Sau khi chuyên gia đầu tiên lên khán đài, hội trường càng trở nên yên tĩnh.
Máy quay của đài truyền hình bắt đầu làm việc, không lâu nữa sẽ có bài viết đặc biệt về đại diện các chuyên gia Trung Quốc và Nhật Bản, hôm qua chính nhờ sự giúp đỡ của chuyên gia hai nước, tần suất thu hình của họ mới được nâng cao.
Vị giám đốc đó hôm nay đang cầu khấn, sẽ tiếp tục xuất hiện tiết mục đặc sắc như hôm qua, sẽ khiến tần suất thu hình của họ tiếp tục tăng cao.
Các chuyên gia Hàn Quốc đã đứng trước bàn ngọc, khuôn mặt cười thản nhiên.
Vị chuyên gia Hàn Quốc này tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng tuổi, nhưng nhìn có vẻ già hơn tuổi một chút, đứng trên khán đài giống như tuổi vậy.
- Tôi, Phác Nguyên Sinh hôm nay mang đến đó là một đồ bằng đồng!
Vị chuyên gia người Hàn Quốc này nói chuyện rất đơn giản, sau khi nói xong trực tiếp mở cái hòm ra, cầm ra một cái vạc đồng cao khoảng cm, hình vuông, bốn chân, nhìn tổng thể, đây có lẽ là đồ đồng thời nhà Thương, có nhiều năm rồi.
Bất luận là đồ đồng hay đồ sứ, đều có cách đánh giá, chiếc vạc vuông này hoàn chỉnh như vậy, còn có chữ khắc rõ ràng, càng hiếm có, cũng vô cùng quý giá.
Lâm Lang ở dưới khán đài nhìn thấy bảo bối này không kìm nổi gật gật đầu, hôm nay coi như có một mở đầu không tồi.
- Đây, đây là vạc Chu Công!
Trong hàng ghế đại biểu các chuyên gia Trung Quốc, thầy Trương Thịnh đột nhiên hô lên một tiếng, rồi đứng dậy.
Y vừa mới đứng dậy liền có nhân viên quay phim bước đến, nhất nhiều chuyên gia các nước khác cũng lũ lượt đến xem, vị giám đốc của đài truyền hình trong lòng kích động nhất.
Điều mà y muốn, nhanh như vậy đã đến rồi.
Lý Dương vội lôi tay y lại, khẽ nói:
- Thầy Trương, thầy đừng kích động, ngồi xuống rồi nói!
Hội trường ngày hôm qua đã có quy định mới, khi người khác trình bày bảo bối, bất cứ ai cũng không được làm gián đoạn, nếu không sẽ là vi phạm nghiêm trọng quy tắc của hội trường.
Nếu vi phạm, sự xử lí nặng nhất đó là đuổi ra khỏi hội trường, đây cũng là quy định được đặt ra vì vụ việc trước của Lý Dương.
Bây giờ rất nhiều người đều nhìn về phía Lý Dương, càng không thể qua loa.
Trương Thịnh là một chuyên gia Quảng Đông trong lần tham gia hoạt động này, cũng là một người sưu tầm và kiểm định có tiếng trong đoàn, đặc biệt có sở trường về đồ đồng.
Điểm khác với những chuyên gia khác đó chính là Trương Thịnh thật sự là một giảng viên đại học, hơn nữa còn là giáo sư khảo cổ học.
Điều này không giống đa số các nhà sưu tầm, những nhân tài chuyên về khảo cổ làm công việc sưu tầm không nhiều, có thành tích và triển vọng nhất định thì càng ít.
Trương Thịnh là một người có kiến thức về khảo cổ chuyên nghiệp và vững mạnh nhất trong số các chuyên gia sưu tầm.
- Tiểu Lý, cậu không cần lo lắng, tôi không sao!
Trương Thịnh chậm rãi ngồi xuống, trên mặt có chút đau khổ, những chuyên gia xung quanh đều ngỡ ngàng nhìn, chẳng ai biết là xảy ra chuyện gì.
Trên khán đài, màn hình lớn bắt đầu tiến hành quay mọi góc độc chiếc vạc vuông không nhỏ này. Bất luận nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là đồ đồng thời Thương mở màn. Đặc biệt là những hoa văn trên thân chiếc nồi này đều rất rõ ràng, một màn hình lớn lúc này đang không ngừng chiếu những hoa văn này.
Những chuyên gia đều nhìn Trương Thịnh, trên mặt có chút lo lắng, bộ dạng bây giờ của Trương Thịnh bây giờ vô cùng khó coi.
Lão Châu hơi nhíu mày, đột nhiên nói:
- Vạ Chu Công, thầy Trương, chẳng lẽ chiếc vạc này có liên quan đến mộ Chu Công?
Mộ Chu Công?
Những chuyên gia khác lập tức ngẩn người ra, Hoàng lão cũng không ngoại lệ.
Vạc Chu Công không có ai nghe qua, nhưng mộ Chu Công thì mọi người ai cũng biết, đó là một ngôi mộ lớn được phát hiện vào cuối năm ngoái, là mộ của một vị chư hầu thời Thương, vị chư hầu này họ Chu, vì vậy gọi là mộ Chu Công, chứ không phải là tổ tiên của thời Chu.
Mộ Chu Công khai quật được không ít đồ đồng, tạo một chấn động lớn trong giới khảo cổ, giới sưu tầm cũng có không ít người từng nghe qua.
Nhưng thứ mọi người nghe thấy đều là một vài đồ nhỏ được khai quật, đồ nặng vừa to vừa hoàn chỉnh như thế này căn bản chưa hề nghe qua.
Lý Dương chậm rãi sử dụng khả năng đặc biệt, cả chiếc vạc lập tức hiện ra trong những hình ảnh lập thể.
Vòng ánh sáng xung quanh chiếc vạc này là vòng ánh sáng màu đen vô cùng hiếm thấy, đồ có vòng ánh sáng màu đen Lý Dương không thấy nhiều, nhưng chỉ cần có vòng ánh sáng kiểu này thì sẽ là khoảng hơn ba nghìn năm.
Chỉ nói về mặt thời gian thì chiếc vạc này thực sự là đồ thời nhà Thương.
Nhìn thân vạc, đuôi mày Lý Dương đột nhiên chớp động.
Thân nồi khi bị xử lý đặc biệt nhìn không ra vết tích khai quật, xem ra càng giống với đồ vật được khai quật từ lâu rồi, nhưng những vết tích còn để lại sau khi xử lý và khai quật khiến Lý Dương có phán đoán, chiếc vạc này được khai quật chưa được nửa năm.
Nhìn những vết tích khai quật xử lý đồ đồng này, bản thân cũng thật có chút kì lạ, lại thêm biểu hiện trước đó của Trương Thịnh, lần này trong lòng Lý Dương vô cùng nghi hoặc.
Lý Dương đang do dự, muốn hỏi về thời gian, thì Trương Thịnh đã nói rồi.
- Giáo sư Chu nói không sai, chiếc vạc này đích thực có liên quan đến mộ Chu Công, thực ra mà nói, chiếc vạc này từ mộ Chu Công mà ra!
- Từ trong mộ ra, vậy sao có thể vào tay người Hàn Quốc được?
Bạch Minh lập tức kinh ngạc thốt lên, đồ khai quật từ mộ đều là văn vật quốc gia, những đồ vật này đừng nói là xuất ra nước ngoài, cho dù là mua bán cũng không được.Càng không cần nói là đồ vật quý giá như thế này.
Thầy Trương Thịnh cười khổ, chậm rãi nói:
- Mộ Chu Công thực ra được phát hiện hơn hai năm rồi, cuối năm ngoài mới bắt đầu khai quật dưới sự chỉ đạo của tôi, nhưng điều khiến tôi không thể ngờ đến đó chính là, mộ Chu Công vốn được đánh giá là hoàn chỉnh lại bị đào trộm trước đó!
Mấy vị chuyên gia đều lặng lẽ nhìn giáo sư Trương Thịnh, bí mật này thật sự không có ai biết.
Nhưng nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, việc mất mặt thế này, những người trong giới khảo cổ chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài, bọn họ cũng biết đây là chuyện bình thường.
- Điều đáng ghét nhất đó là ngôi mộ này bị đào trộm một tháng trước khi chúng tôi chính thức khai quật, điều này khiến chúng tôi vô cùng đau lòng!
Trương Thịnh lắc đầu, khuôn mặt có chút đau khổ, tiếp tục nói:
- Sau đó qua điều tra, là do trong nội bộ chúng tôi có vấn đề, có người tham lam không chịu nổi sự mê hoặc, đã ra tay trước, đào trộm một lô bảo bối quý giá trong mộ Châu Công, trong đó có chiếc vạc vuông này cũng chính là vạc Chu Công này!
Nói đến đây, các chuyên gia cơ bản đều hiểu hết.
Đội khảo cổ có kẻ mờ ám, ra tay trước đào trộm mộ cổ, tên mờ ám này chắc chắn là nhân vật quan trọng trong đội khảo cổ, nếu không thì không thể biết được vị trí ngôi mộ chi tiết như vậy, càng không thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay như vậy.Khai quật một ngôi mộ lớn thì trước đó đều có canh giữ bảo vệ.
Còn về đống bảo bối bị cướp mất, kết quả mọi người cũng có thể đoán được, vạc Chu Công xuất hiện trong tay người Hàn Quốc, những đồ vật này ước tính lần này sẽ được vận chuyển buôn bán ra nước ngoài.
Cướp mộ, sau đó lại đem văn vật ra nước ngoài bán, những người có thể nói là còn đáng ghét hơn cả hán gian, bị mất đi đều là những tài sản của cả dân tộc Trung Hoa.
- Tôi tin những gì mà thầy Trương nói, chiếc cạc này được khai quật chưa quá nửa năm, bị người ta đặc biệt xử lý qua!
Lý Dương khẽ nói, các vị chuyên gia đều nhìn kĩ lên khán đài, Hoàng lão và Châu lão cũng khẽ gật gật đầu. Lúc đầu bọn họ thật sự không chú ý đến những điều này, chiếc nồi này được xử lý bằng phương pháp khá cao siêu, dường như khiến người ta không thể nhìn ra là đồ vừa mới được khai quật.
- Đúng, chưa quá nửa năm, tiểu Lý quả nhiên lợi hại!
Trương Thịnh gật gật đầu, dường như có nụ cười, nhưng trên mặt lập tức lại lộ ra vẻ phẫn nộ, nói:
- Kẻ đào mộ cổ cướp bảo vật chính là một người đồng nghiệp cũ của tôi, cũng chính là phó đội trưởng đội khảo cổ của chúng tôi, y và Phác Nguyên Sinh mấy năm trước là bạn, sau khi xảy ra vụ cướp mộ, y liền không thấy tăm hơi đâu, bây giời vẫn còn đang bị phát lệnh truy nã, tôi vốn cho rằng y chạy đến Mĩ hoặc Canada, bây giời nhìn thấy chiếc nồi này tôi mới hiểu, y nhất định trốn ở Hàn Quốc!
- Nói như vậy, việc cướp mộ lần này có khả năng liên quan đến Phác Nguyên Sinh?
Hoàng lão há hốc miệng, chậm rãi nói, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
- Tôi cũng không rõ, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, trong thời gian ngôi mộ này bị cướp, Phác Nguyên Sinh có đến Trung Quốc một lần, người này thường xuyên đến Trung Quốc, lúc đó tôi không chú ý gì, nhưng bây giờ…
Nói đến đây, Trương Thịnh không nói nữa, nhưng ý của ông mọi người đều hiểu hết.
Lần cướp mộ này, ước đoán có liên quan đến Phác Nguyên Sinh, như vậy lô bảo bối này được mang ra nước ngoài nhanh như vậy cũng có được sự giải thích hợp lý rồi.
Đây là thuộc về giới chuyên môn.Nếu thật sự là như vậy, thì tên Phác Nguyên Sinh này thật sự là quá đáng ghét, quá bỉ ổi.
Liên kết với kẻ phản đồ nước khác, cùng nhau mưu đoạt bảo bối của nước khác, đợi sau khi vào tay, còn định mang đến nước người ta mà khoe khoang, loại người này, e rằng mấy từ “vô liêm sỉ” cũng không thể hình dung nổi.
Nói y vô liêm sỉ, thì làm ô nhục từ này quá!
Lúc này, mọi người đều nghĩ đến lúc mà người Hàn Quốc này lên khán đài.
Các vị chuyên gia lập tức trở nên phẫn nộ vô cùng, Lý Dương cũng không ngoại lệ, lúc này, Lý Dương hận không thể cho tên khốn kia một cú đấm.
Người ta trộm đồ còn biết đường mà lẩn trốn, tên khốn này không ngờ còn dám diễu võ dương oai công khai đến hiện diện.
- Vạc Chu Công, là một bảo bối quý nhất của ngôi mộ, là báu vật quốc gia, thật đáng tiếc!
Trương Thịnh lại thở dài, các chuyên gia xung quanh trong lòng cũng không dễ chịu gì, điều này không cần Trương Thịnh nói bọn họ cũng hiểu, chiếc vạc vuông, có hoa văn là đồ vô cùng quý báu trong số những đồ đồng, các vị chuyên gia ai cũng đều rất rõ.
Kiểu nồi này trải qua các triều đại Trung Quốc đều là đồ vật rất quan trọng, rất lâu trước đó, còn có truyền thuyết “Hạ Vũ đúc cửu đỉnh”, kiểu nồi này được coi là đồ vật thần kì của quốc gia, tượng trưng cho quyền lực thiên tử.
Thời kì Xuân Thu, Sở Trang Vương đã ra oai với Chu thiên tử, hỏi thiên tử một câu thế này:
- Kiểu vạc này lớn nhỏ nặng nhẹ thế nào?
Câu hỏi của Sở Trang Vương thực sự là muốn rình mò thiên hạ, muốn âm mưu đoạt quyền, chiếc vạc chẳng qua là một cái cớ mà thôi.
Nhưng từ việc này có thể thấy được tầm quan trọng của kiểu vạc này ngày xưa, “ vấn đỉnh thiên hạ, vấn đỉnh trung nguyên” đều là những câu thành ngữ từ đây mà ra, có được chiếc vạc này mới có được thiên hạ.
Vật quý báu như vậy lại rơi vào tay kẻ khác, còn rơi vào tay một tên trộm, khó trách mọi người đều phẫn nộ, khó chịu như vậy.
- Đồ mà Phác tiên sinh mang đến chính là vạc Chu Vương của thời nhà Thương, mời mọi người đưa ra kết quả giám định!
Người dẫn chương trình đứng ra, thời gian chiếu chiếc nồi này không ngắn, đến bên tổ chức cũng biết tính quan trọng của chiếc vạc này, chiếc vạc vuông này còn lại hoàn chỉnh như vậy, hoa văn còn rõ ràng như vậy, đối với bất cứ một bảo tàng nào cũng đều là báu vật quý giá vô cùng.
Ước tính đây cũng là lý do mà kéo dài thời gian chiếu hơn một chút, lúc đó Phác Nguyên Sinh vênh mặt lên, trông rất là kiêu ngạo.
Các đại biểu chuyên gia khác của Hàn Quốc, lần này cũng đều có vẻ vô cùng tự hào.