Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia
Cảnh đêm ở sông Tần Hoài này thật đẹp!
Vương Giai Giai khoác tay Lý Dương, khẽ gác đầu lên vai hắn, rảo bước chậm rãi bên bờ sông Tần Hoài.Bênh cạnh là đình đài lầu các gạch đỏ ngói xanh, thuyền hoa màu hồng dập dìu trên mặt nước, khiến cho nơi đây mang đậm nét cổ điển.
Gió mát thổi qua mặt, thoải mái mát mẻ, mang theo không khí trong sạch của nước sông, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để du ngoạn sông Tần Hoài.
-Giai Giai, chỉ cần em thích là được rồi !
Lý Dương ôm vai Vương Giai Giai, mỉm cười nói, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến Nam Kinh, đến bờ sông Tần Hoài, còn là do Vương Giai Giai chủ động đề nghị nữa.
-Cám ơn anh!
Vương Giai Giai khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt dễ thương còn hơi đỏ ửng như quả táo chín mọng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.
-Có gì đâu, đây là việc anh nên làm mà, là anh làm không tốt, xin lỗi em!
Lý Dương hơi đau lòng, càng ôm chặt Vương Giai Giai vào lòng, sau khi Vương Giai Giai ở cùng hắn thì đã từ bỏ công việc, cũng không ở cạnh người nhà, suốt cả ngày vô duyên vô cớ đi theo hắn, còn hắn lại rất hiếm khi nào có thể giống như một người yêu đích thật, dẫn nàng ra ngoài hẹn hò, tản bộ.
Điều này khiến Lý Dương cảm thấy mình nợ Vương Giai Giai rất nhiều.
Cách đó không xa, Lưu Cường và Triệu Khuê cười híp mắt nhìn cặp tình nhân ở phía trước, hai người họ ở nơi lãng mạn này anh anh em em, bọn họ đi theo quá gần thì không tiện.
Hải Đông người luôn đi theo bọn họ, lúc này lại lên Phật Sơn.
Chuyện ở trường của Lý Tiểu Tùng đã được sắp xếp xong, bản thân hắn cũng muốn trở về trường sớm, Lý Dương bảo Hải Đông đưa hắn về, làm xong mọi thứ ở đó.
Bên cạnh Lý Dương có Lưu Cương và Triệu Khuê là đủ rồi.
Vương Giai Giai quay đầu, mắt sáng ngời, khẽ lắc đầu nói:
-Không gì, anh rất bận, em cũng biết anh sẽ có một tương lai tươi sáng! Nhưng đôi khi em không kìm được mà nghĩ, muốn anh mỗi ngày đều ở bên cạnh em giống như bây giờ. Em biết suy nghĩ như vậy rất ích kỉ, anh không phải chỉ thuộc về một mình em!
Lời của Vương Giai Giai khiến trong lòng của Lý Dương càng thêm áy náy, hắn ôm Vương Giai Giai vào lòng, hai người cứ như thế đứng bên hồ, ôm chặt lấy nhau.
-Đừng đi Lợi Lợi, em nghe anh nói, nghe anh giải thích đã!
Không khí ấm áp, lãng mạn bị tiếng hét vội vàng lúc nãy phá hỏng mất rồi, Lý Dương và Vương Giai Giai cùng ngẩng đầu lên, vừa lúc một cô gái đi ngang qua họ, phía sau có một chàng trai có vẻ trẻ tuổi hơn Lý Dương đang vội vã đuổi theo cô ta.
-Em không muốn nghe anh giải thích, ly hôn đi, em phải ly hôn với anh!
Cô gái rươm rướm nước mắt. Tiếng la lớn khiến Lý Dương và Vương Giai Giai phải cùng liếc nhìn một cái, hai người bọn họ xem ra còn trẻ tuổi, vậy mà đã kết hôn rồi.
Nghe đến hai từ ly hôn, người con trai kia càng lo lắng, sốt ruột hơn, trên tay cầm một miếng ngọc bội, vội vàng nói:
-Lợi Lợi, em đừng như vậy có được không, bình tĩnh nghe anh giải thích, đây tuyệt đối là món bảo vật, em phải tin anh!
Người con trai không nói thì thôi, vừa nói thì giọng cô gái càng lớn hơn, cô ta khóc nói:
-Tin anh, anh bảo em làm sao có thể tin anh được? Chúng ta kết hôn mới có ba tháng, đây là tiền mẹ em cho chúng ta mua xe, anh hay rồi, không nói tiếng nào đã mua cái thứ này, rốt cuộc trong lòng anh có em hay không chứ?
Giọng nói của cô ta khiến cho không ít người xung quanh chú ý, rất nhiều người còn đứng đó xem.
Chàng trai có vẻ lúng túng, níu lấy cánh tay của cô gái, nói nhỏ:
-Lợi Lợi, có chuyện gì hai chúng ta nói riêng có được không, anh không nên dấu em làm những việc này, nhưng lúc đó quá gấp mà, nếu anh không mua, món bảo vật này sẽ bị người khác mua mất!
Hắn vừa nói như vậy, cô gái càng tỏ vẻ tức giận hơn:
-Anh là gã ngốc, còn dám nói như thế à? Gì là người khác mua mất chứ, đó là do bọn họ cố tình gạt anh, nếu bán đắt như vậy, sao giờ anh trả hàng lại, họ lại không chịu chứ?
Chàng trai lại cúi đầu xuống, cô gái nhìn thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều bèn giằng mạnh khỏi tay chàng trai, lại chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh.
Chàng trai hơi ngẩn người ra, vội vàng đuổi theo, lúc hắn đi, trên mặt còn lộ vẻ đau khổ.
-Lý Dương, tụi mình đi theo xem sao, được không?
Vương Giai Giai nói nhỏ một câu, đây là việc cãi vã điển hình của vợ chồng trẻ,
mà hình như còn là vì vấn đề tiền bạc, Vương Giai Giai là cô gái lương thiện, có lẽ không hy vọng đôi vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn thì đã chia tay nhau như vậy, hoặc cũng có thể là đồng tình với cô gái kia, vì thế mới muốn đuổi theo xem thử tình hình.
-Được!
Lý Dương khẽ gật đầu, kéo tay Vương Giai Giai, bước nhanh theo.
Hắn đã nghe được nội dung chủ yếu, trên tay chàng trai hình như cầm miếng ngọc bội, nếu hắn đoán không sai thì chàng trai này không nói tiếng nào đã dùng tiền trong nhà mua ngọc bội, kết quả là bị vợ phát hiện, nên mới xui xẻo như vậy.
Sau đó vợ hắn đưa hắn đi trả hàng lại, ông chủ không đồng ý, nên mới xảy ra chuyện vừa nãy.
Nếu như là thật, rất có thể sẽ là một bi kịch, chuyện như vậy, nghe thế nào cũng giống như bị người ta gài bẫy.
Cô gái chạy rất nhanh, chàng trai không ngừng giải thích, không ngừng nói lời ngon ngọt, nhưng cô gái không nghe, khóc lóc đi đến một nơi vắng người, cuối cùng ngồi ôm đầu khóc ồ lên.
Ở đây rất vắng người, chỉ có hai người bọn họ.
Vương Giai Giai quay đầu nhìn Lý Dương một cái, buông tay ra, chậm rãi bước đến bên cô gái, chàng trai nhìn thấy Vương Giai Giai có chút ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu.
-Anh chờ chút đã, tôi nói chuyện với cô ấy được không?
Vương Giai Giai nói nhỏ một câu, chàng trai hơi sững người, liền cười nói:
-Được, cám ơn cô! Ban nãy làm phiền hai người, thật ngại quá!
Chàng trai nói xong thì đi về phía Lý Dương, có một cô gái giúp hắn khuyên vợ vẫn tốt hơn là hắn tự mình nói, lần này vợ hắn rõ ràng không chịu nghe hắn giải thích.
Vương Giai Giai hơi ngẩn người, lập tức lại nở nụ cười.
Chàng trai này thú vị thật, lúc đuổi theo vợ mình mà còn không quên quan sát xung quanh, lúc nãy bọn họ cãi nhau cạnh Lý Dương và Vương Giai Giai, không ngờ hắn ta lại nhớ mình.
-Chào cậu, tôi họ Lý, có chuyện gì với cậu thế?
Lý Dương tiến lên trước hai bước, nhìn chàng trai, mỉm cười hỏi, trên mặt chàng trai liền lộ vẻ bất lực, khẽ thở dài.
-Một lời khó nói hết!
Chàng trai chậm rãi kể cho Lý Dương nghe chuyện giữa hai người bọn họ.
Đây là chuyện của ba ngày trước, hắn cùng với một người bạn đến hồ Tần Hoài chơi, khi đi ngang qua một tiệm đồ cổ thì bước vào xem thử.
Thời buổi này được gọi là toàn dân sưu tầm, những người trẻ tuổi như bọn họ cũng từng xem qua không ít các tiết mục về giám định bảo vật, vào tiệm đồ cổ xem đơn thuần chỉ là vô cho vui, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng một miếng ngọc bội đã thu hút được sự chú ý của hắn, đây là một miếng ngọc bội trắng hình rồng rất đẹp.
Tiếc là giá của miếng ngọc bội này quá cao, đến những mười vạn, đối với một người con trai bình thường vừa mới kết hôn mà nói, món tiền này không phải là con số nhỏ, điều này khiến hắn rất do dự.
Nói ra cũng trùng hợp, khi hắn đang xem ngọc bội thì có một ông khách bước vào, cũng để ý miếng ngọc này.
Ông này tự xưng là giáo sư đại học Nam Kinh, đồng ý mua lại miếng ngọc bội này, chỉ là không mang nhiều tiền mặt trong người hơn nữa ông ta cũng không có thói quen quẹt thẻ, chỉ dùng sổ tiết kiệm, phải về lấy tiền.
Thấy ông lão muốn giựt mất ngọc bội của mình, chàng trai không do dự nữa, quyết định mua luôn miếng ngọc bội.
Mười vạn, trực tiếp quẹt thẻ trả tiền, số tiền này là cha vợ hắn vừa mới cho bọn họ, là tiền giúp hai vợ chồng mua chiếc xe, khỏi phải đi bộ, cha mẹ của chàng trai đã giúp họ mua nhà rồi.
Chàng trai hớn hở mang ngọc bội về nhà, nhưng lại không được khen ngợi như dự đoán mà bị la cho một trận.
Không chỉ có cô gái la mắng, cha mẹ chồng của hắn cũng đều trách hắn, thậm chí cha mẹ hắn cũng mắng hắn một chập, cuối cùng không có cách nào, hắn chỉ có thể dẫn vợ đến tiệm đồ cổ để trả hàng, người ta lại không chịu nhận lại, vợ hắn trong lúc tức giận đã đòi ly hôn với hắn.
Từ tiệm đồ cổ bước ra, cãi cho đến tận đây.
Nghe xong chuyện hắn kể, Lý Dương thở dài trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
-Tiêu Nham, tôi gọi cậu là Tiểu Tiêu nhé, tôi hỏi cậu, tại sao lúc đó cậu lại tin chắc rằng miếng ngọc cậu ưng ý là đồ thật chứ?
Việc mà anh chàng này gặp phải là việc thường thấy ở tiệm đồ cổ, thấy có người ưng ý một món đồ, lại do dự không dứt thì sẽ tìm người đến giành, thúc đẩy giao dịch thành công, nhiều lúc đó là thủ đoạn thường dùng của bọn bán hàng giả.
-Tôi tin vào trực giác của mình, còn ông lão kia nữa, tôi thấy ông ta cũng giống một giáo sư lắm!
Tiêu Nham nhỏ giọng nói, vừa nãy hắn đã nói cho Lý Dương biết tên của hắn và vợ, vợ hắn tên là Lợi, cũng bằng tuổi với hắn, bọn họ là bạn học thời đại học, năm nay tuổi, yêu nhau thời đại học, sau khi tốt nghiệp là kết hôn liền.
-Trực giác?
Lý Dương lại thở dài, trực giác đôi khi có thể tin, đôi khi lại không thể coi như thật được, còn về ông giáo sư kia, mấy tên cò trong tiệm đồ cổ, kẻ nào cũng là cao thủ diễn xuất cả.
Bạch Minh đã từng nói, giới điện ảnh không phải cả ngày cũng không tìm được diễn viên có thực lực sao, đến giới đồ cổ mà tìm, vừa tìm là có một đám, diễn gì giống đó, còn có thể khiến mình không nhìn ra được, bảo đảm sẽ khiến các đạo diễn hài lòng.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ