Siêu Cấp Shipper

chương 367: hồ dưới lòng đất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chú Đạt kinh ngạc nói: “Chú cảm thấy thời gian này mấy đứa chung sống cũng rất tốt, thật sự có thể xuống tay được sao?”

Phương Dạ cười ha ha: “Nói cũng đúng, vậy đành giao cô ta cho chú Đạt rồi.”

“Việc vùi hoa dập liễu như vậy, chú cũng không làm được.”

“Chú lừa ai vậy, không phải ban đầu chú đem một người đẹp sờ sờ trước mắt nhét vào trong thùng rác sao?”

Khuôn mặt già của chú Đạt đỏ lên: “Đó chỉ là trùng hợp thôi, chú chỉ thuận tay đẩy… Đừng nói nhiều như vậy nữa, nhanh chóng ăn chút gì đi, sắp đến ốc đảo rồi!”

Hai người hì hục ăn lấp đầy bụng, mà cách đó không xa, ngài Kim Độ lại đang giải quyết một miếng bò bít tết sống, thậm chí Phương Dạ còn vô cùng nghi ngờ thứ ông ấy uống không phải là rượu vang đỏ mà là máu tươi, bởi vì màu sắc đó vô cùng không thích hợp!

Ăn tươi nuốt sống, quả thật là một người biến thái.

Sau khi ăn no uống kỹ, Pete lại hô hào gọi mọi người lên xuồng, lần này chị em nhà họ Khương không đồng hành cùng Phương Dạ và chú Đạt mà là cử hai đội viên qua.

Trong ánh mắt hai người này để lộ ra sự u ám, hơn nữa bàn tay luôn không rời khỏi khẩu súng lục gần đó, Phương Dạ và chú Đạt vờ như không nhìn thấy, nên làm gì thì làm đấy.

Nước hồ bằng phẳng như mặt gương, tầm nhìn không cao, không nhìn rõ trong đó có cá hay không, sau khi hơn chục chiếc xuồng Kayak được đẩy xuống nước, trong phút chốc nổi lên từng đợt sóng gợn lăn tăn.

Vẫn do chú Đạt dẫn đầu như cũ, ông ấy điều khiển chiếc xuồng Kayak bơi qua mặt hồ, bơi nhanh như bay về phía Tây Nam, những chiếc xuồng Kayak khác cũng lần lượt theo sau.

Sau khi chú Đạt dựa theo phương hướng trước đó anh trai miêu tả đi khoảng hơn mười ki lô mét, đoàn thuyền tiến vào một hẻm núi ngoằn ngoèo uốn khúc, hai bên vách đá thẳng tắp như dao đẽo, hơn nữa còn đang không ngừng trở nên chật hẹp, thậm chí về sau chỉ còn lại chưa đến mười mét.

Sau đó lại chuyển qua một con đường vòng, phía trước xuồng Kayak hiện ra một hang động, cao khoảng hai mét so với mặt nước, rộng khoảng bảy tám mét, độ sâu không rõ, dùng đèn pin cường độ ánh sáng lớn chiếu vào, có thể thấy trên đỉnh động rủ xuống vô số khối thạch nhũ vừa dài vừa nhọn, giống như hàm răng sắc nhọn trong miệng quái vật, dù đang ngồi trong xuồng, hơi không chú ý là cũng có thể đụng vào.

Nhìn thấy tình hình bên trong hang động, Phương Dạ không kìm được mà nuốt nước bọt: “Chú Đạt, chú chắc chắn là con đường này sao?”

“Cũng gần như vậy, hình như là ở đây.” Chú Đạt cũng có chút không chắc chắn: “Bơi qua hang động này, có lẽ có thể nhìn thấy ốc đảo rồi.”

Phương Dạ nghe tới mức toát mồ hôi lạnh, bởi vì cả đoạn đường chú Đạt rất ít dùng từ không chắc chắn, vậy mà bây giờ lại dùng một lúc ba từ liên tiếp, xem ra có chút xuất sắc…

Đều đến bước này rồi, hoàn toàn không có biện pháp quay lại, chú Đạt vặn van dầu, mô tơ lập tức nổ ầm ầm, đẩy xuồng Kayak tiến vào trong hang động, những người khác cũng chỉ có thể nối đuôi tiến vào.

Ở trong hang động, Phương Dạ càng cảm nhận được cảm giác chật chội làm người ta ngạt thở, xuồng Kayak càng đi vào sâu, khoảng cách với đỉnh động dường như lại thu hẹp thêm một chút, thậm chí những khối thạch nhũ hơi dài đều có thể chạm vào thân xuồng!

Để không làm xuồng Kayak bị đâm thủng, chú Đạt chỉ có thể giảm tốc độ xuống, không ngừng né tránh, Phương Dạ cảm thấy bản thân bây giờ giống như đang ngồi xe đụng, nếu không phải thể chất của mấy người này khoẻ mạnh, đoán chừng đều bị nôn ra rồi.

Không gian bên trong hang động so với bên ngoài coi như to hơn nhiều, bởi vì có khối thạch nhũ ngăn cản tầm nhìn, cảm giác căn bản là không nhìn thấy giới hạn của hai bên, rất dễ dàng mất phương hướng, may là cảm giác phương hướng của chú Đạt vô cùng tốt, tuy rằng xuồng Kayak rung trái lắc phải, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tuyến đường, giống như ngọn đèn sáng chỉ dẫn cho những người phía sau.

Vào lúc đoàn người đang không ngừng vượt qua, đột nhiên Phương Dạ nhìn thấy một đốm sáng màu xanh lá trong bóng tối ở hướng bên trái phía trước, giống như lửa ma trơi!

Da đầu anh tê dại, lập tức soi đèn pin qua, lại chỉ có thể nhìn thấy mấy khối thạch nhũ vô cùng bình thường, không có bất kỳ phát hiện hiện gì khác.

“Bên đó sao vậy?” Chú Đạt nhìn thấy động tác của anh.

“Con nhìn thấy có đốm sáng xanh lá trong bóng tối, loé lên một chút rồi tắt rồi.” Phương Dạ nói: “Có điều cũng có khả năng là con quá căng thẳng, nhìn nhầm rồi.”

Sắc mặt chú Đạt có chút trầm trọng, ông ấy chậm rãi nói: “Nếu là màu xanh lá, vậy có lẽ không phải là hoa mắt, bởi vì phàm là thổ dân có thể nhìn vào ban đêm, rất nhiều thổ dân có con ngươi đều là màu xanh lá!”

Nói xong, Phương Dạ còn chưa cảm thấy như thế nào, trái lại hai đội viên khác có chút hoảng hốt lo sợ.

Người chết trong hành trình này đã đủ nhiều rồi, hơn nữa về cơ bản đều là cách chết uất nghẹn khiến người khác không kịp đề phòng, tuy rằng họ là đến giám sát chú Đạt nhưng thật ra trong lòng cũng sợ hãi.

Thổ dân chạy đến đất liền đã đủ đáng sợ rồi, càng không cần nói đến ở sâu dưới lòng đất, hơn nữa còn là trong hoàn cảnh chật hẹp chết tiệt này, nếu thật sự muốn đánh giáp lá cà thì hậu quả không thể tưởng tượng được!

Hai người càng nghĩ càng sợ hãi, giơ đèn pin nhìn bốn phía xung quanh, định phát hiện ra vị trí của kẻ thù ngay lập tức, có thể ra tay trước chiếm lợi thế đương nhiên là tốt nhất.

Người trên những chiếc xuồng Kayak phía sau không hiểu lý do tại sao, cũng soi đèn khắp nơi, không soi không biết, lần soi này thật sự khiến họ phát hiện ra không ít bóng dáng ẩn nấp phía sau thạch nhũ!

Tuy rằng không nhìn rõ toàn bộ, nhưng cũng có thể nhìn thấy hành động của thổ dân này rất nhanh, trên người khoác da lông thú dạng kim màu nâu hạt dẻ nhạt, hình như dáng người không lớn, hai mắt phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh lá.

Chính vào lúc Pete đang suy nghĩ có cần hạ lệnh nổ súng không, đột nhiên một cánh tay lông lá rủ xuống từ trên đỉnh hang động, sau khi nghe thấy động tĩnh ông ta nhanh chóng cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy một tiếng cười khúc khích giòn tan, móng tay nhọn hoắt đã khoét một lỗ lớn trên ba lô!

Pete sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, mà đội viên ngồi bên cạnh ông ta đã rút súng lục ra bắn liên tiếp ba phát, bắn toàn bộ vào cánh tay kia.

Đi cùng với tiếng hét thảm thiết, cánh tay “trộm gà không thành” kia nhanh chóng rụt lại, mà dường như ba tiếng súng này đã thổi lên tiếng kèn phát lệnh chiến đấu, những đội viên vốn dĩ đang rục rịch lập tức không kìm lòng được mà giơ súng lên càn quét.

Tiếng súng như sấm nổ vang vọng trong hang động, đinh tai nhức óc, rất nhiều khối thạch nhũ bị đạn bắn vỡ rơi vào trong dòng nước, trong phút chốc khiến những thổ dân kia không còn nơi lánh mình.

Cuối cùng lúc này Phương Dạ cũng có thể nhìn rõ, thì ra chúng là quái vật vượn trước đây anh đã nhìn thấy trong phòng thí nghiệm.

Tuy rằng số lượng quái vật nhiều, nhưng hình như sức chiến đấu của chúng không phải rất mạnh, đối mặt với cơn bão táp kim loại của loài người có loại cảm giác không biết xuống tay từ đâu, chớp mắt hơn mười con đã bị bắn rơi, khiến hồ nước đều bị nhuộm đỏ.

Khó trách sẽ trở thành thức ăn của quái vật bọ ngựa, quả nhiên sức chiến đấu chỉ có năm mảnh vụn mà thôi.

Đương nhiên Phương Dạ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để luyện tập bắn mục tiêu di động này, anh và chú Đạt mỗi người phụ trách một hướng, mỗi lượt bắn đều sẽ có quái vật gặp phải xui xẻo, hiệu suất so với những đội viên khác thì cao hơn nhiều.

Đối mặt với tình thế một chiều này, quái vật vượn không dám hiếu chiến, rất nhanh đều đã chạy trốn khắp nơi.

Sau khi lên đảo gặp phải nhiều quái vật như vậy, vui sướng nhất phải kể đến trận chiến không chút tổn thất nào này, các đội viên sau khi hung hãn trút ra những dồn nén thì tâm trạng cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều.

Hai đội viên trên xuồng Kayak của chú Đạt mặt mày hớn hở chém gió.

“Này John, anh giết được mấy con?”

“Ít nhất là sáu con, lợi hại chưa?”

“Sáu con thì tính là gì, ông đây giết ít nhất được chín con!”

“Kỹ thuật dùng súng của thằng nhóc cậu trước nay không bằng tôi, chém gió chứ gì?”

“Anh mới chém gió, tôi có thể thề, nếu lúc nãy không bắn chết chín con quái vật, sẽ…”

Người đội viên này còn chưa thề xong, hai cánh tay lông lá xù xì vạm vỡ từ trên đỉnh hang động đột nhiên đưa ra nhanh như chớp, trong chốc lát đã vặn đứt đầu hai đội viên này…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio