Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Tại sân bay Trịnh Châu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm vui vẻ cùng đợi.
Lý Dương ở Toronto làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy, đáng tiếc hai người chỉ có thể xem qua TV, lòng tràn đầy xúc động chờ Lý Dương trở về kể chi tiết.
Lần này họat động ở Nam Dương, bởi có Lý Dương trợ giúp nên Minh Dương đoạt giải quán quân, liên tục hai năm liền đạt giải quán quân, hơn nữa hiệp hội ngọc thạch Minh Dương gia tăng thêm nhiều thành viên, làm cho Minh Dương thật sự lo lắng về thể diện trước những người đồng hành trong toàn tỉnh.
Thời điểm hoạt động chấm dứt, Trương Vĩ xúc động rơi lệ.
Đã bao nhiêu năm, cuối cùng Minh Dương cũng đã vươn mình, không chỉ có hội trưởng hiệp hội ngọc thạch nhìn với ánh mắt ghen tỵ, trong lòng Trương Vĩ cũng vô cùng dễ chịu.
Lần này họat động ở Nam Dương, cũng khiến hội trưởng các nơi hiểu được đạo lý.
Minh Dương chỉ cần có Lý Dương ở đây, về sau bọn họ đừng nghĩ đến chuyện tranh giành chức quán quân, bất kể là Lý Dương có tự mình tham gia hay không tham gia cuộc tụ hội này.
- Đến đây!
Trịnh Khải Đạt bỗng nhiên cố gắng vẫy tay, họ và người bảo tàng tỉnh cùng đến sân bay, hai người vốn không thể vào sân bay, chỉ có điều mọi người biết quan hệ của họ với Lý Dương nên cũng nhắm mắt cho qua.
Dĩ nhiên chắc chắn Tư Mã Lâm có tác động bên trong.
- Đến đây!
Tư Mã Lâm phấn chấn kêu lên một tiếng, Lý Dương trở về họ định sẽ đi Bắc Kinh ăn mừng, nhưng Lý Dương lại mang theo Ngọc tỷ truyền quốc nên họ không có cơ hội.
Ngọc tỷ truyền quốc, nghĩ đến bảo bối như vậy Tư Mã Lâm đã nghĩ phấn chấn kêu to rồi.
Hiện giờ Tư Mã Lâm cũng giống Trịnh Khải Đạt, thích sưu tầm, bên người bạn, nghề của anh ta và sưu tầm có liên quan với nhau, vô hình có thể nuôi dưỡng niềm vui thú của hắn.
Máy bay từ từ hạ cánh, trên máy bay đích thị là có Lý Dương và Ngọc tỷ truyền quốc.
Trên máy bay Lý Dương nhắm mắt lại nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Ngày hôm qua khi rời khỏi Dương gia, nghe được Dương Kế Tổ nói rằng có sách cổ bị trộm lén, Lý Dương liền hiểu được vì sao mình luôn thấy thiếu thiếu và có cảm giác thật khó tả.
Trên tay Lý Dương có mấy bản sách cổ đích xác kể lại tỉ mỉ về Ngô Côn Đao, có đúng đó là đao khắc pháp của Lục Tử Cương hay không còn phải xem xét.
Nếu nói Lục Tử Cương là đại sư khắc ngọc đệ nhất thì Ngô Côn đao trên tay hắn chính là thần binh lợi khí, mà đao khắc pháp kia, tuyệt thế thần công lợi hại nhất, không có vũ khí, không có công phu, uy lực của Ngô Côn đao kia không thể tưởng được.
Hiện tại Lý Dương chỉ có thể đoán như vậy, kết quả cụ thể thế nào phải chờ Triệu Khuê về để hỏi.
Trước khi đi Lý Dương đã nói qua với Triệu Khuê, điều tra nhà họ Chu, có tin tức của tất cả các thành viên Chu gia lập tức báo cáo, sau đó không làm gì nữa, Lý Dương phải xác định xem dự đoán của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Máy bay từ từ hạ cánh, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm càng lúc càng phấn khích.
Cánh cửa máy bay mở ra, mọi người đã đứng ở sân bay rất nhiều, người ở bảo tàng tỉnh là nhiều nhất và rất sốt ruột, vì triễn lãm lần này anh chuẩn bị rất đầy đủ, thời gian chuẩn bị cũng đã lâu.
Cái khác không nói, Hà Nam là quê hương của Lý Dương, đủ để hắn cống hiến nhiều tác phẩm.
Người phụ trách bảo tàng tỉnh là Thái Sử Tiến, nghe nói tổ tiên là thủ lĩnh Tam Quốc là Thái Sử Từ, đáng tiếc Thái Sử Tiến không được uy mãnh như Thái Sử Từ, ngược lại thoạt nhìn còn có chút yếu đuối.
Thái Sử Tiến cao chưa đến ,m, người gầy, hơn nữa lại có ánh mắt yuế đuối, thích hợp là một diễn viên điện ảnh hơn.
Năng lực của Thái Sử Tiến cũng bình thường, không thuộc đội ngũ chuyên gia hạng nhất, anh ta có xuất thân nên mới tham gia bộ phận quản lý.
- Lý tiên sinh, hoan nghênh anh đã về.
Lý Dương vừa bước xuống, Thái Sử Tiến liền tới nắm lấy tay anh, xúc động nói chuyện.
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm lần này không vội, họ biết lần này Lý Dương đến Trịnh Châu là có việc rất quan trọng nên Thái Sử Tiến mới đích thân nghênh đón như vậy.
- Cám ơn anh, Ngọc tỷ truyền quốc này có thể giao cho anh rồi.
Lý Dương mỉm cười gật đầu, anh đã từng gặp Thái Sử Tiến ở Trịnh Châu, nhưng lúc đó Lý Dương không có danh tiếng như bây giờ.
Thái Sử Tiến lập tức ngẩng đầu nói:
- Anh, anh yên tâm, tôi lấy cái đầu ra để bảo cho sự an toàn của Ngọc tỷ.
- Thái Sử Tiến, đầu của cậu không đáng giá vậy đâu.
Một vị nhiều tuổi bên cạnh Thái Sử Tiến nói đùa một câu, đó là cố vấn trưởng của bảo tàng tỉnh, một chuyên gia giỏi trong nước. Lần trước Lý Dương đã gặp người này một lần, lúc sau Lý Dương khai trương công ty bán đấu giá, triển lãm bát Trường Sinh, ông ta cũng tới, coi như là người quen.
Lời nói ông ta khiến tất cả mọi người đều cười, Thái Sử Tiến ngượng ngùng lấy tay gãi đầu.
Câu nói đùa này làm cho không khí tốt hơn hẳn, cánh cửa xe cảnh sát mở, Lâm Phong mang theo Ngọc tỷ truyền quốc, xung quanh còn có nhân viên hộ tống.
Bên ngoài đều coi Lý Dương là chủ nhân của Ngọc tỷ truyền quốc, trên thực tế anh còn chưa được chạm đến bảo bối này được mấy lần.
Anh cũng chỉ được cái danh mang theo Ngọc tỷ truyền quốc, thực ra bảo bối luôn trong tay Lâm Phong.
Bên này Trịnh Châu được sắp xếp ổn thỏa, Lý Dương rời sân bay chào từ biệt Lâm Phong và Thái Sử Tiến, nhân dịp mấy ngày anh muốn về thăm nhà, ra ngoài lâu như vậy anh cũng thấy nhớ cha mẹ và người thân.
- Lý lão đệ, chuyện về Ngọc tỷ truyền quốc là thế nào? Từ trước đến nay chúng tôi không biết thông tin gì cả?
Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đợi Lý Dương ở trong xe, đây là chiếc xe mà công ty bán đấu giá, ở trên xe Trịnh Khải Đạt hưng phấn hỏi một câu, nói đến Ngọc tỷ truyền quốc anh lại nghĩ đến cảm xúc khi xem TV.
Sau đó anh và Tư Mã Lâm lại thấy hối hận vì đã không đi cùng Lý Dương đến Canada, kết quả như vậy mà không được tận mắt chứng kiến quả thật rất nuối tiếc.
Hai người họ cảm thấy ghen tỵ với Lý Xán và Liễu Tuấn.
Lý Dương khẽ lắc đầu cười:
- Ngọc Tỷ và Ngư Trường Kiếm đều như nhau, không có gì đáng kể cả.
Lý Dương đã suy nghĩ cả, không thể để lộ gì về Ngọc tỷ truyền quốc, chỉ có thể nói bảo bối đó chẳng khác gì Ngư Trường Kiếm, cùng được phát hiện cùng lúc.
Mỗi bảo bối đều có địa vị nhất định, nếu nói cùng lúc phát hiện ra Ngọc tỷ truyền quốc cũng sẽ không khiến cho người ta nghi ngờ gì.
Tư Mã Lâm lập tức phất tay, nói thật mạnh:
- Không hỏi chuyện trước đây nữa, trực tiếp lật tẩy hắn ta, xem Tam Tỉnh Khang trắng mắt ra, cảm giác đó thú vị đến tận xương tủy.
Hai người lại nhớ lại cảm giác lúc xem TV, ở trên xe thiếu chút nữa không kiềm chế được nhảy dựng lên.
Ngọc tỷ truyền quốc ngày mai bắt đầu được triển lãm ở Trịnh Châu, họ đã có được vé, đến lúc đó tha hồ chiêm ngưỡng, có điều hiện tại muốn theo Lý Dương, công ty gần đây phát triển khá tốt, ba cổ đông dự kiến sẽ mở rộng thêm quy mô.
Lợi nhuận bán đấu giá càng ngày càng cao, điều đó không sai.
Lúc khởi đầu tuy công ty có làm ăn chưa được tốt, nhưng vẫn duy trì được, hơn nữa Lý Dương nổi danh bên ngoài, nay đã hơn năm có thể nói tốc độ phát triển của công ty rất nhanh.
Ngoại trừ việc bán đấu giá cố định ở ngoài, Lợi Đạt này một năm tổ chức hơn đợt đấu giá lớn nhỏ các loại, như vậy bình quân cứ , ngày lại có một cuộc bán đấu giá.
Mỗi cuộc đấu giá chỉ cần vượt qua trăm triệu nhân dân tệ, hơn một năm phát triển, lợi nhuận mà họ thu được đã hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, điều này vượt quá so với dự kiến ban đầu của họ.
Có điều họ chi cũng không ít, đều là những khoản chi cần thiết, thành lập hai chi nhánh quan trọng tại Bắc Kinh và Thượng Hải.
Chi nhánh công ty ở Bắc Kinh về cơ bản coi như đã được thành lập, hiện tại ở Thượng Hải mới đang chuẩn bị mở, đến lúc đó Chu Lỗi – người bên cạnh Trịnh Khải Đạt sẽ đi phụ trách. Vốn dĩ, ban đầu họ định dành thời gian để tiến hành đại hội cổ đông, phân chia lợi nhuận, tìm cách giải quyết việc nhưng Lý Dương không có thời gian, cũng liền hoãn lại.
Vừa nhân dịp Lý Dương trở về, đem việc này giải quyết sớm.
Trụ sở công ty bán đấu giá Lợi Đạt, ban đầu Trịnh Khải Đạt mua hai tầng hiện giờ đã cảm thấy chật, bất đắc dĩ anh thuê thêm toàn bộ tầng trên cùng mới đủ dùng.
Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm cùng Lý Dương đến công ty để họp.
Nơi đây được xây dựng theo kiểu cũ, lúc họ đi qua đã có rất nhiều người nhìn thấy, đó đều là những nhân viên mới của chi nhánh công ty, một số người được đề bạt không phải đến chi nhánh công ty lãnh đạo mà trở thành nhân viên chủ quản ở trên lầu.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, nhiều người ló đầu ra cửa sổ bàn tán.
Hai thành viên hội đồng quản trị đồng thời ra tiếp, dường như lâu lắm rồi không có chuyện như thế này xảy ra, chỉ có lần trước Phó thị trưởng thường trực Trịnh Châu đến công ty kiểm tra.
Lợi Đạt bán đấu giá ở Trịnh Châu thậm chí ở vùng Trung Nguyên đã trở thành thương hiệu, ai ai đều biết, thời điểm khai trương ngay cả chủ tịch Tỉnh cũng đích thân đến, công ty tư nhân ở đây được ưu đãi như vậy quả là độc nhất.
Có mối quan hệ như vậy, sẽ không có ai có thể cản trở họ, Tư Mã Lâm sẽ có cách giải quyết hết.
- Lý chủ tịch, đó là Lý chủ tịch!
Ở một ô cửa sổ có người đột nhiên kêu lên, chung quanh có rất nhiều người quay đầu nhìn anh ta đấy nghi ngờ.
- Lý chủ tịch, tôi nhớ ra rồi, đúng là anh ta.
Lại có một người nhỏ giọng kêu lên, cũng xúc động như người kia.
Hai người này đều đã có tuổi ở công ty, đều sẽ được đề bạt, số ít còn lại là công nhân, nguyên nhân chính vì vậy nên họ chỉ nghe nhiều chuyện ly kỳ của Lý Dương.
Hiện tại mọi người không phân biệt cao thấp, già hay trẻ đều biết đến việc của Lý Dương, Ngọc tỷ truyền quốc, Ngư Trường Kiếm, sau khi Lý Dương vang danh ở Toronto, Trịnh Khải Đạt đã tuyên bố với toàn công ty, người có ảnh hưởng lớn nhất trong công ty chính là Lý Dương.
Nay cái danh chuyên gia đã gắn với Lý Dương.
Vốn Lý Dương không muốn làm to chuyện như vậy, nhưng Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm không đồng ý, Lý Dương có danh tiếng, lực ảnh hưởng vô cùng lớn, Trịnh Khải Đạt có quyết định như vậy là rất đúng đắn.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ