Siêu Cấp Shipper

chương 379: thời thế thay đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ sau khi Phương Dạ cùng chú Đạt trở về Hoa Hải, đã năm ngày trôi qua kể từ chuyến đi đầu tiên của Gloria, chú Đạt đương nhiên về nhà gặp vợ đầu tiên, mà cẩu độc thân Phương Dạ lại đi bộ trở về Tập đoàn Tư Vũ, dù sao vẫn còn sớm, dứt khoát đi làm là tốt nhất, nếu Tổng giám đốc Lương đã trở về, cho cô ta chút bất ngờ cũng tốt.

Về phần vui vẻ hay là hoảng sợ, vậy chỉ có thể xem vận may của Lương Duyệt Tư…

Sau khi về đến văn phòng Chủ tịch, bên trong không có một bóng người, không biết Thẩm Tiệp đã đi đâu, Phương Dạ ném hành lý lên sô pha, sau đó bật máy tính lên chơi game.

Chưa kịp chơi xong một ván, cửa của văn phòng Chủ tịch đột nhiên bị người khác đẩy ra, anh ngẩng đầu nhìn, vậy mà là một cô gái hoàn toàn xa lạ, gương mặt trang điểm đậm, mặc chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn.

Hoàng Hiểu Tuệ nhìn thấy có thêm người đàn ông xa lạ không biết từ đâu ra ở trong phòng làm việc, cô ta lập tức quát hỏi: “Anh là ai? Ở đây làm gì?”

Phương Dạ hỏi ngược lại: “Vậy cô là ai, tới đây làm gì?”

Hoàng Hiểu Tuệ nghe xong lập tức nổi nóng: “Tôi là thư kí của Chủ tịch Dương, đây là văn phòng của tôi, anh nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi!”

“Chủ tịch Dương?” Phương Dạ nghe vậy thì sửng sốt, chẳng lẽ mình đi nhầm phòng?

Phương Dạ nhìn xung quanh một chút, quả nhiên anh phát hiện cách bài trí trong văn phòng không giống như lúc trước, trên bàn Thẩm Tiệp vốn dĩ có đặt mấy chậu cây xương rồng, bây giờ đã đổi thành giá văn kiện.

Thôi rồi, thì ra anh thật sự nhầm phòng.

Phương Dạ xấu hổ đứng lên: “Xin lỗi, tôi là tài xế chuyên trách của Tổng giám đốc Lương, không cẩn thận đi nhầm phòng.”

“Tổng giám đốc Lương? Vậy thì đã là quá khứ rồi!” Hoàng Hiểu Tuệ cười lạnh nói: “Bây giờ Chủ tịch của Tập đoàn Tư Vũ là Dương tổng của chúng tôi, đừng có lầm!”

Trên mặt Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi: “Tại sao?”

Trong vòng chưa đến một tuần mà thôi, Tập đoàn Tư Vũ đã thay đổi như thế nào mà ngay cả Chủ tịch cũng đổi?

Hoàng Hiểu Tuệ vênh vang đắc ý nói: “Đây là cấp trên tự quyết định, có gì thắc mắc anh cứ đi hỏi cấp trên, bây giờ nhanh chóng cút đi, đừng làm cản trở công việc của tôi!”

Đối phương nói chuyện vô cùng phách lối, hơn nữa há mồm ngậm miệng đều bảo người ta cút, cho dù người có tính tình tốt cũng chịu không nổi, huống chi là Phương Dạ hơi hung bạo này.

“Phiền cô nói chuyện lịch sự một chút!”

“Tôi đây đã đủ lịch sự rồi, nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ gọi bảo vệ tới đuổi người đi!”

“Được, vậy tôi không đi đó, có bản lĩnh thì cô đi kêu bảo vệ đi!” Phương Dạ đặt mông ngồi xuống lần nữa, sau đó anh dùng điện thoại mới mua gọi cho Thẩm Tiệp, anh muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Ai ngờ điện thoại còn chưa kết nối, cách vách đột nhiên vang lên một tiếng hô hoán, Phương Dạ cẩn thận nghe, là giọng của người đẹp Thẩm!

Cách vách chính là văn phòng Chủ tịch, Phương Dạ nhanh chóng đứng dậy, hành động này khiến cho Hoàng Hiểu Tuệ đang muốn gọi điện thoại nội bộ cho bảo vệ hoảng sợ.

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Cô ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, bây giờ văn phòng chỉ có hai người mà thôi, trai đơn gái chiếc, lỡ như đối phương muốn làm chuyện gì xấu xa, vậy chẳng phải là…

“Tránh sang một bên, đừng cản đường.” Phương Dạ vội vàng đẩy cô ta ra, sau đó sải bước lớn đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ đi về phía cửa bên cạnh, lúc này Hoàng Hiểu Tuệ mới kịp phản ứng lại, cô ta vội vàng mắng: “Chủ tịch Dương còn đang làm việc ở bên trong, anh muốn làm gì?”

“Ban ngày đóng của chặt như vậy, làm việc cái gì chứ?” Phương Dạ cười lạnh một tiếng, sau đó anh lập tức đạp cửa một cái mà không thèm gõ.

Rầm!

Cánh cửa gỗ rắn chắc theo đó mà mở ra, chỉ thấy bên trong không một bóng người, trên lối đi gần trong phòng có một đôi giày cao gót màu tím, Phương Dạ nhìn một cái thì biết đây là đôi giày Thẩm Tiệp đã từng đi.

Hoàng Hiểu Tuệ sợ tới mức tái cả mặt: “Tên khốn, anh mau ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Phương Dạ xem thường lời cô ta nói: “Muốn gọi thì gọi nhanh lên, đừng ở đây huyên thuyên nữa, nghe thấy rất phiền!”

Anh đi hai, ba bước đã tới trước cửa, giống như ban nãy đạp cửa đi vào.

Sau khi cánh cửa mở ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên với cái bụng bự đang cợt nhả Thẩm Tiệp, Thẩm Tiệp ra sức vùng vẫy nhưng cô ta vẫn bị đè lên giường, ngay cả chiếc tất trên đùi cũng bị rách, để lộ ra phần da thịt trắng như ngọc.

Người đàn ông trung niên là Dương Tiêu, ông ta mới nhậm chức, trước khi lên làm chủ tịch ông ta đã ham muốn vẻ đẹp của Thẩm Tiệp, bây giờ có cơ hội ông ta đương nhiên muốn thực hiện ước mơ bao năm nay của mình.

Ông ta lấy lý do muốn tìm hiểu thêm về công việc để lừa Thẩm Tiệp đến văn phòng, đầu tiên hứa hẹn nhiều lợi ích, bày tỏ muốn chăm sóc đối phương, nhưng không may bị từ chối ngay lập tức, đã vậy còn bị mắng ngay tại chỗ.

Dương Tiêu tức đến phát điên trông như một bạo chúa, bất kể mọi việc như thế nào để sau rồi nói.

Nếu không phải do Phương Dạ hôm nay bất ngờ quay lại làm việc, e rằng hôm nay ông ta đã thành công rồi!

Sau khi nghe tiếng phá cửa, trong lòng Dương Tiêu thầm chửi bới, ông ta hung hăng quay đầu lại thì thấy một thanh niên lạ mặt đứng bên cạnh cửa, trong khi thư ký của ông ta đang bực bội đi theo sau.

Ông ta đành phải buông Thẩm Tiệp ra, sau đó tức giận nói: “Cậu là ai, có biết đây là nơi nào không?”

Phương Dạ cười lạnh nói: “Đương nhiên tôi biết, trước kia đây là nơi làm việc của chủ tịch, nhưng mà hiện giờ, nên gọi là nơi ở của súc sinh có lẽ sẽ phù hợp hơn!”

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của vị cứu tinh, Thẩm Tiệp đột nhiên tái mặt nói: “Phương Dạ, anh... Anh còn sống sao?”

“Mạng tôi lớn, ông trời cũng không muốn nhận.” Phương Dạ nở nụ cười đen tối: “Người đẹp, mới mấy ngày không gặp, da của cô hình như đã trắng hơn một chút rồi?”

“A!” Lúc này Thẩm Tiệp mới nhận ra bản thân không đứng đắn, cô ta vội kéo chăn che lên đùi.

Dương Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc thối tha, vừa rồi cậu còn dám mắng tôi?”

"Mắng ông thì sao chứ, tôi còn muốn ném ông đi đây!" Phương Dạ vừa dứt câu, cả người đã đi tới trước mặt người kia, anh tóm lấy cổ áo ông ta nhấc lên rồi quăng xuống, Dương Tiêu đang kêu gào lập tức bị ném ra khỏi phòng, vừa vặn đụng trúng Hoàng Hiểu Tuệ, hai người lập tức bị lăn quay, không thể nào thảm hại hơn.

Thẩm Tiệp thấy vậy mà trợn mắt líu lưỡi, cô ta không ngờ sức lực của Phương Dạ lại lớn như vậy, ít nhất Dương Tiêu cũng nặng 80kg nhưng anh lại quăng ông ta như quẳng con gà, mà biểu hiện lại hoàn toàn không có vẻ miễn cưỡng, hiển nhiên là còn chưa dùng hết sức.

"Gọi bảo vệ tới nhanh lên, hôm nay tôi muốn giết chết thằng chết tiệt này!" Thật vất vả lắm Dương Tiêu mới được Hoàng Hiểu Tuệ đỡ lên, ông ta lập tức gào lên điên cuồng.

Đường đường là Chủ tịch của một tập đoàn lại bị người ta quẳng lăn quay ra nền đất trong chính văn phòng làm việc, ông ta thấy rất mất mặt, quả thật là bị chọc cho điên lên mà.

Hoàng Hiểu Tuệ nói: "Dương tổng yên tâm, vừa rồi tôi đã báo với đội trưởng đội bảo vệ của cao ốc, anh ta sẽ dẫn người tới ngay!"

Phương Dạ không hề để ý đến hai người bọn họ, anh chỉ hỏi Thẩm Tiệp: "Người đẹp, bây giờ tình hình của Tập đoàn Tư Vũ như thế nào rồi, cô nói cho tôi biết đi."

Cuối cùng, Thẩm Tiệp cũng tỉnh táo lại, cô ta vội vàng nói: "Anh chọc Dương tổng rồi, hay là nhanh chóng rời khỏi nơi này trước đã, ông ta nhất định sẽ không chịu để yên đâu!"

Phương Dạ khinh thường nói: "Một thứ tôm tép nhãi nhép mà thôi không cần để ý tới ông ta, cô cứ từ từ mà nói, vì sao Lương Duyệt Tư không làm chủ tịch nữa vậy?"

"Còn không phải là vì anh à?" Thẩm Tiệp lườm anh một cái.

"Có liên quan gì tới tôi sao?" Vẻ mặt Phương Dạ đầy ngơ ngác.

"Nếu không phải anh giả chết, chuyện hợp tác giữa tập đoàn Tư Vũ và ngài George cũng không bị ngâm nước nóng, mà Tổng giám đốc Lương cũng sẽ không nản lòng, cuối cùng bị đám người Dương Tiêu thừa cơ hội chui vào!"

Thẩm Tiệp nói liên tục, thì ra là do ngài George nghe nói Phương Dạ gặp nạn nên vội vàng cho người đi tìm kiếm cứu giúp, chuyện hợp tác cũng không được giải quyết tiếp, mà Gloria phải cảng bảo trì, chuyến tàu đầu tiên đã kết thúc sớm. Hôm trước, Lương Duyệt Tư đã về nước, bởi vì chuyện hợp tác thất bại nên Hội đồng quản trị đã tổ chức cuộc họp để xét hỏi, mấy tên cổ đông lớn lại nhất trí cho rằng cô ta không thích hợp đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, rơi vào đường cùng, chủ tịch chỉ có thể trình một tờ công văn từ chức, sau đó vị trí chủ tịch được Dương Tiêu tiếp nhận.

"Cũng bởi vì việc này mà Tổng giám đốc Lương phải rút lui, sau đó để tên biến thái mê gái này lên à?" Phương Dạ không rõ lắm: "Đầu của mấy tên cổ đông kia chứa đá à?"

"Thật ra những tên trong Hội đồng quản trị đã có kế hoạch từ trước, nếu không phải trong giai đoạn Tổng giám đốc Lương tiền nhiệm đã giúp công ty phát triển không ngừng thì năm ngoái vị trí chủ tịch đã bị thay người rồi!" Thẩm Tiệp cười khổ nói: "Bọn họ bắt đầu có ân oán với Tổng giám đốc Lương từ chuyện mảnh đất ở phía Đông thành phố, bọn họ vẫn luôn muốn bán mảnh đất đó với giá thấp, mà Tổng giám đốc Lương lại cảm thấy mảnh đất kia có giá trị tiềm lực, nhất quyết muốn giữ lại, cho nên nảy sinh mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi."

"Vậy bây giờ Tổng giám đốc Lương ở đâu?"

"Chắc có lẽ là ở nhà...."

Ngay lúc Phương Dạ chuẩn bị gọi điện thoại cho Lương Duyệt Tư, mấy tên bảo vệ hùng hùng hổ hổ vọt tới bên trong văn phòng Chủ tịch...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio