Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 767: phỉ thúy thiên nhiên (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Nguyên cẩn thận nhìn Lý Dương.

Tâm trạng lúc này của hắn đang rất không ổn định, hiện tại Lý Dương còn chưa giải thạch xong, hắn không biết một hồi nếu thật sự gặp thua lỗ, Lý Dương có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu hắn hay không nữa.

Dù sao loại chuyện này nếu để hắn gặp hắn khẳng định sẽ đổ lỗi cho người khác, thậm chí còn muốn xảo rá một số tiền gọi là bồi thường nữa.

Suy bụng ta ra bụng người, Lưu Nguyên nhớ tới lời anh mình dặn dò, điều này làm cho Lưu Nguyên càng thêm lo lắng, nếu Lý Dương muốn xảo trá hắn hắn cũng không dám nói câu nào, từ từ khuôn mặt hắn chuyển thành mướp đắng, trong lòng hắn vô củng hối hận vì mình vừa rồi nói như thế.

Bề mặt nguyên thạch có hai vết nứt thật dài, đây là kết quả của hai đao vừa rồi, Lý Dương cẩn thận, từ từ mài vào bên trong.

Ông chủ Ngưu nhịn không được đi tới gần, hắn muốn biết mình đoán có đúng không, bên trong có dục trùng hay không.

Hồ Nhị, Hoàng Vĩ đều đi phía sau hắn, Hà Kiệt ở vị trí gần nhất, hắn chỉ cần bước lên vài bước là có thể nhìn thấy.

Tầng đá từ từ được vạch ra, có lỗ thủng phía dưới cũng đã từ từ thấy rõ, bên trong rốt cuộc trống không hay là có thứ gì khác chỉ cần chờ một chút là có thể biết rõ.

Hiện tại ngay cả ông chủ Triệu và Lưu Nguyên đều muốn đi tới xem thử, bọn họ cũng muốn biết bên trong rốt cuộc có gì hay không.

-Có, có, thật sự có!

Đôi mắt ông chủ Ngưu trừng lớn, miệng nỉ non, sau khi nói xong hắn liền nhảy dựng lên, hai tay còn quơ, lớn tiếng kêu lên:

-có cái gì đó, bên trong thật sự là có bảo bối, Lý tiên sinh, thật sự có a!

Ông chủ Ngưu nói có vẻ rất hưng phấn, kỳ thật hắn bây giờ vẫn chưa rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, hắn chỉ nhìn thấy bên trong có cái gì đó mà thôi.

Ngưu Linh cũng đi tới phía trước, kinh ngạc nhìn cha mình, cô chưa từng thấy cha mình kích động như thế bao giờ.

Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều kinh ngạc, có điều bọn họ cũng không kích động như ông chủ Ngưu.

"Răng rắc!"

Lý Dương dùng sức, tầng đá này trực tiếp mở ra, lỗ thủng bên trong trực tiếp xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này ông chủ Ngưu ngừng lại, khuôn mặt có chút đỏ lên.

Hắn vừa rồi sở dĩ kích động như vậy là vì vừa rồi nhìn thấy có thứ giống như thứ hắn đoán, nhưng lúc này hắn đã phát hiện ra mình hơi thất thố.

-Này, đây là cái gì?

Hà Kiệt giật mình, vương tay chỉ về phía vật thể hình chữ nhật bên trong, ánh mắt ông chủ Ngưu nhìn về phía vật thể kia, cái miệng của hắn mở rộng, rốt cuộc không khép lại được nữa.

Không chỉ là hắn, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ, ông chủ Triệu, Lưu Nguyên đều như vậy.

Lý Quân Sơn, Lý Thành đều mở to mắt, cho dù là Vương Giai Giai thì cũng lộ ra sự khiếp sợ, bọn họ không thể tin được nhìn về phía vật thể bên trong.

-Long, đây là Long!

Khoảng nữa phút sau, ông chủ Ngưu thì thào nói một câu, Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều nhịn không được gật đầu.

Thứ này và Long trong truyền thuyết quả thật rất giống nhau, đặc biệt là cái đầu phía trước, nhìn nó giống như là đang rít rào vậy.

-Quả thật là giống Long, nhưng dường như có cái gì đó không đúng?

Hà Kiệt là người đầu tiên bình tỉnh lại, hắn dùng sức lắc lắc đầu, Cao Phong bên cạnh cũng gật đầu, nói:

-Con rồng này không có sừng!

Cao Phong vừa nói vậy Hà Kiệt liền sững sốt, hắn vội vàng cúi đầu xuống nhìn, quả thật là giống như Cao Phong nói, trên đầu nó không có sừng, trên người cũng không có Long lân, có điều trừ hai điểm này ra, những chỗ khác đều giống Long như đúc.

Lúc này Hà Kiệt cũng đã biết tại sao mình cảm thấy không đúng, bình thường đều chỉ thấy rồng có sừng, lúc này lại thấy một con rồng không sừng, chính vì vậy nên mới cảm thấy không được tự nhiên.

Giải thạch giải ra một vật thể nhìn giống như Long, ngoại trừ Lý Dương những người khác đều ngây dại.

Cho dù là Lý Dương đã thấy được thứ này trong hình ảnh lập thể nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng không trách được có chút ngây người, có điều cũng chỉ một chút mà thôi.

-Lưu Cương, lấy cho tôi một chậu nước!

Lý Dương nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương vội vàng đi lấy nước, vừa rồi hắn cũng bị thứ này hù sợ, lúc này mới vừa tỉnh táo lại mà thôi.

-Ào Ào!

Lý Dương đổ chậu nước vào bên trong cái lỗ, phần lớn lượng nước đều được rót lên người con rồng.

Lý Dương lại duỗi tay, cẩn thận vuốt ve thứ này, vật thể được Lý Dương vuốt ve một hồi liền trở nên sang bóng.

Ông chủ Ngưu nhích lại gần Lý Dương, Hồ Nhị, Hoàng Vĩ cũng nhích lại và bước

Kỳ thật vị trí của bọn họ cách Lý Dương rất gần, bọn họ đi vài bước thì đã đứng sát bên cạnh Lý Dương, từ đó có thể thấy được bọn họ đang ratmuon biết thứ này là cái gì.

Ông chủ Triệu nhìn Lưu Nguyên, trên mặt Lưu Nguyên có chút mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì.

Ông chủ Triệu lúc này có chút tò mò, thứ này có hình rồng, nhưng căn bản không phải Phỉ Thúy, nếu không phải Phỉ Thúy thì thứ này chỉ là một khối đá, giá trị kém xa Phỉ Thúy.

-Đây là cái gì?

Ông chủ Ngưu kinh hãi kêu lên, sau khi kêu lên hắn mới phát hiện hôm nay mình quả thật đã vô cùng thất thố.

-Đây là Đế Vương Lục?

Hồ Nhị quay đầu lại liếc nhìn ông chủ Ngưu một cái rồi nói, trên mặt còn tràn đầy hoảng sợ.

Vật thể rất dễ dàng tẩy sạch, lúc này nó đã lộ ra màu xanh biếc, một màu xanh biết tinh thuần, nó quả thật là cực phẩm trong số Phỉ Thúy màu xanh-Đế Vương Lục.

Đế Vương Lục, vậy thứ này khẳng định là Phỉ Thúy, cho dù chỉ là loại bình thường thì Đế Vương Lục với tạo hình thế nảy cũng sẽ có giá trên trời.

-Đúng vậy, là Đế Vương Lục!

Ôn chủ Ngưu nhìn kỹ một hồi rồi nói, hắn thậm chí còn vương tay định vuốt ve nó một chút

Đôi tay ông chủ Ngưu còn có chút run rẫy, Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Lúc trước khi mình trong hình ảnh lập thể thấy được thứ này tâm trạng cũng không tốt hơn ông chủ Ngưu bao nhiêu, cũng bởi vì thứ này nên hắn mới vội vàng gọi Hà Kiệt lại, cho dù là thế nào đi nữa thì thứ này cũng phải mua lại.

-Ông chủ Ngưu, nếu không có việc gì thì bắt đầu tẩy sạch thứ nảy thôi!

Lý Dương mỉm cười nói với ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu lập tức chấn động, hắn cảm kích nhìn về phía Lý Dương.

Trên bề mặt con rồng này có rát nhiều vết bẩn không biết là cái gì, có điều muốn tẩy đi cũng không phiền toái gì. Lý Dương dưới hình ảnh lập thể từng phân tích thứ này, nó là một loại rêu không biết tên, nó giống như hổ phách lại trơn bóng như dầu mỏ.

Mặc kệ nó là cái gì thì cũng không ảnh hưởng Lý Dương, mấy thứ này có thể dễ dàng tẩy sạch.

Hồ Nhị dùng sức nuốt nuốt nước miếng, trên mặt còn mang theo sự khát vọng nồng đậm.

Dục Long Đế Vương Lục, lại còn là thiên nhiên tạo thành, thứ này quã thật là độc nhất vô nhị, nó so với dụ trùng trước kia mạnh hơn, tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù là dục trùng có nhiều hơn nữa thì cũng còn kém rất nhiều thứ này.

Dục trùng dù sao đã xuất hiện vài lần, nhưng thứ này chỉ mới xuất hiện lần đầu tiên.

-Lý, Lý tiên sinh!

Do dự một hồi, Hồ Nhị rốt cuộc lên tiếng.

Lý Dương nhẹ nhàng quay đầu lại, Hồ Nhị có chút bối rối, hắn vội vàng nói:

-Lý, Lý tiên sinh, còn cần hỗ trợ sao?

Nói xong, Hồ Nhị nhìn chằm chằm vào Lý Dương, trong ánh mắt còn có sự khát vọng.

Lý Dương kinh ngạc, lập tức hiểu được tại sao liền vội vàng gật đầu.

Sự trân quý của thứ này Lý Dương biết rất rõ, có thể tự tay tẩy sạch nó đều là sự tự hào, sự kiêu ngạo.

Nhìn thấy Hồ nhị vui mừng và Hoàng Vĩ khát vọng, Lý Dương liền có một suy nghĩ.

Lý Dương nhỏ giọng nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương lập tức lại đi múc nước, lúc này Hà Kiệt cũng nhìn Lý Dương, đôi mắt hắn cũng đầy sự khát vọng.

-Kiệt ca, từ từ sẽ đến, chúng ta mỗi người đều tắm rửa cho nó một lần, từng bước từng bước đến!

Lý Dương mỉm cười nói một câu, Hà Kiệt lập tức nở nụ cười.

Lưu Cương mang nước tới, Ông chủ Ngưu nhìn mắt Lý Dương, chủ động nhường vị trí, hắn có chút không muốn nhưng như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.

-Cao cấp Băng Chủng a, nếu là Thủy Tinh Chủng thì tốt rồi!

Hồ Nhị nhỏ giọng nói một câu rồi chủ động nhường vị trí, hắn tẩy thời gian ngắn nhưng như vậy cũng đủ rồi, phẩm chất của thứ này hắn cũng đã thấy rõ

Khối Phỉ Thúy hình rồng này là Băng Chủng, màu sắc là Đế Vương Lục, Phỉ Thúy như vậy trên thị trường đã có giá trên trời chứ đừng nói là hình tượng của thứ này, giá trị của nó không thấp hơn Thủy Tinh Chủng, thậm chí còn có thể cao hơn vì thứ này là hang độc nhất vô nhị.

Giải thạch xong không cần gia công, thậm chí không cần đánh bóng, khắp thiên hạ đây là thứ đầu tiên.

Lý Dương khẽ cười một tiếng rồi lắc lắc đầu nói với Hồ Nhị:

-Ông chủ Hồ, trên thế giới không có chuyện hoàn mỹ, tôi thấy thế này đã là rất tốt rồi!

Hồ Nhị sửng sốt, sau đó liền cười cười rồi xua tay nói:

-Đúng vậy, Lý tiên sinh nói rất đúng, là tôi quá cố chấp, thứ này quả thật đã là kỳ tích, không cần phải tốt hơn nữa!

Lý Dương không nói gì mà quay đầu lại nhìn mọi người đang tiến lên tẩy rửa Dục Long, ngay cả Vương Yến và tiểu Thuận Thuận cũng không ngoại lệ.

-Sao chỗ này lại có màu đỏ?

Vương Yến đột nhiên kêu một tiếng.

Cô và Vương Giai Giai cùng nhau tẩy than mình của Dục Long, trước đó phần lớn đã được tẩy xong, lúc này hai người đang tẩy cái đuôi của con rồng.

Vương Yến vừa nói vậy mọi người liền tập trung nhìn về phía con rồng.

Khi nhìn thấy điểm đỏ này, Ông chủ Ngưu, Hồ Nhị và Hoàng Vĩ đều nhịn không được giật mình, trên mặt người đều là sự hoảng sợ.

Qua một thời gian sau, ông chủ Ngưu mới mở miệng:

-Cực phẩm Huyết mỹ Nhân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio