Siêu Cấp Shipper

chương 107: ăn vạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong con Q đang chạy nhanh, Hoàng Lộ Minh hỏi một cách thần bí: “Người anh em, hãy thành thật nói cho tôi biết, cậu chạy đến kia tiệm trà sữa làm việc, có phải là vì bà chủ xinh đẹp vừa nãy không?”

“Không phải.

“Đừng gạt tôi, đều là đàn ông với nhau, suy nghĩ trong lòng cậu tôi còn không biết sao?” Hoàng Lộ Minh cười nói: “Không thể không thừa nhận rằng ánh mắt của cậu quả thật không tồi, bà chủ kia vừa có thân hình lại có cả vẻ ngoài, đúng là một cực phẩm đấy…”

Phương Dạ nghe không nổi nữa: “Anh à, bà chủ nhà ta đã có bạn trai rồi!”

Hoàng Lộ Minh nghi ngờ nói: “Có bạn trai? Không thể nào, bằng hỏa nhãn kim tinh mà tôi luyện nhiều năm thì cô ấy vẫn đang còn non mà, chẳng lẽ là vừa mới quen bạn trai?”

“Đương nhiên không phải thế, trước khi mở tiệm trà sữa người ta đã quen nhau rồi, chỉ có điều người đó đang đi du học Úc, ngày kia là về nước.

Hoàng Lộ Minh vỗ đùi: “Thì ra là một con rùa biển, vậy cậu phải biết nắm bắt thời gian đấy, không phải là vẫn còn một ngày rưỡi sao? Dù thế nào cũng đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”

Trên đầu Phương Dạ lập tức có đầy vết đen: “Đại ca, anh đang kêu tôi thọc gậy bánh xe đấy à, tôi là loại người đó sao?”

“Hai bọn họ còn chưa có mô tê gì, đương nhiên không gọi thể gọi là thọc gậy bánh xe, phải gọi là tranh cướp tình cảm mới đúng!”

Phương Dạ chỉ có thể che mặt: “Có gì khác nhau sao…”

“Đương nhiên là có, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng đại ca, hai ta lại cũng rất có duyên phận, vậy anh đây sẽ dạy cậu mấy tuyệt kỹ học cực nhanh, phải nhớ kỹ, điểm quan trọng đầu tiên khi tán gái chính là phân tích mục tiêu, trước hết phải làm rõ xem rốt cuộc cô ấy như thế nào, sau đó cứ đúng bệnh mà bốc thuốc, đảm bảo là làm ít mà lại ăn được nhiều.

Phương Dạ nghe thấy thế thì hơi bất ngờ: “Phải nói như thế nào?”

Thấy quả nhiên đối phương đã cảm thấy hứng thú, Hoàng Lộ Minh lập tức truyền đạt lại kinh nghiệm: “Ví dụ như, nếu đối phương là người ngây thơ đơn thuần không màng thế sự, thì cậu lập tức dùng cách công kích lãng mạn nhiều hơn; nếu đối phương thuộc loại trà xanh ham hư vinh, thì cậu cứ nói rõ thân phận rồi dùng tiền mà chơi; còn nếu đối phương là ngự tỷ mạnh mẽ, thì cậu phải nghĩ cách để đối phương sinh ra ý muốn bảo vệ và ham muốn chinh phục……”

Phương Dạ nghe cũng thấy hơi thấm rồi, trong vô thức Q đã chạy đến đường cái ở bên ngoài sân bay.

Con đường này chỉ có hai làn cho xe chạy, có một chiếc Tiggo treo biển người mới tập lái vẫn luôn đi phía trước con Q, tốc độ thất thường, thỉnh thoảng lại còn phanh đột ngột, làm cho Hoàng Lộ Minh cảm thấy bực mình, dứt khoát đạp chân ga vượt lên trên từ phía bên phải.

Mới vượt qua được một nửa thì chiếc BYD F phía trước chiếc Minibus bỗng nhiên đổi hướng, sau đó nó phanh gấp dừng ở trước mặt xe Q.

Trong khoảng cách đó Hoàng Lộ Minh căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai xe đụng vào nhau, may là tốc độ cũng không quá nhanh, vừa đụng vào cái cản trước của xe thì dừng lại.

“ĐM, cái tên này không đi vào điểm mù mà cũng không biết.

” Sau lưng Hoàng Lộ Minh ướt đẫm mồ hôi trong nháy mắt, anh ta vừa thở phào một hơi thì lập tức nhìn thấy bốn, năm người đàn ông cao to bặm trợn bước xuống từ con xe trước mặt.

Phương Dạ nhắc nhở: “Đại ca, những người này tới chắc chắn không có ý tốt, có phải đang ăn vạ không?”

Mặt Hoàng Lộ Minh tỏ ra không quan tâm, nói: “Cậu cứ yên tâm mà ngồi, đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi tùy tiện nói làm một chút là đuổi bọn họ đi ngay”

Anh ta cầm ví tiền đi xuống dưới, rồi lập tức đi đến trước mặt những người kia.

Một người đàn ông đầu trọc xăm hình peppa pig trên cánh tay hùng hùng hổ hổ nói: “Này, tên nhãi này mày lái xe kiểu gì thế, làm cúc hoa của ông đây nở hết ra rồi.

Anh ta vừa dứt lời, bốn người còn lại lập tức hai mắt nhìn nhau.

Biểu cảm trên mặt Hoàng Lộ Minh cũng đông cứng lại: “Anh…anh miêu tả rõ ràng một chút không được à, ai, ai làm nở cúc hoa của anh?”

“Nhất thời lỡ miệng, những lời khi nãy không tính!” Lúc này tên đầu trọc mới nhận ra chỗ sai, anh ta xấu hổ sờ sờ cái đầu trọc: “Ý của tôi là, anh làm cúc hoa của xe tôi nở bung rồi kia kìa, anh mau nói đi, bây giờ tính sao?”

Hoàng Lộ Minh tùy tiện nói: “Người anh em à, vụ va chạm này thật ra hai bên đều có trách nhiệm, anh không nên dừng xe trên đường xe đang chạy, nhưng bây giờ tôi đang vội đi đón người, không so đo nhiều với mấy người nữa, đây là một nghìn tệ, các anh cầm đi sửa xe đi.

Anh ta rút ra mười tờ tiền đỏ, sau đó vỗ vào cốp xe F một cách vô cùng sảng khoái.

Nhìn thấy cái ví tiền đầy ắp kia, ánh mắt của bọn họ đều không rời ra được, loại ánh mắt không che giấu sự tham lam kia làm cho Phương Dạ đang ngồi trong xe phải nhíu mày.

Có lẽ sẽ không dễ dàng để tống cổ những tên này như vậy!

Khác với dự đoán của Hoàng Lộ Minh, tên đầu trọc kia không nhận tiền, mà lại ngoác miệng ra nói: “Sao thế này, chỉ có một ngàn tệ đã muối đuổi cổ bọn tôi?”

Hoàng Lộ Minh nói không chút hoang mang: “Người anh em à, một ngàn tệ là các anh đã có lời rồi, chiếc BYD này ít nhất cũng phải đi được bảy, tám năm rồi đúng không, cũng chỉ bị tôi cọ mất ít sơn mà thôi, nếu mà đi sửa lại một chút chắc cũng không đến tệ, tiền dư cứ coi như tôi mời các anh uống trà.

“Lời cái đầu mày ấy, một ngàn tệ còn chưa đủ số lẻ đâu nhé.

” Tên đầu trọc vỗ vào đuôi xe, mắng: “Biết ở trong này có cái gì không?”

Hoàng Lộ Minh chết lặng: “Làm sao tôi biết trong xe anh có thứ gì?”

Tên đầu trọc cười lạnh nói: “Đây là bình sứ thời nhà Thanh mà tao mới mua về, có giá vạn rưỡi, bây giờ tao sẽ mở ra xem, nếu nó mà mất một góc nào, thì các người phải bồi thường.

“Người anh em à, kịch bản ăn vạ này tôi đã thấy từ ba năm trước rồi, có thể sáng tạo cái mới hơn được không? Sao không bắt kịp thời đại chút đi? Đến cả là anh có thiển cận, chỉ có thể dùng lại những chiêu cũ như thế này, thì cũng phiền anh nên trang hoàng sao cho vẻ ngoài nó hợp lý một tí.

” Hoàng Lộ Minh khinh thường nói: “Với cái con xe nát này của anh mà cũng có thể mua được đồ cổ mười mấy vạn ấy hả, nói thế ai tin?”

Tên đầu trọc càng nghe lại càng tức giận, anh ta đột nhiên móc một con dao gấp từ trong túi ra: “ĐM, ông đây không cần biết mày có tin hay không, hôm nay nếu mày không bồi thường, thì anh em ở đây sẽ cho mày mấy cái lỗ trên người.

Đã mang dao ra rồi, mấy tên đồng bọn cũng không có gì phải ngại nữa, bọn họ đứng dậy vây thành hình tròn.

Hoàng Lộ Minh cũng không dự đoán được là đối phương lại trực tiếp chọn cách bạo lực, nhìn thấy con dao bóng loáng kia đầu anh ta lại tê dai, nơm nớp lo sợ nói: “Đại…đại ca, các anh muốn tiền đúng không, muốn bao nhiêu cứ bảo tôi là được, chứ đừng đi xa hơn trên con đường phạm tội nhé.

Là một “địa chủ” sở hữu nhiều căn nhà cho thuê, mạng sống quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều, anh ta nhận thua mà không hề do dự.

Tên đầu trọc hùng hùng hổ hổ nói: “Nếu sớm nói như thế thì có phải xong rồi không, sao cứ phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ép người văn nhã như ông đây phải động thủ, mẹ nó, đưa ví tiền lại đây cho tao.

Ngay khi Hoàng Lộ Minh định đưa ví tiền cho người kia thì bỗng có một bàn tay chắn ở trước mặt anh ta, đó đúng là Phương Dạ, người vừa xuống xe.

“Mấy vị đây đang ăn vạ đó hả, ban ngày ban mặt mà lại cướp bóc công khai như thế, có phải là không có đạo đức nghề nghiệp quá rồi hay không?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio