Chương : Không làm chậm trễ việc nhảy lầu của anh
Lúc trao giải, Thẩm Nghiên Nhi và Willa đều choáng váng, cuộc đời thật khó đoán, bọn họ chỉ tùy tiện tạo thành một nhóm vậy mà có thể giành được giải nhất?
Mà Ôn Hinh kích động đến mức không thể làm chính mình, cô ấy thích chơi PUBG nhưng bởi vì lý do gia đình nên không vào giới chuyên nghiệp, cho nên nằm mơ cô ấy cũng muốn giành được giải nhất…
Sáng hôm sau, bốn người họ trên Bentley của Ôn tổng chạy thẳng tới sân bay, thuận lợi trở về Hoa Hải.
Ôn Hinh vừa xuống máy bay đã cầm huy chương đi khoe với chị em của mình rồi, sau hai ngày tạm ngưng, Thẩm Nghiên Nhi và Willa trở về nhà chuẩn bị livestream, mà Phương Dạ “ăn không ngồi rồi” lại đi đến quán trà sữa.
Kể từ khi chia tay với Lâm Chi Thanh, bà chủ Hạ Vi đã bước ra khỏi cảnh u ám dường như trở thành một con người khác, ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, khiến việc làm ăn của quán trà sữa cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, Hạ Vi trực tiếp kéo anh đến phòng bếp nhỏ, còn khóa trái cửa nữa.
“Chị Vi, ban ngày ban mặt chị muốn làm gì thế?” Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của bà chủ, trái tim nhỏ bé của Phương Dạ đập thình thịch.
Hạ Vi cười híp mắt nhìn anh: “Phương Dạ, có một chuyện tôi muốn xin cậu giúp đỡ!”
“Chuyện gì?” Phương Dạ yếu ớt nói: “Trừ thân thể em ra, có chuyện gì chị cứ việc nói.”
“Hừ, ai hứng thú với thân thể cậu chứ?” Hạ Vi đỏ mặt cười mắng: “Bây giờ việc làm ăn không tồi, tôi muốn mở rộng kinh doanh, muốn tìm một cửa hàng lớn hơn một chút!”
“Ý tưởng này rất tốt đấy!” Phương Dạ cười hắc hắc: “Tìm được chỗ nào tốt chưa?”
Hạ Vi gật gật đầu: “Đã tìm được rồi, ở phía đối diện chúng ta đấy, cả tầng trên và dưới khoảng hai trăm mét vuông, chỉ là phí chuyển nhượng hơi đắt một tí…”
“Tiền không thành vấn đề, khoảng bao nhiêu?”
“Nếu tính cả trang trí lại thì thiếu khoảng một trăm vạn.” Hạ Vi hỏi: “Nếu như cậu có thể mượn tiền của người thân thì có thể coi như là cổ phần, thế nào?”
“Được, số tiền này em sẽ nghĩ cách, sau đó sẽ chuyển cho chị.” Phương Dạ mỉm cười: “Em sẽ nói với người thân để anh ấy giảm một nửa tiền thuê mặt bằng mới, dù sao em cũng có cổ phần mà.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Hạ Vi mặt mày hớn hở: “Vậy cổ phần chúng tôi mỗi người một nửa, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề, chị nói thế nào thì thế ấy.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Vậy em đi làm việc trước đã.”
Hạ Vi nghi hoặc nói: “Cậu sắp làm ông chủ rồi còn phải đích thân đi giao hàng nữa sao?”
Phương Dạ nói: “Chị Vi, em không hiểu việc buôn bán, chuyện kinh doanh cũng không tham gia vào đâu, mọi việc lớn nhỏ của quán trà sữa đều do chị làm chủ, em vẫn tiếp tục làm công việc giao hàng của em, mỗi người có nhiệm vụ riêng, không ai quấy rầy ai cả.”
“Tôi thực sự không hiểu nổi cậu đấy, vậy được rồi…”
Sau khi mặc áo gi-lê vào, Phương Dạ lái xe điện nhỏ đến một tòa nhà nào đó, đi thang máy lên thẳng tầng , gõ cửa nhà khách hàng.
Một người đàn ông tóc hơi rối mở cửa ra, Phương Dạ đang định mở miệng nói chuyện thì điện thoại của đối phương đột nhiên vang lên.
“Xin chờ tôi một chút!”
Người đàn ông sau khi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại mắt sáng lên, vội vàng nhận máy.
“Alo cục cưng hả, có chuyện gì thế?”
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói nũng nịu: “Anh yêu à, em nhìn trúng một chiếc túi xách trong quầy bán hàng, rất rẻ, chỉ cần một vạn tệ thôi!”
“Một… một vạn tệ sao?”
“Đúng vậy, hôm nay là ngày giảm giá đặc biệt mới một vạn tệ đấy, bình thường phải một vạn năm một vạn sáu ấy, sao thế, anh chê đắt sao?”
“Không… không đắt, nhưng mà anh… tháng này anh còn chưa nhận lương nữa.”
“Nhưng em thực sự rất thích chiếc túi này, hơn nữa chỉ giảm giá một ngày thôi, qua ngày hôm nay thì chắc chắn không còn nữa đâu, anh nghĩ cách đi!” Người con gái làm nũng nói: “Nếu anh mua túi xách cho em, em sẽ đồng ý gặp anh vào tuần sau, được không?”
Người đàn ông cười khổ nói: “Những lời này anh đã nghe được bảy tám lần rồi, tiền cũng tiêu hơn mười mấy vạn rồi…”
“Thế nào, anh nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo sao?”