đột nhiên hắn sắp xếp sáu cái chai thành một đường thẳng, mỗi cái chai cách nhau một khoảng nhất định.
Kỳ tích đã xảy ra, tiếng đàn kia một lần nữa thay đổi, âm thanh biến thành nhiều loại âm thanh hòa trộn vào nhau, cầm, tranh, tiêu đều có, hơn nữa âm thanh còn lơn hơn khi nãy một ít, hiện nay hắn thật sự đã nghe được âm thanh của cái bình biết hát trong truyền thuyết.
Lý Dương vội vàng chạy tới những người khác cũng vội vàng vậy lại, Lý Dương, lão Thái, nhân công trong nhà xưởng, ông chủ Trương và người bạn họ Lương của hắn, mười mấy người lúc này đều đang há hốc hồm nhìn sáu cái chai và yên lặng lắng nghe âm nhạc.
Âm thanh này tuyệt đối không phải âm thanh mà cái bình tạo ra, loại âm thanh như thế này mới chân chính gọi là ca hát.
-Đồ sứ biết ca hát, truyền thuyết là sự thật, nó thật sự có thật
Liễu Tuấn đã hoàn toàn ngây dại, miệng hắn thì thào kêu, sắc mặt của những người xung quanh cũng tương tự như vậy, cho dù là Lý Dương đã sớm có cuẩn bị tâm lý cũng bị một màn này làm rung động.
Loại âm nhạc này tuy có chút hỗn độn, không thể trở thành một bản nhạc chính thức được nhưng nghe thì rất giống như là một bản hòa tấu, trước đó hắn đoán không sai, cái bình này có thể phát ra âm thanh chính là vì mấy cái chai này, hiệu quả của cái chai này cũng làm cho Lý Dương rất là run động.
-Mau lên, bên kia còn có một cái bình, anh kiểm tra giúp tôi
Lý Dương đột nhiên kêu một tiếng, người phụ trách kia sợ run người, không cần Lý Dương dặn dò liền chui vào bên trong cái bình.
Nhảy vào cái bình, vừa mới gõ vài cái hắn đã kích động kêu lên:
-Có, có, nơi này cũng có
Không cần ai nhắc nhở thì người phụ trách đã lập tức cẩn thận cắt lớp tường, bởi vì kích động nên tay người này có chút run lên làm cho Lý Dương rất lo lắng.
Rất nhanh, lại hai cái chai nữa được mang ra, nhiều thêm cái chai nên âm nhạc càng thêm phong phú.
Ở bên cạnh, ngoại trừ Lý Dương và người phụ trách đang vất vả lấy những cái chai ra, người khác đều vây quanh tám cái chai lắng nghe một thứ âm nhạc động lòng người được phát ra từ cái chai.
Lại có thêm cái chai nữa, mười cái rồi, người phụ trách kia đã có chút chết lặng, loại việc này hắn chỉ mới gạp lần đầu trong đời, cũng có thể đây chính là lần duy nhất có thể thấy một chuyện như thế này.
Mười hai cái, mười hai cái chai rốt cuộc cũng đã được lấy ra và để trên bàn.
Âm nhạc thanh lại lớn hơn không ít, lloại âm nhạc này không phải vì số chai nhiều hơn mà trở thành tạm âm, ngoại trừ không thể nghe ra đây là thứ âm thanh gì nhưng thứ âm thanh này vẫn làm cho mọi người rất hưởng thụ.
Hơn nữa, mười hai cái chai sau khi tập trung lại với nhau giống như là một bản liên khúc không ngừng được xướng lên vậy.
Rất nhiều người đều dùng sức xoa xoa mắt, bọn họ không thể tin hết thảy mọi việc đang xảy ra, đặc biệt là ông chủ Trương, bây giờ trong lòng hắn không có ý tưởng gì, trong lòng hắn chỉ có hai từ: bảo bối mà thôi
Lý Dương yên lặng sử dụng năng lực đặc thù, quả nhiên, trên những cái chai này có những rung động rất nhỏ, mỗi cái đều có sự rung dộng khác nhau, nhưng sự rung động này lại phối hợp với nhau tạo thành một âm thanh vô cùng êm diệu.
Nhìn mười hai cái chai trước mặt này, Lý Dương đột nhiên tiến lên cầm lấy một cái chai đặt lên đầu.
Theo sau, Lý Dương dựa vào chiều cao khác nhau của chúng mà sắp thành một hàng, sau khi sắp xếp xong, mọi người càng thêm rung động.
Lúc này đây, bọn họ giống như nghe được tiếng của một người đang hát.
Âm thanh này tuy không nghe được rõ nhưng rõ ràng là một giọng nữ, đây quả thật giống như là có một người đang hát vậy, có điều nội dung của bài hát thì không thể nghe rõ được.
Trong lòng mọi ngưởi không còn ai có sự tiếc hận, có thể nghe được âm thanh này bọn họ đã rất mãn nguyện rồi.
-Đồ sứ biết ca hát, đây mới thật sự là đồ sứ biết ca hát
Môi của ông chủ Trương có cht run động, hắn nhẹ giọng nói một câu, khi nói những lời này thì mặt hắn đã dại ra, lúc này hắn không còn nghĩ tới khối Phỉ Thúy trong túi mình nữa, mà bây giờ hắn đang nghĩ gì ngay cả hắn cũng không biết được.
Lão Lương bên cạnh hắn cũng yên lặng gật gật đầu, mười hai cá chai này không cần biết nó có phải có từ danh địa hay không, chỉ cần thứ hiệu quả âm nhạc thần kỳ này cũng đủ để nó trở thành vật vô giá rồi, nó vô cùng xứng đáng là quốc bảo đứng đầu.
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ