Siêu Cấp Phú Nhị Đại

chương 427

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng Phương quay đầu nhìn lại và lập tức ngẩn người.

Một đám người đi tới, thậm chí cũng không nhìn bọn họ đã chuẩn bị trực tiếp chiếm chõ.

“Chờ đất”

Thấy mấy người muốn động thiết bị của bọn họ, Hoàng.

Phương lập tức chạy tới.

“Các người làm gì vậy? Chúng tôi tới chỗ này trước rồi.

Các người muốn quay thì tự mìnlrtim €hö khác đi.”

Bất cứ việc gì cũn6 có thứ tự trước sau. Cả bãi cát nhiều chỗ như vậy lại tới cướp chỗ của bọn họ, khó tránh khỏi hơi quá đáng rồi.

Người đi đầu ngẩng đầu nhìn Hoàng Phương, lại nhìn bảng tuyên truyền bên cạnh, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Tôi bảo các người cút thì lập tức cút đi! Đừng.

tự tìm mất mặt!”

“Tôi đã nhìn thấy rồi, vị trí này là tốt nhất, cho nên tôi muốn lấy nó.”

Gã nói chuyện rất hờ hững, có vẻ đặc biệt mất kiên nhẫn.

“Các người ngang ngược quá rồi đấy!”

Hoàng Phương tức giận.

Đây không phải là ở Đông Hải, nhưng cũng không thể mặc cho người ta bát nạt như vậy được.

Anh ta đã dậy từ bốn giờ để chuẩn bị, là người đầu tiên vào đây tìm chỗ. Người trước mắt này ngược lại đủ ngang ngược, nói muốn tới cướp là cướp, còn có đạo lý nữa hay không?

“Đúng, tôi chính là ngang ngược như vậy đấy”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Bây giờ các anh cút còn kịp, chứ chờ tôi ra tay thì những thiết bị này của anh đều sẽ bị tôi đập nát bét!”

Hoàng Phương biến sác, những nhân viên khác bên cạnh cũng tức giận.

Bọn họ còn chưa từng gặp qua người phách lối như vậy đâu!

Không những không theo thứ tự một cách vô lý, còn muốn trực tiếp chiếm lấy chỗ của bọn họ, thậm chí còn uy hiếp bọn họ, muốn đập nát thiết bị của bọn họ!

“Các người dám!”

Mấy nhân viên công tác lập tức che chở cho thiết bị của mình.

Nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng, bọn họ vì thế mà đặc biệt chọn ngày, chính là đợi đến khi thời tiết tốt nhất, chụp ra hiệu quả tốt nhất.

Bây giờ đã tìm được chỗ cũng xác định được thời gian, tất cả đều đã chuẩn bị sắp xếp xong, đột nhiên có một người tới nói cướp chỗ là cướp chỗ, còn muốn đập thiết bị. Bọn chúng dám động vào, đám người Hoàng Phương lại dám liều mạng!

“Muốn chết à?”

Người đàn ông đi đầu cười lạnh một tiếng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Gã vung tay lên một cái: “Ném hết đồ của chúng vào trong biển cho tôi!”

“Tôi cho các người quay à? Các người vào trong biển mà quay!”

Vừa dứt lời, mấy người phía sau người đàn ông đã lập tức lao tới, muốn cướp thiết bị.

Hoàng Phương sốt ruột, tức giận nói: “Bảo vệ thiết bị!”

“Tôi liều mạng với các người!”

Anh ta hét lớn một tiếng rồi lao tới.

“Bộp!”

Người đi đầu cười thâm hiểm, nâng chân đá một phát thật mạnh vào trên ngực của Hoàng Phương, đá cho.

anh ta bay ra ngoài, lăn vài vòng trên bờ cát, trên gương mặt dính đầy cát.

“Đúng là không biết lợi hại, cũng không hỏi thăm xem ở đây có ai dám giành chỗ với tao?”

Người đàn ông đi đầu tức giận mắng một tiếng: “Đồ chó, nếu còn không cút, tao sẽ đánh chết mày!”

Mấy người qua cướp thiết bị rõ ràng muốn phá hỏng thiết bị đi, mà một người khác siết chặt nắm đấm, muốn ra tay đánh người!

Hoàng Phương và đám nhân viên che chở cho thiết bị của mình rất cẩn thận, mặc cho những quyền cước kia đánh lên trên người bọn họ cũng không để chúng phá hỏng thiết bị.

“AI”

Mấy người Hoàng Phương kêu thảm, nhưng chết cũng không chịu buông tay.

“Đừng động vào thiết bị của tôi! Đừng động vào!”

Anh ta hét lớn, hai mắt đỏ ngầu: “Tôi đã bảo các người đừng động vào mài!”

“Mẹ nói”

Người đàn ông đi đầu tức giận, phun ra một bãi nước bọt: “Mẹ nó, đúng là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, ông đây phải đập nát máy quay của mày!”

Gã xông lên liền giơ chân đá thẳng vào trên lưng của Hoàng Phương vô cùng hung ác.

Hoàng Phương lập tức bị đau, kêu to một tiếng, theo bản năng thả tay ra.

“Ông đây cho mày bảo vệ này! Cho mày bảo vệ này!”

Người đàn ông đi đầu quát to một tiếng, một chân lại đá vào trên máy quay, làm ống kính nứt ra thành từng mảnh nhỏ, rơi đầy đất.

“AI”

Hoàng Phương tức giận, giống như phát điên, nhào qua, đấm mạnh lên mặt người đàn ông đi đầu kia: “Đồ khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”

BịchI Anh ta là một người nho nhã, sao có thể là đối thủ được.

Mới đảo mắt anh ta đã bị người đàn ông kia đánh cho.

ngã sấp trên mặt đất.

“PhìI”

Người đàn ông nhìn ngã Hoàng Phương trên mặt đất, xem thường nói: “Rác rưởi, còn muốn cướp chỗ với tao à? Không biết Qủa Tam tao không dễ chọc à?”

“Ném hết đồ của bọn họ xuống biển, nếu ai không phục.

thì cũng ném kẻ đó xuống biển luôn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio