Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 858: mồi nhử thiên tùng vân kiếm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Mộc Vị Ương lẳng lặng nhìn Lý Dương, lúc này hắn cũng có vẻ là thoải mái.

Mười hai món bảo bối, không coi là nhiều, nhưng chất lượng tất cả các món thì không cần bàn, mười hai món bảo bối này, giá trị cũng không thấp hơn ngàn vạn.

Đặc biệt là ba món trên cùng, đây tuyệt đối là quốc bảo hàng đầu, bất luận kẻ nào thấy những bảo bối này cũng sẽ loạn nhịp tim, thấy phản ứng của Lý Dương và mấy vị chuyên gia chung quanh, Thanh Mộc Vị Ương thấy nắm chắc hơn.

Đợi chừng hai ba phút, rốt cục Lý Dương cũng mở miệng nói:

- Thanh Mộc tiên sinh, những thứ đồ này thật là tốt!

Trên mặt Thanh Mộc Vị Ương lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ, có thể để cho Lý Dương thừa nhận những bảo bối này, chính là niềm tự hào trong lòng hắn, vo tình, trong lòng Thanh Mộc Vị Ương, Lý Dương đã có địa vị cao như thế.

Chỉ là một câu khen ngợi nho nhỏ, đã khiến cho hắn có chút tự mãn.

Trên thực tế rất nhiều chuyên gia tới tham gia hoạt động, cũng đã coi Lý Dương ở địa vị rất cao, không nói là đệ nhất, nhưng trừ Hawes tiên sinh , anh em Jose ra, cũng không người nào có thể so sánh, Thanh Mộc Vị Ương có tâm trạng này cũng coi là bình thường.

- Nhưng …

Giọng Lý Dương đột nhiên thay đổi, sắc mặt Thanh Mộc Vị Ương hơi căng thẳng, lập tức gắt gao nhìn Lý Dương chằm chằm.

Lý Dương tiếp tục nói:

- Những thứ đồ này đều không phải là duy nhất, thiếp chết chóc rất nổi danh, đáng tiếc trước mắt vẫn còn tranh cãi, không thể xác định là có phải bút tích của thánh thư pháp hay không, chén trà men Thiên Mục rất quý, nhưng chúng tôi cũng có, đàn Phượng Hoàng chỉ là một cây đàn, chúng ta còn có Đường Cầm và Hán Cầm còn tốt hơn, đàn Phượng Hoàng cũng chỉ là cây đàn nổi tiếng!

Nhìn Thanh Mộc Vị Ương, trên mặt Lý Dương dần dần lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Thanh Mộc tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, quý quốc có thể tìm ra thanh kiếm nào tốt hơn Thiên Tùng Vân kiếm hay không?

- Cậu … lý luận kiểu này căn bản không thỏa đáng!

Thanh Mộc Vị Ương cứng lưỡi, lớn tiếng kêu lên, vẻ thoải mái của hắn lúc trước cũng không còn, còn có vẻ có chút tức giận.

Thanh Mộc Vị Ương lại vội vàng phân bua:

- Thiên Tùng Vân kiếm quả thật không gì có thể so sánh, nhưng chúng tôi cũng lấy ra mười hai món bảo bối rồi, đủ để chứng minh thành ý của chúng tôi!

Lý Dương thấy buồn cười, lần nữa nói:

- Nếu thật có thành ý, vậy tôi muốn mười mấy vạn đồ bị cướp đi trong chiến tranh, mặc dù phần lớn đều không phải là quốc bảo, nhưng chúng cũng là tổ tông chúng tôi để lại cho chúng tôi, những thứ này, anh có thể đồng ý không?

- Nói rất hay!

Bạch Minh thầm nói trong lòng, Hoàng lão và Chu lão bọn họ nhìn nhau, khóe miệng cũng giãn ra không ít, lời này của Lý Dương có thể nói ra được điều trong thâm tâm bọn họ.

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy danh sách này cũng giật mình, nhưng lúc này cũng đã biến mất. Chỉ mười mấy món bảo bối, đương nhiên không cách nào so sánh với số lượng đồ cổ khổng lồ bị cướp đi, hơn một nửa đồ cổ của Trung Quốc bị truyền ra nước ngoài, một nửa này, lại có một phần khá nhiều ở Nhật Bản.

Những thứ này đều là nguyên nhân lịch sử tạo thành.

- Lý tiên sinh, cái yêu cầu này của cậu quá cao, đừng nói là tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể đáp ứng!

Thanh Mộc Vị Ương hít sâu một hơi, ngăn ngọn lửa giận trong lòng, tiếp tục nói:

- Lý tiên sinh, tôi biết cậu có chút hiểu lầm đối với người Nhật chúng tôi, cho nên lần này tôi dẫn Shan-ben-tai-lang và Tam Tỉnh Kết Y tới nói xin lỗi với cậu, Tam Tỉnh Kết Y cũng nói, nhận đánh nhận phạt, tất nghe liền nghe theo cậu!

Nhận đánh nhận phạt?

Lý Dương ngẩng đầu lên, đầu Tam Tỉnh Kết Y cúi thấp hơn, thần sắc oán hận trong mắt vẫn tràn đầy.

Hôm hắn nay tới, có vẻ là xin lỗi Lý Dương, Shan-ben-tai-lang cũng vậy, nhưng Shan-ben-tai-lang chỉ cần nói xin lỗi là được, hắn tỏ ra đáng thương hơn, phô bày ra một bộ mặt như tùy ý đối phương xử trí.

Nói cách khác, Lý Dương muốn đánh Tam Tỉnh Kết Y thì hắn không chỉ đem mặt cho Lý Dương đánh, còn chịu để hắn gọi người đánh, khó trách hắn có vẻ tức giận như vậy, oan uổng như vậy.

- Lý tiên sinh, tôi nói xin lỗi cậu trước vậy, kính xin cậu tha thứ!

Shan-ben-tai-lang đứng lên, cúi đầu, lớn tiếng nói.

Trong lòng hắn cũng thấy rất tủi thân, đáng tiếc cái yêu cầu này là nhân vật quan trọng trong gia tộc hắn truyền tới, khiến cho hắn không thể không nghe theo.

Shan-ben-tai-lang vẫn luôn tỏ ra cứng đầu là thật, nhưng dù sao hắn cũng là người Nhật, lần này người trong nhà muốn hắn phối hợp, còn bồi thường cho hắn xứng đáng, sau khi suy nghĩ thật kỹ, hắn mới quyết định làm theo người trong nhà chỉ bảo.

- Shan-ben tiên sinh không cần nói xin lỗi, nói thật tôi còn phải cám ơn anh!

Lý Dương cười lắc đầu, sắc mặt Shan-ben-tai-lang căng thẳng, đứng đó không nói gì.

Hoàng lão, Tống Học Dân hai người liếc nhìn nhau, cùng nhau cười khẽ một tiếng, trong mắt còn có chút thú vị.

Lời nói này Lý Dương nói không sai , hắn thật sự phải tạ ơn Shan-ben-tai-lang nhiều, bức tranh hai mặt của Cừu Anh và Đường Bá Hổ là bảo bối cực kỳ hiếm có, Shan-ben-tai-lang không lấy ra các cược rồi bại bởi Lý Dương, bảo bối như vậy cũng sẽ không rơi vào trong tay Lý Dương.

- Lý tiên sinh!

Tam Tỉnh Kết Y bước tới, sắc mặt đỏ bừng, sau khi kêu tên Lý Dương liền không nói gì thêm, cúi đầu đứng đó, trên người còn hơi phát run.

Lý Dương khẽ thở dài, làm người như Tam Tỉnh Kết Y cũng thật thảm, nhìn gia tộc có vẻ hiển hách, nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ là một con cờ, nói bỏ cuộc thì đành bỏ cuộc.

Lâm Bá Văn nhìn Tam Tỉnh Kết Y, vẻ khinh miệt trong mắt không chút giấu diếm.

Người như vậy, ban đầu sao hắn lại có thể giao thiệp nhỉ? Còn để cho hắn quen biết em gái của mình, bây giờ cảm giác thật mất mặt.

Lâm Bá Văn lại so sánh Tam Tỉnh Kết Y với Lý Dương bên cạnh, hắn lập tức lắc đầu, hai người căn bản không thể so sánh, so sánh chính là sỉ nhục Lý Dương.

- Thanh Mộc tiên sinh, nếu chỉ là muốn trao đổi thì tôi không đồng ý!

Lý Dương đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu, thái độ của hắn cũng hết sức sáng tỏ, mười hai món bảo bối để trao đổi lấy Thiên Tùng Vân kiếm, giá trị còn chưa tương xứng.

Hoàng lão, Bạch Minh bọn họ cũng đều đứng dậy theo, lúc này bọn họ cũng đồng ý với lựa chọn của Lý Dương.

Vừa bắt đầu bọn họ cũng bị mấy món bảo bối này chấn động, bây giờ định thần trở lại, cảm giác Lý Dương nói rất đúng, bảo vật của Trung Quốc bị truyền lưu ở Nhật quá nhiều, cầm trở về mấy món này căn bản không là cái gì, chính là mảnh thịt con muỗi trên người con voi lớn.

Nhưng Thiên Tùng Vân kiếm này thì khác, đây là thần khí nổi tiếng nhất của Thiên Hoàng Nhật Bản, thanh kiếm nầy đặt ở Trung Quốc, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau, bây giờ người lo lắng chính là người Nhật Bản, chứ không phải là bọn họ.

- Đợi chút, Lý tiên sinh!

Thanh Mộc Vị Ương vội vàng gọi Lý Dương lại, hắn cũng đứng lên, lúc này đầu của hắn rất đau, thương lượng với Lý Dương quả nhiên không dễ dàng như vậy, cũng may hắn còn có chiêu khác, lần này để mang thần kiếm về, người Nhật đã suy nghĩ rất nhiều sách lược khác nhau.

- Lý tiên sinh, không trao đổi, chúng ta hãy dùng cách đánh cược để quyết định, cậu cảm thấy như thế nào?

Thanh Mộc Vị Ương lớn tiếng nói, đây chính là phương án thứ hai từ trong nước gửi cho hắn, nếu là không thể đổi được, liền tìm cách để cho Lý Dương đồng ý cá cược, người Nhật nhận thấy, Lý Dương đã có thể đồng ý cá cước với Shan-ben-tai-lang, vậy thì có thể đồng ý với bọn họ.

Dùng cách cá cược để lấy Thiên Tùng Vân kiếm trở lại, như vậy còn có thể thoải mái hơn một chút.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lý Dương phải đồng ý mới được.

Lý Dương ngừng lại, quay đầu lại nhìn Thanh Mộc Vị Ương, sắc mặt còn có chút kỳ quái.

Thanh Mộc Vị Ương cũng nhìn Lý Dương một cách căng thẳng, Lý Dương không đồng ý cá cuộc, nhiệm vụ của hắn cũng có thể tuyên bố thất bại, không chỉ tạo ấn tượng xấu với Thiên Hoàng, sau khi trở về nước còn có thể gặp một số phiền toái khác.

- Thanh Mộc tiên sinh, cá cược như thế nào?

Lý Dương nhẹ giọng nói một câu, chân mày Hoàng lão hơi nhíu lại, nếu không phải nơi này nhiều người như vậy, lại dính dấp đến người nước ngoài, hắn thật muốn nói thẳng với Lý Dương mấy câu.

Cá cược vật này, nếu có thể không cược thì tốt nhất không tham gia.

Trong lòng Thanh Mộc Vị Ương hơi thả lỏng, lập tức nói:

- Cũng không khác khi cậu cá cược với Shan-ben-tai-lang, chúng tôi lấy mười hai món bảo bối này cá cược với Thiên Tùng Vân kiếm của cậu!

Lý Dương đứng đó, không nói gì.

Thanh Mộc Vị Ương cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn Lý Dương một cách căng thẳng, lúc này hắn cũng không dám chắc Lý Dương sẽ đáp ứng.

Nếu nói cá cược, bất kể nói thế nào cũng là bọn họ chiếm ưu thế, mặc dù trước đó Lý Dương đã thắng được Shan-ben-tai-lang, nhưng không ai có thể cho là Lý Dương thắng bằng bản lãnh thật sự, mọi người đều thấy, Shan-ben-tai-lang thất bại là vì hắn qua sơ suất.

Một lát sau, Lý Dương mới từ từ gật đầu, nói:

- Được, tôi đồng ý với anh, nhưng địa điểm để tôi sắp xếp!

Trong nháy mắt, chân mày Hoàng lão nhíu thật chặt, Thanh Mộc Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, Lý Dương đồng ý là tốt rồi, còn yêu cầu của Lý Dương thì hắn căn bản không coi ra gì.

Đối phó với Lý Dương, bất kỳ địa điểm nào cũng không có vấn đề gì.

- Tốt lắm, ngày mai sau khi hoạt động kết thúc tôi sẽ liên lạc với cậu, Lý tiên sinh, xin cáo từ!

Thanh Mộc Vị Ương nói xong liền rời đi.

Sau khi Lý Dương đã đồng ý, hắn còn phải bố trí rất nhiều những việc khác, không thể lãng phí thời gian ở nơi này, tối hôm nay Kimura sẽ đến, nghỉ ngơi một đêm, là có thể tham gia cá cược ngày mai.

Ngày mai cũng là ngày cuối cùng của hoạt động, sau đó chính là triển lãm, đối với Thanh Mộc Vị Ương mà nói, thời gian rất là cấp bách.

Nhìn Thanh Mộc Vị Ương vội vã rời đi, khóe miệng Lý Dương mất tự nhiên lại há ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio