Chương :
Sau khi đỗ xe điện nhỏ, Phương Dạ đang chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát thì La Quảng Thiên vội vàng ngăn cản anh: “Người anh em, đừng báo cảnh sát, lỡ như họ bắt Tiểu Lệ đi thì làm sao?”
“Cô ta là kẻ lừa đảo, báo cảnh sát bắt cô ta lại là một chuyện hiển nhiên rồi!”
La Quảng Thiên thành khẩn nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên xác nhận lại cho rõ ràng thì hơn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi!”
“Thật là không chịu nổi anh, vậy được rồi, chúng ta đi vào tìm hiểu một chút vậy!”
“Cửa khóa rồi, chúng ta đi vào kiểu gì bây giờ?”
“Yên tâm, có tôi đây rồi.” Phương Dạ cười hắc hắc, từ trong túi lấy ra một sợi dây kim loại dài mảnh, su đó giả vờ như không có việc gì đi qua đó, La Quảng Thiên lén lút đi theo sau.
Sau khi xác nhận gần đó không có ai, Phương Dạ dùng sợi dây kim loại kia cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng gẩy một cái, cửa được mở ra.
Vẻ mặt La Quảng Thiên tràn đầy nghi hoặc: “Người anh em, không phải anh là một shipper sao, sao có thể có được món nghề này?”
“Khụ khụ khụ, đây là kỹ năng của ông cha truyền lại, không có gì ghê gớm cả, nhanh đi vào thôi.”
Hai người đi đến tầng sáu, Phương Dạ không thể xác định là phòng nào, dứt khoát gõ của từng phòng một để xác nhận.
Tầng sáu có cả thảy năm tầng, ba phòng đầu không có ai trả lời, đến phòng thứ tư cuối cùng cửa cũng có người mở ra.
Đây là một cô gái trẻ tuổi dáng người nhỏ xinh, tóc dài bồng bềnh, mặt mày xinh đẹp, có cảm giác thanh thuần như em gái nhỏ nhà bên.
“Tiểu Lệ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”
Sau khi nhìn thấy bóng hình xinh đẹp sau cánh cửa, La Quảng Thiên kích động nhảy cẫng lên, nếu không phải có cánh cửa phòng trộm, chỉ sợ đã bổ nhào qua đó rồi.
Cô gái bị hành động của anh ta dọa sợ, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Anh, các anh tìm ai vậy?”
La Quảng Thiên hét lớn: “Tiểu Lệ, anh là anh Thiên của em đây, em không biết anh sao, anh đã chụp rất nhiều ảnh gửi cho em rồi mà!”
Cô gái đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tôi không biết anh Thiên gì đó cả, hơn nữa tôi cũng không phải là Tiểu Lệ, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Phương Dạ cũng có chút nghi hoặc, nhìn cô gái này giống như không nói dối, chẳng lẽ La Quảng Thiên tự mình làm ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ sao?
Rất nhanh La Quảng Thiên lấy điện thoại ra, chỉ vào mặt trên ảnh nói: “Tiểu Lệ em xem đi, đây là ảnh em gửi cho anh!”
Phương Dạ chăm chú nhìn, cô gái trên ảnh quả thực giống cô gái này như đúc, nếu như phải nói có điều gì khác biệt thì chính là người trên ảnh xinh hơn một chút, rõ ràng là đã dùng phần mềm chỉnh sửa, nhưng cô gái vốn dĩ xinh đẹp nên sau khi chỉnh sửa cũng không quá khác biệt.
Cô gái kinh ngạc nói: “Anh… sao anh lại có ảnh của tôi?”
Phương Dạ thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt của cô gái này không giống như đang giả vờ hơn nữa giọng nói so với giọng nói trong lịch sử trò chuyện có chút khác nhau, nhưng mà thời buổi này, những thứ trên mạng có thể được chỉnh sửa trở nên hoàn toàn khác hẳn, cũng không thể kết luận quá sớm được.
La Quảng Thiên đau khổ cầu xin nói: “Tiểu Lệ, em đừng lừa anh nữa, anh thực sự là anh Thiên của em đây mà, mở cửa ra trước được không, anh thực sự rất thích em, muốn cùng em kết hôn sinh con…”
Phương Dạ nghe thấy những lời này thì ôm mặt.
Cô gái nghe vậy trên trán đầy vạch đen, thằng nhóc này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, ban đầu thì nói là anh Thiên của mình, còn nói muốn sinh con với mình nữa chứ? Tôi đồng ý lúc nào vậy?
Không thể không nói, tính cảnh giác của cô gái này khá mạnh, mặc cho La Quảng Thiên cầu xin như thế nào cũng không thèm mở cửa ra, còn uy hiếp muốn báo cảnh sát nữa.
Lúc cả hai người đang cãi nhau đến xoắn xuýt, hộ gia đình phía sau lưng Phương Dạ đột nhiên mở cửa ra.
“Tên vô lại nào ở đây cãi cọ ầm ĩ vậy, có để cho người ta yên tĩnh một chút không?”
Phương Dạ và La Quảng Thiên cùng ngây ngẩn, bởi vì mặc dù giọng nói này chua ngoa đanh đá nhưng nghe lại giống “Tiểu Lệ” như đúc!
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy sau cửa chống trộm có một người phụ nữ nặng hơn một trăm cân, đang trợn mắt nhìn bọn họ…
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của La Quảng Thiên, người phụ nữ mập cũng sửng sốt.