Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 701: mỹ tửu dạ quang bôi (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người trẻ tuổi đem tiền nhét vào túi rồi cảnh giác nhìn phía.

Lưu Cương mang cái chén trở lại rồi giao lại cái chén cho Lý Dương, Lưu Cương cũng có chút tò mò về cái chén này, vật có thể được Lý Dương chú ý tuyệt đối không phải là thứ bình thường.

Những người xung quanh từ từ tản đi, giao dịch đã hoàn thảnh, chuyện hay cũng đã kết thúc, không còn lý do nào để ở lại cả. Có điều chuyện hôm nay là một câu chuyện không tệ, chuyện này chắc chắn sẽ được mọi người lan truyền.

-Anh đẹp trai, hôm nay tôi đã giúp một đại ân, có phải là nên mời tôi một bửa cơm hay không?

Người phụ nữ kia ném cho Lý Dương một cái mị nhãn rồi ôn nhu nói một câu, Lý Dương nổi da gà, còn Vương Giai Giai thì tức giận.

-Thực xin lỗi, chúng tôi còn có việc, để hôm khác đi!

Lý Dương than nhiên nói một câu.

-Anh chàng đẹp trai chẳng có lương tâm gì cả, tôi đã giúp anh giảm bớt vạn, không ngờ ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nhận được!

Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, dường như là rất tức giận, Lý Dương có chút run rẫy, người phụ nữ này không ngờ cái gì cũng dám nói cả.

Đám người từ từ tán đi, người trẻ tuổi thấy có khe hở, lập tức chui ra ngoài, một lát sau không còn thấy bóng dáng nữa, mang theo nhiều tiền như vậy, hiện tại ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là mang số tiền này gửi vào ngân hàng.

-Xin cho qua, xin cho qua, chúng tôi là người của tiết mục Tầm Bảo

Người trẻ tuổi vừa mới đi thì người của đài truyền hình lại tới. Những người này đã tới chậm, việc cạnh tranh đã chấm dứt, giao dịch cũng đã hoàn thành, không còn gì để quay cả.

Người dẫn đầu tổ tiết mục là một người khoảng , tuổi, lúc này hắn đang ảo não nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lý Dương thì hắn có chút sững sốt.

-Lý tiên sinh!

Người này nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương rồi cung kính nói một câu.

-Anh là Vương phó đạo diễn!

-Đúng, đúng, không ngờ Lý tiên sinh còn nhớ rõ tôi, không biết ngài ở đây làm gì thế?

Người này ra sức gật đầu, hắn và Lý Dương đã từng gặp nhau một lần, có điều lúc đó gặp ở Cảnh Đức Trấn, lúc ấy hắn cũng không nói chuyện như thế này, người này có ấn tượng rất sâu với Lý Dương, không ngờ Lý Dương vẫn còn nhớ rõ hắn, điều này làm cho lòng hư vinh của hắn rất được thỏa mãn.

-Tôi mới nhìn trúng một món đồ nên mua nó thôi!

Lý Dương tùy ý nói, Vương phó đạo diễn chú ý tới Dạ Quang Bôi trên tay Lý Dương, khi nghĩ tới tin tức mình nhận được, hắn liền cảm thấy kinh ngạc.

-Vừa rồi là Lý tiên sinh cạnh tranh?

Vương phó đạo diễn trừng to mắt, vừa rồi bọn họ chỉ nghe nói có người ở đây cạnh tranh Dạ Quang bôi nhưng không biết là ai.

-Vương phó đạo diễn, đã lâu không gặp!

Lý Dương còn chưa nói gì thì người phụ nữ kia đột nhiên chào hỏi, Vương phó đạo diễn quay đầu lại, ngay lập tức liền sững sốt.

-Khổng tiểu thư, không ngờ cô cũng ở đây!

Vương phó đạo diễn không để ý tới Lý Dương nữa mà vội vàng chạy tới cười nói một câu, lời nói của hắn rất nịn nọt, hoặc có thể nói là nịnh bợ.

-Hừ, nơi này mùi lạ rất nặng, Lý Dương chúng ta đi thôi!

Vương Giai Giai hừ lạnh một tiếng, cô rất không thích thái độ của tên phó đạo diễn này, với người phụ nữ kia cô càng thêm chán ghét.

-Ừ.

Lý Dương nhẹ nhàng gật, hiện tại hắn rất muốn khám phá thứ bên trong cái chén nàynếu muốn biết rõ thì tốt nhất là về hỏi Hà lão, Hà lão nhất định biết thứ này.

-Lý ca, chúng tôi đã trở lại!

Triệu Khuê, Hải Đông từ xa chạy tới, trên tay hai người còn mang theo những túi xách.

-Lý ca, có phải là chúng tôi tới chậm hay không?

Triệu Khuê nhìn xung quanh, cuối cùng bất đắc dĩ nói một câu, bọn họ cho là Lý Dương thiếu tiền mặt nên mới chạy đi rút, cho nên mới đến trể.

-Không có việc gì, mọi người cũng mệt rồi, thứ này để Lưu Cương cầm đi!

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, Triệu Khêu và Hải Đông liên tục đi không ngừng nghỉ, cho dù hai người là bộ đội đặc chủng nhưng vận động như vậy cũng phải thở hổn hển, hắn tự trách vì mình gọi bọn họ đi lấy tiền.

-Đưa cho tôi đi!

Lưu Cương vươn tay nhận lấy hai cái túi, hơn nữa còn mở ngăn kéo ra nhìn, hai cái túi, mổi cái có vạn tiền mặt, số tiền mặt này rất lớn, ít nhất cũng phải đi hai ba cái ngân hàng mới rút được nhiêu đó.

Lưu Cương giao cái túi lớn cho Triệu Khuê, Triệu Khuê gấp cái túi lại rồi cầm trên tay, hai cái túi tiền kia thì Lưu Cương cầm.

Đây không phải là không tin bọn họ mà việc này bình thường đều do Lưu Cương làm, tất cả mọi người đều đã quen, nếu không tin Triệu Khuê thì Lý Dương cũng sẽ không đưa chi phiếu cho Triệu Khuê.

-Khoang đã!

Mọi người đã muốn đi thì người phụ nữ kia đi tới, khi nhìn thấy hai cái túi lớn liền trừng mắt.

-Vừa rồi các người chỉ có vạn tiền mặt?

Người phụ nữ kia hỏi một câu, lúc này cô đã cảm thấy có điểm không đúng, khi Lưu Cương lấy tiền ra liền kéo dây kéo lại nên mọi người không nhìn thấy gì, nhưng lúc này đã gấp túi lại nên có thể thấy bên trong cái túi chẳng còn gì.

-Đúng, chỉ có vạn, có điều cũng phải cám ơn cô!

Lý Dương cười nói, kết quả cạnh tranh lần này vượt qua sự dự đoán của hắn, hăn vốn đang tìm cách để kéo dài thời gian chờ Triệu Khuê trở về, cuối cùng lại không cần, vạn củng đã đủ để mua.

-Các người, các người gian trá!

Người phụ nữ kia thở phì phò rồi nói, nếu cô sớm biết trong tay Lý Dương chỉ có vạn thì Dạ Quang Bôi sớm đã rơi vào tay cô, không thể nào rơi vào tay Lý Dương như lúc này, hơn nữa cô còn giúp Lý Dương tiết kiệm không ít tiền nữa chứ.

-Nói chuyện thì phải có chứng cứ, chúng tơi gian trá khi nào?

Vương Giai Giai không chút khách khí nói.

-Vương Lôi đạo diễn, bọn họ rốt cuộc là ai?

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai một cái mà không nói gì, lúc này cô đã sớm đầy một bụng tức rồi.

Từ trước đến cô tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh, không ngò hôm nay lại vấp ngã, bị đối thủ đùa giỡn, cuối cùng còn giúp đối thủ, khi nghĩ tới đây thì cô có cảm giác muốn hộc máu.

-Khổng tiểu thư, ngài đừng nóng giận, vị này là chuyên gia cổ ngọc Lý Dương, Lý tiên sinh, Lý tiên sinh có danh tiếng rất cao trong giới đồ cổ!

Vương phó đạo diễn sửng sốt, vội vàng bước lên khuyên can, hắn lúc này đang rất khổ sở trong lòng.

Người phụ nữ này có thân phận không thấp, cô là cháu gái của một phó cục trưởng cục điện lực, lại là Hoa kiều mới về nước, hắn chỉ là một phó đạo diễn, không thể nào gánh vác nổi.

-Lý Dương, Ngọc Thánh Lý Dương!

Vương phó đạo diễn vừa nói xong thì mọi người liền quay đầu lại kinh hãi nhìn Lý Dương.

Nơi này vốn là nơi tụ tập của người ham mê ngọc thạch, rất nhiều người đều nghe qua tên của Lý Dương, địa vị của Lý Dương trong giới ngọc thạch còn cao hơn cả địa vị trong giới đồ cổ.

Đặc biệt là lần hành trình ở Myanmar, Lý Dương sau khi chiến thắng Phỉ Thúy Vương thì đã trở thành đệ nhất nhân trong giới ngọc thạch, có điều tuy có nhiều người biết tên hắn nhưng người thật sự gặp qua hắn thì không có bao nhiêu.

-Thật sự là Ngọc Thánh Lý tiên sinh, tôi đã từng thấy trận đấu của Lý tiên sinh với Phỉ Thúy Vương, là hắn, thật sự là Lý tiên sinh!

Bên cạnh đột nhiên có người kích động kêu lên.

-Ngọc Thánh Lý Dương?

Ngay cả người phụ nữ kia cũng cảm thấy kinh ngạc, sự phẫn nộ của cô đã giảm đi rất nhiều.

-Lý tiên sinh, không ngờ là có thể gặp ngài ở đây, ngài, ngài cho tôi xin chữ ký đi!

Người trước đó hét lên cuống quýt nói.

Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người này nói rất là khoa trương, nhìn biểu hiện của hắn cho thấy hắn đã nhận ra mình.

-Xin lỗi, tôi không có mang theo giấy bút!

Lý Dương buông tay, hắn ra ngoài để đào bảo, tuy rằng có mang theo bút, nhưng là bút ký chi phiếu, không phải dùng để ký tên, hơn nữa cũng không thể ký lên chi phiếu được.

-Không có gì, ký lên quần áo của tôi là được!

Người nọ hưng phấn nhìn xung quanh rồi cởi áo khoát ra, Lý Dương sững sốt, sau đó lắc lắc đầu.

Cuối cùng hắn vẫn phải lấy bút ra ký tên lên áo khoát của người này, đây chính là lần đầu tiên Lý Dương ký tên như thế này, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút kích động.

-Lý tiên sinh, ngài chính là thần tượng của tôi, tôi, ba tôi, mẹ tôi đều vô cùng sung bái ngài, ngài cũng ký tên cho tôi đi!

Xung quanh lại có người kêu lớn, người này tuổi không lớn, chỉ khoảng tuổi, thoạt nhìn so với Lý Dương còn nhỏ hơn, nhưng cha mẹ hắn thì khẳng định là đã lớn tuổi, hắn nói vậy làm cho Lý Dương rất hoảng sợ.

Mọi người kêu to làm cho xung quanh tụ tập lại nhiều người hơn, người phụ nữ kia xoay chuyển ánh mắt rồi đột nhiên kêu lớn lên.

-Tin tức tốt a, Ngọc Thánh Lý Dương đi vào nơi này, đang ký tên cho mọi người, mọi người mau tới a!

Người phụ nữ hét lên một tiếng, những người khác cũng hét theo, xung quanh càng ngày càng nhiều người, khi nghe thấy cái tên Lý Dương, rất nhiều người đều chạy tới. Ngọc Thánh Lý Dương là một nhân vật đầy kỳ tích trong giới đổ thạch, cho dù là người không sung bái Lý Dương thì cũng muốn chạy tới xem diện mạo của hắn.

-Thì ra là hắn, khó trách lại dùng nhiều tiền như thế để mua một cái chén!

-Có điều Ngọc Thánh là người rất ổn trọng, sao lại nóng nảy cạnh tranh với người khác như thế?

-Đó là sách lược, anh không thấy cuối cùng Ngọc Thánh cũng chỉ dùng vạn để mua thôi hay sao!

Những người xung quanh, đặc biệt là những người vừa rồi xem Lý Dương cạnh tranh đều bàn tán sôi nổi, lúc này không còn ai xem Lý Dương là phú nhị đại nữa, chuyện này vô tình đã rửa oan cho Lý Dương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio