Chương :
Tên nhóc này đang đùa cái gì vậy? Hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét, khoảng cách này mà chặt không trúng, mắt mọc ở dưới mông hay sao?
“Dừng lại, mày mà còn bước lên thêm một bước, tao chặt thật đấy!”
Ngược lại, Phương Dạ còn tăng tốc, miệng còn thúc giục: “Mau chặt đi, anh còn kì kèo cái gì nữa.”
“Nhớ kỹ, là tên nhóc hôi thối này đã gϊếŧ cô!” Tài xế thấy lời đe dọa hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có thể vung rìu chặt vào Từ Lệ!
Thằng này không có vũ khí, lại chỉ có một mình, trước tiên mình chặt chết nữ tuần tra, sau đó hạ gục nó là được rồi!
Nhìn thấy lưỡi rìu sắp đâm vào cổ Từ Lệ, Phương Dạ đột nhiên vung tay lên, một cây gậy đen sì phóng ra nhanh như chớp, vừa hay chạm trúng thân cây rìu.
Nghe thấy tiếng leng keng vang lên giòn giã, một lực lớn truyền đến tay khiến tài xế không khỏi đắn đo, chiếc rìu xoay tròn và bay ra xa, cứ thế chặt xiên vào tường.
Phương Dạ khẽ cười: “Anh nhìn xem, tôi nói anh chặt không trúng mà?”
Người lái xe kinh hoàng nhìn xuống, thì thấy eo đôi bàn tay đầm đìa máu tươi, vậy mà lại vỡ tan tành rồi, có thể tưởng tượng được lực của cây gậy vừa rồi lớn đến mức nào, tưởng chừng như một viên đạn bắn ra khỏi nòng súng!
“Tao… tao liều mạng với mày!” Anh ta không muốn ngồi chờ chết, cầm hai con dao róc xương xông về phía Phương Dạ, không may khi tới gần thì bị đá văng ra sáu bảy mét, đập vào tường rầm một cái.
Dù không bất tỉnh tại chỗ, nhưng tài xế cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, tưởng như như sắp ngã lăn ra, ngay khi anh ta muốn bò dậy, chiếc rìu cắm đang ngay trên đỉnh đầu anh ta bất ngờ rơi xuống, vừa hay chặt vào đầu anh ta.
Sau khi âm thanh bị bóp nghẹt vang lên, tài xế nghiêng ngả đầu óc rồi ngất đi, nhưng vào lúc này, Phùng Khang mới giương súng lục xông vào căn phòng dưới lòng đất!”
Từ Lệ sống sót sau tai nạn oán hận nói: “Phương Dạ, anh mà còn chậm một bước, có thể trực tiếp giúp tôi hốt xác rồi, còn là cái kiểu vụn vặt!”
Phương Dạ cười khổ nói: “Chẳng phải tôi không chậm trễ một giây nào sao, nếu không phải vì hai cánh cửa chống trộm lãng phí một chút thời gian, tôi đã sớm xông vào xử lý anh ta rồi!”
“Đội trưởng Từ, các đồng nghiệp sẽ tới đây ngay, cô có sao không?” Phùng Khang thở hổn hển chạy đến bên cạnh Từ Lệ, “Sợi dây này buộc thật chuyên nghiệp, để tôi gỡ giúp cô!
Từ Lệ trừng anh ta một cái: “Tôi không muốn anh gỡ, tôi muốn anh ta gỡ!”
“Hả?” Phùng Khang sững sờ.
“Giờ là lúc nào rồi, còn làm nũng, không phải ai gỡ cũng như nhau sao?” Phương Dạ đành chịu, chỉ có thể tiến lên để gỡ.
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi chỉ muốn được anh gỡ…”
Sau khi đội đến đông đủ, Từ Lệ lấy lại thân phận nữ cường trong đội tuần tra, cô chỉ đạo đồng nghiệp lật ngược toàn bộ tòa nhà đang xây dở, và cuối cùng phát hiện ra một cái đầu khô ở gác xép nhỏ trên mái nhà, và thi thể người đàn ông ở trong rừng vải cũng bị đào lên, toàn bộ vụ án Đoạn Chỉ cuối cùng đã lộ rõ chân tướng!
Đại đội trưởng sau khi biết cụ thể tình hình phá án đã đích thân đến gặp Phương Dạ, ngoài một khoản tiền thưởng lớn còn muốn anh thực hiện một cuộc phỏng vấn cùng với đài truyền hình, nêu gương tiêu biểu điển hình cho sự hợp tác giữa cảnh sát và dân, nhưng bị Phương Dạ từ chối khéo, anh đẩy toàn bộ công lao cho Từ Lệ, giúp cho cô ấy thăng chức vượt bậc trở thành phó đại đội trưởng trẻ nhất.
Vài ngày sau khi vụ án Đoạn Chỉ được làm rõ chân tướng, Phương Dạ cùng Ôn Hinh và những người khác ngồi máy bay đến thành phố Yên, vì trận chung kết offline của giải đấu Squid sắp bắt đầu.
Thành phố Yên là thành phố lớn thứ ba ở vùng Trung Nguyên, cũng là một thành phố cổ nổi tiếng có lịch sử lâu đời, tất nhiên nổi tiếng nhất là đặc sản địa phương, bốn người họ đã đến sớm một ngày, chính là để thưởng thức món ăn.
Sau khi xuống máy bay, ban tổ chức cử một cô gái trẻ xinh đẹp đến đón họ, sau khi để hành lý tại khách sạn Tinh Cấp đã được chỉ định, chị gái nhiệt tình này đưa họ dạo quanh những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khi màn đêm buông xuống lại đến đường ẩm thực sôi động nhất.
Con đường ẩm thực này có thể được mô tả là rực rỡ muôn màu, gì cũng có, hầu như tất cả các món ăn vặt nổi tiếng khắp trời nam đất bắc đều có thể tìm thấy ở đây, và có nhiều đặc sản ở đây mới có, quả nhiên làm khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Chẳng bao lâu sau, trên tay mỗi người đã đầy ắp thức ăn, các cô gái không thể thiếu đồ ăn vặt thì khỏi phải nói rồi, ngay cả Phương Dạ cũng tay trái bưng một bát đậu phụ thối, tay phải vài xiên thịt cừu nướng, trong mồm còn đang nhai một cái bánh đậu, đã ghiền miễn bàn luôn.