Siêu Cấp Máy Tính

chương 37: bệnh dại (2/2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bệnh dại (/)

Nichole trợn mắt há mồm, Quản Dịch trợn mắt há mồm, ngay cả Lưu Lăng Thiên cũng trợn mắt há mồm. Mọi người đều trợn mắt há mồm.

Qua một lúc lâu sau Lưu Lăng Thiên mới điên cuồng hét lên:

-Con mịa mày! Mày mới mắc bệnh dại! Cả nhà mày đều mắc bệnh dại!

Trần Húc cảm thấy mình là đại nhân nên có đại lượng, không cần phải chấp nhất người này nên tận tình khuyên bảo:

-Không phải tôi chửi anh. Anh thật sự mắc bệnh dại đó, nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra đi!

“Ặc” Mọi người đều cảm thấy Trần Húc hơi quá đáng.

Người ta chỉ phun ngụm nước miếng thôi, cũng tại ngươi làm tổn thương người ta trước mà, có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không? Sao lại dùng lời độc ác như thế để công kích người ta? Ài,... làm người phải ăn ở có đức một chút nha!

Ngô Nguyên kéo Trần Húc sang một bên, nhỏ giọng nói:

-Lão Tam à, bỏ đi, mày xem kìa, người ta cũng quá đáng thương, mày đừng có đuổi tận giết tuyệt như vậy.

Lão Đổng cũng nói:

-Đúng vậy, làm người phải khoan dung độ lượng, dù sao mày cũng không có tổn thất gì, cùng lắm thì lát nữa tụi tao đãi mày một chầu.

Tần Tiểu Ngạn tiếp lời:

-Lão Tam, làm người đừng có nhỏ mọn như vậy, mày xem đi, bạn gái của người ta cũng bị “xúc” đi mất, thôi bỏ qua đi.

Trần Húc dở khóc dở cười:

-Cả tụi mày cũng nghĩ là tao mắng hắn hả?

Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo lời nói: "Chẳng lẽ không phải sao?!"

-“Tao nói thật đó!” Trần Húc muốn khóc, nói với Lưu Lăng Thiên: "Anh bạn, tuy vừa rồi anh làm chuyện không có đức nhưng tôi không so đo với anh. Có điều anh thật sự mắc bệnh dại rồi, nhanh nhanh tới bệnh viện kiểm tra đi!

-“Mày còn không chịu để yên hả?” Lưu Lăng Thiên phát điên: “Tao thấy mày bệnh thần kinh đó! Tránh ra, tao không thèm chấp mấy thằng bị bệnh thần kinh!”

-“Anh thật sự mắc bệnh dại!”

-“Mày bị bệnh thần kinh!”

-“Anh thật sự mắc bệnh dại!”

-"Bệnh thần kinh!"

-"Bệnh dại!"

-"Bệnh thần kinh!"

-"Bệnh dại!"

...

Cả hai vị đều giống như bệnh thần khinh phát tác, cuối cùng cũng bị lôi ra, cho đến lúc Lưu Lăng Thiên hét to “Bệnh thần kinh” rồi biến khỏi tầm nhìn Trần Húc mới dở khóc dở cười phát hiện nãy giờ mình làm cái gì?!

Mình la hét như thế tất nhiên người ta sẽ tưởng mình mắng Lưu Lăng Thiên, có người tin mới là chuyện lạ!

Nghĩ lại mình dọa nhiều người thế này Trần Húc có chút tức tận và buồn bực, nhưng nghĩ lại thì mình cũng không thể bỏ mặc Lưu Lăng Thiên được, cũng đâu phải thâm cừu đại hận gì, bạn học mắng mỏ vài câu cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cho nên Trần Húc chạy lại hỏi Ngô Trữ:

-Có số điện thoại của Lưu Lăng Thiên không?

Ngô Trữ khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:

-Chú mày còn định gọi điện thoại để mắng người hả?

Trần Húc vừa định nói “Tôi không có mắng người” thì thấy Tiểu Hoa cô nương đi tới nũng nịu với Ngô Trữ:

-Sư huynh à, lần sau có khiêu vũ thì nhớ mời em làm bạn nhảy nha.

Trần Húc biết Ngô Trữ vì sao lại khinh bỉ mình. Nhân lúc Tiểu Hoa cô nương chưa kịp coi trọng mình thì chạy trước cho nó lành, không dám quay đầu lại nhìn thêm cái.

-“Mình có số của hắn, nhưng mà...” Quản Dịch cầm di động bước tới nói: “Thôi bỏ đi”

Trần Húc muốn khóc thét lên:

-Bạn cũng cho rằng mình muốn mắng hắn sao? Ài..., quên đi. Bạn cho mình số của hắn đi... À, số của bạn nữa, sau này rảnh rỗi không có việc làm thì nhắn tin quấy rầy bạn chơi.

Quản Dịch cười, đọc hai dãy số rồi nói:

-Thế nào? Bạn thật sự là không mắng người ta?

-“Tôi mắng hắn làm chi?!” Vẻ mặt Trần Húc đau khổ: “Rảnh rỗi không gì làm à? Tôi đã nói với bạn rồi, tránh xa hắn một chút, hắn nhất định là đã mắc bệnh dại!

Nghĩ tới Trần Húc có biệt danh là “Trần Bán Tiên” nên Quản Dịch cau mày nói:

-Bạn chắc chứ?

-"Đương nhiên!" Trần Húc khẳng định.

Vì bệnh dại lây lan qua nước miếng, lúc nãy người này phun ngụm trúng Tiểu Mẫn, vì thế đã được nàng phân tích, phát hiện trong nước miếng có chứa virus gây bệnh dại [virus Rabies]!

-Tôi đang muốn cứu hắn đó, hơn nữa còn cứu mấy người chung phòng với hắn nữa, tôi không muốn thấy Đại học Tổng Hợp bùng nổ “nguy cơ sinh hóa”!

Quản Dịch nhớ lại thật cẩn thận, biểu hiện của Lưu Lăng Thiên thật sự là không bình thường, nói khó nghe thì... giống hệt chó điên... Bất quá chỉ có như vậy thì cũng không thể nói là hắn bị bệnh dại được. Với lại nếu bệnh dại phát tác thì không chỉ có như thế thôi đâu.

Thấy Quản Dịch cón hoài nghi, Trần Húc gãi đầu nói:

-Chị Hai à, bạn không biết bệnh dại có thời kỳ ủ bệnh hả? Bình thường sẽ không phát tác nhưng khi bệnh nhân bị kích động thì sẽ có những biểu hiện như thế! Hay là bạn gọi cho hắn, hỏi xem gần đây hắn có bị chó cắn hay không? Nếu có thì đưa hắn vào bệnh viện ngay.

Quản Dịch do dự một chút, bấm số của Lưu Lăng Thiên, điện thoại vừa được nối đã nghe âm thanh cực kỳ hưng phấn của Lưu Lăng Thiên:

-Dịch, em gọi cho anh hả? Có chuyện gì không?

Trần Húc ở bên cạnh nghe hắn kêu “Dịch” một tiếng mà rợn cả tóc gáy... Cảm giác y hệt năm đó xem phim Vô Cực, Vương Phi Khuynh Thành chỉ kêu tên một người, thế là người đó phải chết!

Vẻ mặt Quản Dịch có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi nói:

-Sư huynh, cái này,... Tôi chỉ muốn hỏi gần đây anh có bị chó cắn không? Sau đó có đi tiêm ngừa không?

Bên kia im lặng một chút rồi âm thanh của Lưu Lăng Thiên giống như sấm nổ, cũng may là Quản Dịch đã đoán trước nên giơ cái điện thoại ra xa lổ tai một khoảng.

-Cô cũng cho rằng tôi mắc bệnh dại sao? Cô cũng cho rằng tôi bị chó cắn sao? Cô nghĩ tôi giống chó điên hả?!

Quản Dịch không đợi hắn nói xong đã cúp điện thoại:

-Mình đã đoán trước kết quả sẽ thế này mà.

-"Làm sao bây giờ?" Trần Húc uể oải, "Hay là mặc kệ hắn, để hắn tự sinh tự diệt đi"

Thấy ánh mắt Quản Dịch đang nhìn mình, Trần Húc càng uể oải:

-Chị Hai à, bạn nói phải làm sao đây? Hay là mình kiếm vài người thành lập đội “bắt chó” túm tên kia vào bệnh viện?

Câu này vốn là nói đùa nhưng đột nhiên mắt Trần Húc sáng rực lên:

-Woa, cái này đúng là biện pháp tốt nha!

Quản Dịch lấy tay xoa xoa cái trán, chắc đang nghĩ Trần Húc đang đùa nên nói:

-Bạn đừng làm rộn nữa, nghĩ cách đi, nếu đúng là bệnh dại thì thật là phiền phức!

Trần Húc càng nghĩ càng thấy cách này là tốt nhất nên nói:

-Mình đi tìm Lão Đại Vương Đống, danh vọng của hắn trong trường khá cao, kêu hắn đi khuyên nhủ đi, nếu không nghe lời thì đánh hắn một trận rồi đưa vào bệnh viện.

Quản Dịch liếc Trần Húc một cái, nàng phát hiện mình trước giờ đều thông minh nhưng không thể nào đoán được cách nghĩ của tên này.

Quản Dịch nghĩ một lúc rồi nói:

-“Thôi vậy, dù sao cũng không vội, hay là chờ khi hắn ổn định lại mình tới khuyên hắn, nếu không thì mình dẫn hắn đi bệnh viện. Mình nghĩ nếu bảo hắn đi với mình thì hắn sẽ đồng ý ngay.

-"Không được!" Trần Húc lắc đầu như trống bỏi, "Chị Hai à, ài..., người ta lún rất sâu rồi, với lại người này có bệnh tự kỷ, siêu cấp tự kỷ, chỉ cần cho hắn chút ánh sáng là hắn sẽ nghĩ mình còn sáng hơn cả mặt trời đó! Bạn tránh xa hắn một chút đi. Hơn nữa bạn có chắc chắn dẫn hắn tới bệnh viện được không?

Thấy Quản Dịch nhăn trán suy nghĩ, Trần Húc vội vàng lùi về sau rồi nói:

-Hắc hắc, đùa chút thôi. Chị Hai à, bạn muốn lừa ai đó đi bệnh viện kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần “mỹ nhân kế” là OK, nhưng chiêu này không thể dùng với hắn, nếu không thằng cha này sẽ hỏng mất! Dùng cách của tôi đi, rất đơn giản và thuận tiện!

Quản Dịch nghiêng đầu, vẻ mặt không tín nhiệm:

-Không phải bạn muốn lợi dụng cơ hội này để đánh hắn một trận đo chứ?

-"..."

Lão Đại Vương Đống quả nhiên là đạt đến một trình độ nào đó, sau khi nghe Trần Húc nói thì lập tứcdẫn một đám người định giết tới phòng của Lưu Lăng Thiên. Nhưng khi tới cầu thang, hắn dừng lại hỏi Trần Húc:

-Này, chú mày có chắc không? Cái này không phải chuyện nhỏ đâu!

-"Nếu là chuyện nhỏ thì em tìm anh làm cái quái gì?" Trần Húc trợn mắt: “Đâu phải anh chưa nghe cái danh hiệu ‘Trần Bán Tiên’ của em. Sao nhìn lầm được? Chút nữa tới nơi, nếu hắn ngoan ngoãn thì chúng ta sẽ nhẹ nhàng đưa hắn đi bệnh viện, nếu hắn không chịu thì anh dẫn người xông lên đánh, đánh đến khi hắn chịu mới thôi! Dù sao cũng phải đưa vào bệnh viện, có bị thương chút đỉnh không sao cả! À, đúng rồi, mấy anh phải cẩn thận, đừng hắn cắn đó”

Vương Đống liếc mắt khinh bỉ một cái, rồi nói:

-Làm theo cách của chú cũng được, nhưng dù sao cũng là bạn học cùng trường, hạ độc thủ như vậy không tốt đâu. Không phải anh không tin chú nhưng mà phải thử chú cái mới được. Chú kiểm tra thằng này xem, nếu chú nói đúng thì anh sẽ theo chú!

Trần Húc nhìn lại thì thấy người này chính là người hôm trước gặp trước đồn Công an, nhưng sắc mặt của hắn không được tốt lắm. Vì thế Trần Húc giả vờ sờ soạng trên ngực hắn một chút, sau đó bắt mạch cho hắn – thật ra là hắn giả vờ để xem màn hình trên cái đồng hồ.

Giả vờ một lúc, Trần Húc mới nói:

-Không sao, vị sư huynh này hôm qua uống rượu nhiều quá nên phải đi súc ruột, dạ dày xuất huyết nhẹ, phải uống nhiều sữa mới được.

-“Woa!” Mắt của đám Vương Đống đều mở to nói: “Trần Bán Tiên quả nhiên danh bất hư truyền nha!”

Trần Húc cười hắc hắc, nói:

-Bây giờ tin em rồi chứ.

Vương Đống chửi thề một tiếng, nói:

-Đệch mợ, các huynh đệ, vác đao lên, chú ý đừng để bị cắn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio