Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Về mấy bản sách cổ kia sao lại là thời nhà Thanh mà không phải là nhà Minh, điểm ấy cũng thật dễ lý giải.
Trải qua chiến tranh, mấy bản sách cổ từ thời nhà Minh bảo tồn đến nay cũng không dễ dàng, có thể hậu nhân chỉ có thể sao chép lại bản thảo, nhưng để tồn lại mấy tin tức này.
Dương Kế Tổ không tin nội dung đó là thật, nhưng tổ tiên Dương gia lại tin.
Nếu đúng sách cổ do chính người nhà họ Dương viết tay, tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.
Còn có Chu Diệp phỏng chế Tử Cương ngọc, nếu Chu Diệp thật sự chiếm được Lục Tử Cương đao khắc pháp bí tịch, hơn nữa trời phú cho anh ta, phỏng chế ra Tử Cương ngọc giống như vậy cũng không phải không có khả năng.
Trên người Chu Diệp, dường như giống và Lục Tử Cương, đều cuồng ngạo, ngay cả Ngọc tỷ truyền quốc cũng dám phỏng chế, đó là một minh chứng rõ ràng.
Lặng lẽ một hồi, Lý Dương lại dặn dò:
- Gọi cho Triệu Khuê, bảo anh ta tiếp tục điều tra, chủ yếu về Chu Diệp, xem anh ta mấy năm gần đây có liên lạc với Chu gia không.
Lưu Cương gật đầu, đi ra ngoài gọi điện cho Triệu Khuê, Lý Dương cúi đầu, trên tay cầm điện thoại.
Chuyện này có cần thiết phải báo cho Lão gia tử, mặt khác Lý Dương cũng muốn Lão gia tử cho ý kiến, Chu Diệp luôn luôn phỏng chế cổ ngọc, tóm lại đó là tai họa ngầm.
Cầm điện thoại, Lý Dương lại mỉm cười.
Xe chạy nhanh về hướng Minh Dương, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều theo bên người...
Huyện Lật Thành là một huyện nông nghiệp lớn, số dân lên đến triệu dân.
Nơi đây Lý Dương từng sống, lúc còn nhỏ thị trấn huyện Lật Thành thực sự rất nghèo, chỉ cần trời mưa một chút là con đường đã lầy lội.
Khi anh lớn lên thị trấn cũng phát triển hơn, có điều mấy năm gần đây mới phát triển nhanh.
Vài năm nay Lý Dương đi ra ngoài, thời gian về nhà cũng ít, lần nào về cũng rất vội vàng, không có thời gian nán lại lâu.
Xe đã tới trạm thu phí Lật Thành, Lý Dương kinh ngạc phát hiện Lật Thành đã có rất nhiều thay đổi.
Những vùng đất hoang trước đây nhà cửa đã mọc lên như nấm, có rất nhiều nơi đang được xây dựng, quy mô thị trấn được mở rộng ra nhiều.
- Lưu Cương, đi nhanh đi!
Lý Dương đột nhiên nói một câu, không hiểu sao tim anh lại đập nhanh thế, có lẽ vì sắp về đến nhà, sắp được gặp những người thân trong gia đình.
Anh đang rất nhớ cha mẹ và anh em của mình.
Lưu Cương nhẹ nhàng gật đầu không nói gì, nhấn chân ga, xe của Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng tăng tốc.
Thị trấn số lượng người không phải là ít, mấy năm gần đây ở thị trấn luôn được xây dựng thêm, hiện tại giờ cũng có dáng vẻ của thành thị.
Ngôi nhà của Lý Dương thuộc khu vực giải phóng cũ, hôm nay cuối tuần, nhà trường nghỉ, chắc chắn cha mẹ sẽ ở nhà.
Vào ngõ nhỏ quen thuộc, tim Lý Dương lại càng đập nhanh hơn. Thực ra lần gần đây nhất về cũng không phải là lâu, năm trước Lý Dương về nhà vừa được sửa sang lại, tính đến nay cũng chỉ mấy tháng, nhưng Lý Dương lại có cảm giác mấy năm rồi chưa về.
Xe tới hẻm thì không vào được nữa, Lý Dương xuống xe, bên cạnh hẻm cũng có nhiều xe ô tô đỗ lại, trong đó có vài xe thuộc tỉnh ngoài.
Nhìn ngôi nhà của mình Lý Dương rất vui mừng.
Ngôi nhà có tầng, được trang hoàng đẹp đẽ, ít ra cũng là ngôi nhà đẹp nhất ở đây, vì vậy vợ chồng Lý Quân Sơn ra ngoài được không ít người hâm mộ.
Hiện tại rất nhiều người biết đến Lý gia có những đứa con vô cùng tài giỏi.
Lý Thành thì mở trường học, tài sản cũng lên đến vài triệu cũng là người có tiếng tăm ở thị trấn nhỏ này, Lý Dương còn hơn thế nữa, còn thành lập công ty lớn ở ngoài, ngôi nhà của Lý gia cũng là do Lý Dương bỏ tiền ra xây lại.
- Ba hoa, cậu đừng ngồi đó mà ba hoa đi.
- Đúng vậy, cậu em ấy tôi thấy rồi, chẳng qua cùng tên mà thôi, không có khả năng một người.
- Lão Tam, tôi biết anh em cậu vài năm về đây rất phất, nhưng cũng có thể cậu hơi thổi phồng sự thật, theo như cậu nói thì Ngọc tỷ truyền quốc không phải của nhà các cậu sao?
Lý Dương vừa mới đến cửa liền ngạc nhiên dừng lại vì nghe thấy câu chuyện.
Nghe giọng nói thì cùng không phải nhiều tuổi, hơn nữa nội dung câu chuyện hình như đang nói về mình, hình như là bạn bè của Lý Thành.
- Tin hay không thì tùy, các cậu đều là bạn học của tôi thì tôi mới nói thôi.
Bên trong giọng nói quen thuộc vang lên, đó là giọng của Lý Thành, nghe giọng dường như Lý Thành đang rất khó chịu
Lý Dương lại mỉm cười, nhớ về những chuyện đã qua với anh mình.
Lý Thành năm đó đỗ đại học sư phạm, Lý Dương biết về mối quan hệ của họ cũng không sai, các bạn cùng phòng Lý Thành có mối quan hệ rất tốt với nhau, năm đó liền hào hứng kết huynh đệ.
Trong phòng của Lý Thành có người.
Sau này tốt nghiệp ra trường họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, đặc biệt người họ tuy rằng không ở cùng thành phố nhưng ở cùng tỉnh, thời điểm tốt nghiệp đã giao hẹn với nhau, hàng năm bất kể là có chuyện gì đều tụ họp lần.
Mỗi năm sẽ lần lượt tụ họp ở nhà một người, bắt đầu từ nhà Lý Thành, Lý Thành tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy mà mối quan hệ của người họ vẫn được duy trì.
Điểm ấy khiến Lý Dương vô cùng hâm mộ.
Tính thời gian năm nay hình như đến lượt tụ họp ở nhà Lý Thành.
Quả nhiên là như vậy, có vài người là bạn cùng học, có người lạ ở trong nhà cũng không có gì là lạ.
Nhẹ nhàng nhìn xuống dưới, Lý Dương đẩy cửa bước vào.
Trong nhà có một bàn dài, có mấy người ngồi đó, phòng khách cũng vô cùng náo nhiệt, cánh cửa không đóng, Lý Dương đẩy cửa bước vào khiến mọi người ngẩng lên nhìn anh.
Trong nhà có tất cả người, cả Lý Dương nữa là , những người này đều trạc tuổi Lý Dương, có mấy người thoạt nhìn rất chững chạc.
Lý Dương ngờ ngợ, đó chắc chắn là mấy người bạn cùng học với Lý Thành năm đó.
Lý Thành đầu tiên sửng sốt, sau đó mừng rỡ kêu lên:
- Dương Dương, Giai Giai, các em đã về rồi sao?
Lý Dương cười, kéo Vương Giai Giai đến trước mặt Lý Thành nói:
- Anh, em vừa đến Trịnh Châu, có thời gian nên về thăm nhà.
Phía sau Lý Dương còn có Triệu Vĩnh và Lưu Cương, mỗi người đều cầm đồ trên tay, đây là quà mà Lý Dương mang từ Toronto về.
Những quà tặng đó trước đó đều ở Bắc Kinh, được Triệu Vĩnh giữ.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ