Sáng sớm, đám người Lý Dương đã tới trung tâm châu báu, bởi vì ngày cuối cùng sẽ tổ chức bán Ám Tiêu nên hôm nay thời gian mở cửa là giờ sáng.
Hôm nay là ngày cạnh tranh kịch liệt nhất trong đại hội, rất nhiều người đều đến để quan sát nguyên thạch, ngày hôm nay mới thật sự là cuộc chiến chân chính, so với Ám Tiêu, Minh Tiêu không là gì cả, tổ chức Minh Tiêu chỉ vì muốn tăng sự náo nhiệt khi cạnh tranh Ám Tiêu mà thôi.
Hơn vạn khối nguyên thạch, nghe thì rất nhiều, nhưng có nghìn người cạnh tranh, chia đều xuống mỗi người chỉ cạnh tranh được , khối mà thôi.
Đó là chia đều ra, nhưng chuyện này rất khó xảy ra, nguyên thạch tốt thậm chí có hơn nghìn người cạnh tranh cũng không có vấn đề gì, còn những khối có biểu hiện không tốt thì sẽ không có ai để ý.
Huống hồ không thể nào mỗi người đều đủ khả năng cạnh tranh , khối, rất nhiều người chỉ cạnh tranh một hoặc hai khối mà thôi.
Ngoài ra, những công ty lớn như An Thị sẽ tổ chức người chia nhau cạnh tranh hơn vạn khối nguyên thạch cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
-Hôm nay có thật nhiều người a.
Mới vừa đi vào trung tâm châu báu, Lý Xán liền nhịn không được nói một câu, bên ngoài cửa đã tập trung rất nhiều người, nơi này hiện tại nhìn chẵng khác nào cái chợ cả.
-Đúng vậy, tôi cũng thấy hôm nay có nhiều người hơn bình thường!
Vương Giai Giai gật đầu nói.
-Đi, chúng ta vào trong thôi!
Lý Dương cười cười, trong lòng có chút kích động, nguyên thạch trong khu Ám Tiêu hắn đã xem xong, số của những khối nguyên thạch quan trọn hắn cũng đã ghi nhớ, hắn chờ nhiều ngày như vậy chính là vì ngày hôm nay. Nhiều ngày như vậy nếu không có Minh Tiêu phân tán lực chú ý của Lý Dương chỉ sợ hắn đã sốt ruột tới phát điên.
Minh tiêu cạnh tranh rất náo nhiệt, hắn cũng cạnh tranh được hai khối Thủy Tinh Chủng từ trong này, có điều nếu đem Minh Tiêu so sánh với Ám Tiêu thì sự chênh lệch sẽ thấy ngay lập tức, đại hội lần này không hỗ là lần tốt nhất từ trước tới nay, không chỉ có Thủy Tinh Chủng, những loại cực phẩm Phỉ Thúy khác cũng đã xuất hiện trong này.
Đám người Lý Dương rất nhanh đã đi tới khu đặt Ám Tiêu số , hiện tại khu Minh Tiêu đã đóng cửa, những người tham gia đại hội chỉ có thể tới khu Ám Tiêu mà thôi.
Người trong khu số một so với lần trước Lý Dương tới nhiều hơn mấy lần, trong này có khoàng người đang có mặt, cũng may là nơi này rất lớn, có nhiều người như vậy ở cùng một chỗ cũng không thấy chật chội.
Trước những khối nguyên thạch có đặt một giá đỡ bằng gỗ, bên trên có một khung thủy tinh.
Vị trí của khung thủy tinh này nằm ở phía trước chỗ báo giá để cho những người trả giá thuận tiện theo dõi tình huống.
Bởi vì sợ mình không trúng thầu, rất nhiều người đều ra giá nhiều lần, như vậy mục đích của ban tổ chức cũng đạt tới, người cạnh tranh càng nhiều, bọn họ thu lợi cũng càng nhiều.
Với việc này những thương nhân không có ý kiến gì, như vậy so với việc bọn họ đi bán một mình tốt hơn nhiều, đại hội giao dịch nguyên thạch Myanmar là do chính phủ và lực lượng vũ trang địa phương cùng nhau quản lý, mang lại lợi ích lớn nhất mới là mục đích của bọn họ, những thương nhân biết việc này nên cũng chẵng thể nói gì.
Lý Dương từ từ đi xung quanh, khi đi tới chỗ khối nguyên thạch có chứa Kim Ti Chủng thì hắn nhìn thoáng qua, khi thấy bên trong chỉ có một tầng phiếu báo giá rất mỏng thì hắn thở ra một hơi.
Lý Dương từ từ đi tới phía trước, hắn không quay đầu lại nhìn cũng như không trả giá mà cứ vậy đi về phía trước.
Mấy ngày này có không ít người tham gia đại hội nhận biết hắn, lúc này hắn cũng không dám tùy ý trả giá cho bất cứ khối nguyên thạch nào, nếu để mọi người biết hắn báo giá cho khối nào thì khối đó nhất định sẽ tăng giá rất mạnh, khi đó hắn sẽ không mua được, từ khi ở Nam Dương hắn đã biết chuyện này, hiệu ứng danh nhân quả thật là vô cùng đáng sợ.
Tuy rằng tất cả mọi người không thấy giá cả hắn đưa ra, nhưng nhiều đối thủ cạnh tranh hơn chính là một chuyện phiền toái.
Giá cả?
Lý Dương trong lòng chợt có ý nghĩ, hắn đứng lại rồi dùng năng lực đặc thù bao phủ những hộp đựng giá báo xung quanh lại. Trong nháy mắt, giá cả của mọi người hiện a trong đầu hắn.
Lý Dương mỉm cười, hắn thậm chí cảm giác được tim mình có chút dập nhanh hơn.
Những khối Ám Tiêu này hắn chỉ dùng mấy ngày đầu là đã xem xong hết, sau đó hắn chỉ đi tới khu Minh Tiêu, hoặc là đi ra ngoài du ngoạn chứ không trở lại khu Ám Tiêu, cũng sẽ không nghĩ tới việc dùng năng lực đặc thù quan sát giá báo.
Cho tới hôm nay khi nhìn thấy những phiếu ghi giá này Lý Dương mới đột nhiên nhớ tới năng lực đặc thù có thể nhìn thấy hết thảy, tất nhiên là giá báo trên những phiếu này cũng có thể thấy được.
Lý Dương cố gắng bình tỉnh lại, sau đó tiếp tục đi tới phía trước.
Đại hội ở Bình Châu cũng có Ám Tiêu, nhưng những khối này đều là thống nhất tiến hành báo giá, phiếu báo giá bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu đi, hơn nữa còn vô cùng loạn, muốn quan sát giá báo của tất cả các khối nguyên thạch là chuyện không thể, cho nên khi đến Myanmar Lý Dương cũng không nghĩ tới chuyện này.
Lúc này Lý Dương trong lòng vô cùng cảm tạ ban quản lý đại hội, chế độ của bọn họ thật sự quá tuyệt vời, quả thực là vì hắn mà làm. Hộp đựng phiếu báo giá được đặt công khai bên ngoài, mỗi một tấm phiếu Lý Dương đều có thể nhìn thấy, việc này đối với hắn mà nói tương đương với một đợt Minh Tiêu vậy.
Nhưng mà đây là đợt Minh Tiêu chỉ có một mình hắn biết giá, đây chính là một ưu thế rất lớn.
Ưu thế này sẽ mang lạ cho hắn rất nhiều tài chính, khi biết được giá của người khác, Lý Dương hoàn toàn có thể dùng giá có lợi nhất để báo giá, tư đó có thể thu được rất nhiều tài chính.
Đi được một hồi, Lý Dương mới từ từ bình tỉnh lại, sau đó bắt đầu xem xét tình huống đặt giá của từng khối nguyên thạch, rất nhiều giá đều chưa tới phạm vi cao nhất trong lòng Lý Dương, điều này làm cho hắn rất vừa lòng.
Khu Ám Tiêu có càng ngày càng nhiều người đi vào, rất nhiều giá mới không ngừng được đưa ra, giờ trưa hôm nay sẽ chấm dứt đợt báo giá, giờ chiều sẽ kiểm phiếu, lúc này trong lòng Lý Dương cảm thấy rất may mắn vì mình đã tới sớm.
Dựa theo sự tính toán của hắn, hắn chuẩn bị giờ sẽ tới đây, sau đó để cho Sang Dala đi báo giá giúp hắn. Ngày hôm qua hắn đã chuẩn bị sẳn hết mọi thứ, chỉ cần bỏ phiếu vào hộp nữa mà thôi.
Hiện tại xem ra hắn phải thay đổi một chút, Lý Dương vốn chỉ dựa vào giá đưa ra để báo giá, nếu đã biết giá cao nhất của người khác, vậy không cần thiết phải sử dụng giá ban đầu nữa.
Chỉ cần báo giá cao hơn người khác một ít là được, như thế hắn vẩn có được khối nguyên thạch mà mình nhìn trúng.
Cứ như vậy, tài chính tiết kiệm được không phải là con số nhỏ, như vậy hắn sẽ có thể mua được nhiều nguyên thạch hơn.
Lý Dương dạo một vòng quanh khu Ám Tiêu, rất nhiều người đều kỳ quái nhìn Lý Dương, Lý Dương nhìn không giống như đang xem nguyên thạch, cũng không trả giá, hắn nhìn giống như là du khách đem nơi này trở thành điểm du lịch vậy.
Đi một vòng, Lý Dương vừa lòng gật đầu rồi lập tức mang mọi người rời khỏi.
Xung quanh khu Ám Tiêu có nơi nghĩ ngơi, có thân phận của Sang Dala, bọn họ được phân một phòng khách quý. Khi vào bên trong, Lý Dương một lần nữa ghi lại giá báo và con số của nguyên thạch, có năng lực đặc thù nên Lý Dương có lợi thế hơn người khác rất nhiều nên một số khối hắn trả giá cao hơn nhiều những người khác.
Cũng có một số hắn chỉ trả cao hơn một chút mà thôi, như vậy hắn sẽ tiết kiệm được không ít tài chính, một lát sau hắn đã điền xong được một nữa.
Cũng may Lý Dương có không ít phiếu báo giá, nguyên thạch hắn chọn cũng không nhiều nên hơn mười phút sau hắn cũng đã xong việc, sau đó hắn nhờ Sang Dala cho người đi bỏ nhửng phiếu này vào hộp. Những người này đều là người địa phương, bọn họ đến sẽ không làm cho ai nghi ngờ cả.
Lý Dương nhìn thời gian một chút, hiện tại mới hơn chín giờ, vẫn còn có thời gian, Lý Dương lập tức mang theo mọi người tới khu Ám Tiêu số .
Hơn một giờ sau, giá báo của Lý Dương ở khu Ám Tiêu đã được sửa lại một lần, thời gian cũng tới giờ, Lý Dương âm thầm thở ra một hơi. Hai giờ này đã giúp hắn tiết kiệm hơn nghìn vạn tài chính, có thể giúp hắn chon thêm vài khối nguyên thạch nữa.
Hơn triệu tài chính đã được Lý Dương đổi thành Euro, giá báo trong phiếu báo giá của Lý Dương cũng đã lên tới hơn triệu Euro, Lý Dương còn lại hơn triệu, Ám Tiêu càng gần cuối càng dễ thay đổi, hắn cần phải chừa lại một ít đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra.
Những khối khác bị người khác cướp đi cũng không sao cả, chỉ cần những khối trọng điểm vẫn còn là được.
giờ, Lý Dương lại đi dạo một vòng, phần lớn những khối nguyên thạch mà hắn nhìn trúng có giá báo cao nhất thuộc về hắn, vài khối bị người khác vượt qua, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian đâu mà sửa lại.
Một ít người đi theo Lý Dương muốn xem hắn nhìn trúng khối nào đã hoàn toàn thất vọng, Lý Dương đi rất nhanh, ngay cả thùng trả giá hắn cũng không thèm nhìn, bọn họ căn bản không biết Lý Dương đã chọn khối nào cả. Việc này làm cho những người muốn mượn nhãn lực của Lý Dương để thử thời vận đành phải bỏ cuộc.
Thời gian chỉ còn lại nữa giờ cuối cùng, bên cạnh hộp đựng phiếu đấu giá càng ngày càng nhiều, bên cạnh mấy khối Lão Tượng Bì Mao bây giờ đã chật ních người, ở nơi này đã có nhân viên công tác và bảo an tới để duy trì trật tự.
Khối nguyên thạch này có rất nhiều người nhìn trúng, sự cạnh tranh cũng rất dữ dội, hơn nữa còn không ngừng có người thay phiên nhau báo giá.
Với những khối nguyên thạch này, Lý Dương không để ý tói. Những người này gần như điên rồi, có hai khối trả giá còn cao hơn giá trị Phỉ Thúy, sau khi giải ra còn có thể phải bồi tiền, việc làm thua lỗ thế này Lý Dương sẽ không bao giờ làm.
Thời gian từ từ trôi qua, hiện tại chỉ còn phút cuối cùng.