Siêu Cấp Phú Nhị Đại

chương 1311

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Bảo Vinh Đông tái nhợt, ngồi xuống ghê, hai tay ấn chặt vào tay ghế vịn.

Ông ta sợ mình sẽ nhịn không nổi mà liều mạng xông về nước giế t chết Giang Ninht Nhưng ông càng hiểu rõ hơn rằng mình không thể cứ thế quay về nước được. Cho dù về được thì điều đang chờ đợi ông †a cũng là một Giang Ninh đang thắt cổ điên cuồng!

Một người trẻ thôi mà!

Một người trẻ tuổi đến mặt còn chưa gặp bao giờ cơ mà.

Dễ dàng như vậy nên mới khiến Bảo Vinh Đông và Thanh Môn của ông ta mất hết mặt mũi.

“Bây giờ người ở bên ngoài đang nói gì về Thanh Môn chúng ta? Bọn họ nói chúng ta vô dụng, bị người khác chặn ở bên ngoài biên giới, đến cả thực lực về nước cũng không có!”

“Ban đầu chúng ta bị ép ra nước ngoài, bây giờ lại vẫn bị ép, chỉ có thể ở lại nước ngoài thôi sao? Dựa vào đâu chứ?

Vậy thì chúng ta không còn là Thanh Môn của 20 năm trước nữa rồi!”

“Chỗ cũ của Thanh Môn đã bị biến thành trang trại chăn nuôi, Giang Ninh kia đang mắng chúng ta là súc vậy, hắn… nếu hắn không chết thì những anh em trong Thanh Môn sẽ tạo phản đấy!” Mấy vị đường chủ cãi nhau không thể chấm dứt được.

Bọn họ càng cãi nhau, Bảo Vinh Đông càng thấy phiền phức.

“Đủ rồi!” Bảo Vinh Đông lớn tiếng hét lên, cả phòng khách ngay lập tức chìm trong yên lặng.

Mấy vị đường chủ không dám nói thêm gì nữa, toàn bộ đều quay đầu nhìn Bảo Vinh Đông.

“Lế nào Thanh Môn chúng ta còn chưa đủ mất mặt hay sao? Cãi nhau gì nữa chứt” Ông ta phẫn nộ nói.

Đầu tiên là sản nghiệp của nhà họ Bảo, lần lượt từng cái một đều bị phá hủy, hoàn toàn cắt đứt vốn liếng để trở về nước của nhà họ Bảo. Bây giờ lại trực tiếp ra tay với Thanh Môn.

Giang Ninh thật tàn nhẫn!

Ông ta hiểu rất rõ Giang Ninh muốn xử lý nhà họ Bảo, là bắt đầu từ lúc Lâm Thị xảy ra mâu thuẫn với Slanka.

Sau đó lúc tới khu vực đại Tây Bắc, kiểm tra được người của nhà họ Bảo ở mấy khu mỏ hoang, thì Giang Ninh đã chuẩn bị ra tay rồi.

“Nếu chúng ta đã không thể quay về thì Lâm Thị cũng đừng nghĩ tới nữa!” Ông ta cười nhạt một tiếng: “Bảo Vinh Đông tôi có thể không cần mặt mũi thì Thanh Môn của tôi cũng có thể không cần!” 20 năm trước, bọn họ đã mất mặt mũi một lần rồi.

Vốn dĩ ông ta tưởng rằng sau 20 năm phát triển thì có thể đứng lên phản kích lại, nhưng nào ngờ được lại phải quỳ dưới chân Giang Ninh một lần nữa.

Những tin đồn bịa đặt ở bên ngoài hiện giờ không phải là Bảo Vinh Đông không nghe thấy, mà ông ta chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy mà thôi. Cứ để mặc cho những người đó chế giễu thì cũng có sao đâu?

Lâm Thị muốn tiến quân ra thị trường nước ngoài thì cũng phải hỏi thử xem Bảo Vinh Đông ông ta có đồng ý hay không đất Lần này ông ta chịu thua, không phải là chịu thua Giang Ninh, mà là vì ông ta biết, chỉ dựa vào một mình Giang Ninh thôi thì chắc chắn không thể làm ra những chuyện này được.

Là chủ thượng, là người đàn ông của môn phái ẩn danh kia.

Ông ta, mới là người khó đối phó nhất!

“Môn chủ…” Có vài người nhịn không được mà từ bỏ rồi. Vậy thì bọn họ sẽ bị biết bao nhiêu người chê cười chứ.

“Thể diện cũng đã mất hết rồi, mà vẫn còn muốn nhặt lên lại à?” Bảo Vinh Đông liếc nhìn ông ta: “Cứ chuẩn bị cho tốt đi, Lâm Thị sớm muộn gì cũng ra nước ngoài, Giang Ninh cũng thế thôi. Món nợ này đến lúc đó chúng ta sẽ tính toán hết!” Mấy vị đường chủ vừa nghe thấy thì đã lo lắng ngay lập tức.

Như vậy là Bảo Vinh Đông muốn cúi đầu khuất phục!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio