Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lý Dương yên lặng sử dụng năng lực đặc thù bao phủ cái hộp này vào trong.
Hộp cơ quan này và cái của Lý Dương có chút không giống, cái của Lý Dương được làm bằng Kim Ti Nam Mộc, thứ trước mặt này chỉ được làm bằng gỗ lim bình thường, tính chất kém hơn cái của Lý Dương một chút.
Có điều cái hộp này hàng năm đều có người bảo quản nên phẩm chất ngược lại tốt hơn cái của Lý Dương.
Dưới hình ảnh lập thể, khối gỗ nhỏ của hộp cơ quan hiện ra, những thứ bên trong nó cũng xuất hiện.
Không gian bên trong hộp cơ quan không lớn, bình thường chỉ dùng để cất vật quan trọng, hơn nữa thứ này cũng phải không quá lớn mới được.
Bên trong hộp cơ quan có tấm ngà voi mỏng, trên có đó ghi chữ cổ.
Sau khi nhìn thấy những chữ cổ này, cho dù là người đã thấy được nhiều bảo bối như Lý Dương cũng nhịn không được thất thần, chữ cổ không nhiều, mỗi tấm ngà voi củng chỉ có khoảng từ, cộn lại thì cũng chỉ hơn từ mà thôi.
Những từ trên tấm ngà voi nếu đặt riêng lẽ thì rất khó hiểu được nội dung, nhưng khi hợp lại thì nội dung lại khiến cho người ta khiếp sợ.
Thứ mà những tấm đồ sứ này ghi lại là một cách chế tạo, hơn nữa còn là cách chế tạo một loại đồ sứ.
Loại đồ sứ này Lý Dương cũng không xa lạ, trước đó không lâu từng dùng giá triệu để mua một món, nếu như nội dung của những tấm ngà voi này là thật thì đây chính là nội dung cách nun Nguyên Thanh Hoa.
Cách nung Nguyên Thanh Hoa, Lý Dương không ngờ là một thứ quý báo như thế lại nằm trong hộp cơ quan của viện bảo tàng Cố Cung.
Lý Dương lặng lẽ chú ý một chút những tầng sáng trên tấm ngà voi, dựa theo thời gian suy đoán thì nó có vào khoản thời Minh. Tấm ngà voi có giới thiệu thứ này là do một người thời Hán mang đi, khi đó thiên hạ hỗn loạn, người này muốn bảo vệ cách nun Nguyên Thanh Hoa, muốn bảo tồn cách làm thứ đồ sứ tinh xảo này nên tìm cách giấu đi.
Có điều hắn không ngờ là hắn giấu một cái là giấu qua mấy trăm năm.
Lý Dương tin chắc là hộp cơ quan này chưa có ai mở ra, nếu không thì Nguyên Thanh Hoa đã không ít như bây giờ rồi, chỉ cần thứ này xuất hiện thì Nguyên Thanh Hoa nhất định sẽ được bảo tồn.
-Lý Dương, thứ này tôi giao cho cậu, cậu giúp chúng tôi lấy món đồ bên torng ra được không?
Hoàng viện trưởng đưa hộp cơ quan cho Lý Dương rồi nói một câu, Lý Dương thì kinh ngạc nhìn ông.
-Sao ngài biết bên trong có món đồ?
Bên trong có mười hai tấm ngà voi Lý Dương phải dùng năng lực đặc thù mới biết được, thế nhưng Hoàng viện trưởng thì không có năng lực này, chính vì vậy nên khi nghe Hoàng viện trưởng nói vậy hắn cảm giác có chút choáng váng.
-Chúng tôi dùng X quang kiểm tra nó, xác định bên trong có cái gì, bên torng thứ nào có vật khác nhau, cụ thể là cái gì chúng tôi còn không có xác định, dù sao thì nó không phải là gỗ hoặc là đá.
Hoàng viện trưởng cười cười, Lý Dương có chút sững sốt, sau đó thì giật mình.
Hắn quá ỷ lại vào năng lực đặc thù nên quên mất thế giới này còn có khoa học kỹ thuật, X quang quả thật có thể xuyên thấu thứ này, phát hiện bên trong có vật gì đó cũng không gì lạ.
-Hoàng viện trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Lý Dương gật gật đầu, hộp cơ quan này hắn đã dùng năng lực đặc thù quan sát một chút, hộp cơ quan này có số khối gỗ nhều hơn không ít nhưng mà nó cũng chỉ có hình, Lý Dương vẫn còn có chút nắm chắc, có năng lực đặc thù hỗ trợ thì Lý Dương có thể giảm đi không ít công sức.
-Tốt, chúng tôi chờ ở ngoài, không quấy rầy cậu, khi nào mở xong thì cậu đi ra, nếu tới giờ cơm mà chưa xong thì chúng tôi sẽ tới gọi cậu.
Hoàng viện trưởng đứng lên, nhỏ giọng nói một câu rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua cái hộp dài trên tay Lưu Cương.
-Lý Dương, nghe nói ngày hôm qua cậu kiếm được một món bảo bối?
Liễu lão hiểu được tâm tư của Hoàng viện trưởng, người này muốn xem bào bối của Lý Dương, có điều lại có chút xấu hổ không dám hỏi.
-Đúng vậy, bức họa này thần kỳ như Trường Sinh Bát vậy, khi tôi phá giải hộp cơ quan này, nếu mấy vị tiền bối có rãnh thì xem xét giúp tôi bức tranh này, có điều phải nói trước, tôi sẽ không trả phí xem xét đâu đấy.
Lý Dương cười nói một câu, bộ dáng của Hoàng viện trưởng hắn thấy rất rõ, cũng hiểu Hoàng viện trưởng đang muốn cái gì.
Hoàng viện trưởng dù sao cũng là viện trưởng của bào tàng lớn nhất nước, dựa theo cấp bậc mà nói thì ông tương đương với một phó bộ trưởng, hơn nữa còn kiêm thêm phó bộ trưởng bộ văn hóa nữa. Ông đã không để ý tới thân phận mà tự mình ra đón hắn, lại nhờ hắn phá giải hộp cơ quan, lúc này nếu như còn muốn xem bảo bối của Lý Dương nữa thì quả thật là khó mở miệng.
Đề nghị của Liễu lão rất đúng lúc, Lý Dương trả lời cũng làm cho bọn họ vô cùng vừa lòng. Lý Dương là một người thức thời, không kiêu không nóng nảy, còn biết quan tâm tới người khác, lúc này mọi người càng thêm ghen tị với Hà lão, một học trò tốt như thế sao không để cho bọn họ gặp trước chứ.
Lý Dương nháy mắt ra hiệu với Lưu Cương, Lưu Cương mỉm cười gật gật đầu rồi cùng đám người Hoàng viện trưởng ra ngoài.
Sau khi mọi người ra ngoài thì Lý Dương bắt đầu tập trung lại, hơn nữa còn sử dụng năng lực đặc thù từ từ tìm cách phá giải hộp cơ quan.
Hộp cơ quan này có số khối gỗ nhỏ hơn cái của hắn tới khối, nhiều ra như vậy thì việc phá giải sẽ khó hơn mấy lần, hộp cơ quan có số khối gỗ nhỏ càng nhiều thì việc phá giải càng khó khăn.
-Hoàng viện trưởng, nếu ngài muốn xem thì tốt nhất phài tìm một cái chậu nước sạch, như vậy thì mới xem rõ ràng được.
Bên ngoài, Lưu Cương mỉm cười nói với Hoàng viện trưởng một câu, trên mặt còn xuất hiện chút tự hào vì hắn là một trong những người thấy được hiệu quả thần kỳ của thứ này đầu tiên
-Những thứ này đã chuẩn bị xong rồi.
Hoàng viện trưởng gật gật đầu rồi chỉ vào một nơi nghỉ chân, nơi này không lớn, nhưng mà vừa đủ chứa , người bọn họ.
Liễu lão dặn dò một nhân viên vài câu, một lát sau người này mang một cáu chậu gỗ lớn tới, cái này so với cái ở khách sạn lần trước còn to hơn.
Bên trong chậu đã đổ đầy nước, cái chậu này phải người mới có thể mang được, sau khi đặt cái chậu xuống bọn họ liền đứng bên cạnh thở hổn hển.
-Lưu Cương, chúng ta đã chuẩn bị cho tốt, cậu lấy bức tranh ra đi.
Hoàng viện trưởng vội nói một câu, ông cũng không xa lạ gì Lưu Cương, trước kia khi Lưu Cương ở chỗ Hà lão ông đã thấy hắn vài lần, có điều lúc đó ông cũng không nói chuyện gì nhiều với Lưu Cương, Lưu Cương khi đó có thân phận là cảnh vệ viên, hai người không hề có tiếng nói chung.
-Tốt
Lưu Cương mỉm cười, nhìn bộ dáng có chút sốt ruột của Hoàng viện trưởng, trong lòng hắn rất là cảm khái, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày những chuyên gia giỏi nhất nước lại sốt ruột chờ mình.
Lấy bức tranh ra, Lưu Cương từ từ mở bức tranh ra, ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn bức tranh.
Thứ này giống như tin tức mà bọn họ có, bức họa này không có chỗ nào ngạc nhiên, nếu như có thì chính là hơi thở cổ xưa của bức tranh.
Bức tranh này rất kỳ quái, đặc biệt là nội dung bên trong, Hoàng viện trưởng căn bản là nhìn không ra nội dung của bức tranh này là gì, vật thế này nếu bình thường bọn họ thấy bọn họ cũng sẽ không để ý, lại càng không nghĩ tới việc mua nó
Lưu Cương sau khi mở bức tranh ra liền học theo cách của Lý Dương ngày hôm qua, từ từ đặt bức tranh vào cái chậu, khi bức tranh tiếp xúc với nước, Chung lão nhịn không được nuốt nước miếng một cái, thiếu chút nữa thì ông đã kêu ngừng lại rồi.
Bỏ bức tranh vào nước là chuyện trước đây cho dù nghĩ ông cũng không dám nghĩ, nếu biết được người khác làm như vậy ông nhất định sẽ răng dạy người đó rồi.
Khi bức tranh tiếp xúc với nước, Hoàng viện trưởng và Liễu lão đều cảm thấy rất khẩn trương, nếu không phải có được tin tức xác thực thì bọn họ cũng không có can đảm để cho Lưu Cương đặt bức tranh xuống nước.
Chổ tiếp xúc với bức tranh từ từ xuất hiện một lớp sương trắng, bốn vị chyên gia đều trừng lớn con mắt, bọn họ giống như những người thấy được hiệu quả thần kỳ của bức tranh này ở Phan Gia Viên, tất cả đều bị cảnh này dọa sợ.
Khi bức tranh chạm vào nước, Lưu Cương lập tức có cảm giác giống Lý Dương ngày hôm qua, bức tranh giống như trơn trượt khỏi tay rồi chìm xuống đáy chậu.
Từ từ, chỗ bức họa càng ngày càng có nhiều sương trắng, những cảnh sắc bên trong cũng từ từ xuất hiện, Lưu Cương nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, mặt nước dao động làm cho những cảnh vật ên trong cũng dao động theo.
Hình ảnh lúc này vô cùng sống động, người có ánh mắt uy nghiêm kia lại xuất hiện, ánh mắt thậm chí còn nhìn xung quanh, những người xung quanh đều đi theo hắn giống như là hầu hạ vậy.
Hoàng viện trưởng há to miệng vương một ngón tay định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, hắn vươn một cây ngón tay, muốn nói cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói ra khẩu.
Bộ dáng của Liễu lão cũng không khác gì Hoàng viện trưởng, tay ông vì kích động quá múc nên có chút run rẫy, một màn này nếu không phải phát sinh trước mặt ông thì ông còn tưởng là mình đang xem Tv nữa đó.
Có điều cho dù là TV trắng đen thì cũng không thể nào làm như thế này được.
Ý cảnh của bức tranh này có thể nói là Liễu lão chưa bao giờ thấy qua, lúc này ông đang cảm tháy vô cùng xúc động.
Đây là cảm giác xúc động khi người ta tìm thấy thứ mà mình thích nhất, lúc trước khi thấy Trường Sinh Bát ông cũng không có được cảm giác này.
-Năm Khai Nguyên, tiết Thanh Minh Nhai Sơn, Ngô Đạo Huyền.
Chung lão đọc phần đề chữ trên bức tranh, dưới mặt nước, loại chữ đề này càng thêm thần thánh mờ ảo, nó giống như trăng trong nước, chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, cho dù là sờ thì cũng không sờ được.
Lời của Chung lão làm cho mọi người tập trung nhìn phần đề chữ, mặt nước dao động, tâm trạng của mấy vị chuyên gia cũng từ từ chuyển thành kích động.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ