“Chào mọi người!” Phương Dạ lái xe bằng một tay, mỉm cười chào hỏi những người gác cổng: “À đúng rồi, mấy chiếc xe phía sau là của bạn tôi đấy, cho bọn họ vào đi!”
“Vâng!”
Cánh cổng được nâng lên cao, ngay lúc đang chạy qua cánh cổng lớn của khu biệt thự lộng lẫy ở vịnh Ngự Hải, các bạn học mới hoàn hồn lại.
“Trời ạ, Phương Dạ sống ở đây thật hả?” Từ Nguyên nói với vẻ mặt hoang mang.
“Không thể nào, những người sống ở đây đều là phú hào với gia sản hơn tỉ, sao có thể là bộ dạng nghèo kiết xác như cậu ta chứ?” Lý Minh không đồng ý.
“Vậy chuyện mới nãy cậu giải thích thế nào?”
“Có khi nào Phương Dạ có người thân nhà giàu sống ở đây không?”
“Chắc không đâu, nếu cậu ta có một người thân giàu như vậy thì cần gì phải đi giao hàng nữa?”
“Không chừng là người thân đó xem thường cậu ta.
”
“Không thể nào, đã xem thường thì sao còn cho cậu ta mượn biệt thự nữa?”
“Không chừng người thân này đi du lịch nước ngoài, rồi nhờ cậu ta trông nhà cửa giùm…”
Hai người họ mỗi người mỗi ý, tranh cãi không ngừng, ồn đến mức Quản Du nhức cả đầu.
“Đừng cãi nữa, đến nơi thì sẽ biết chuyện gì thôi mà?”
Cơn gió biển mát lạnh thổi đến, khiến tâm trạng của Thẩm Nghiên Nhi vô cùng thoải mái.
“Phương Dạ, có phải cậu đã tính sẵn hết để cố tình làm Quản Du mất mặt không?” Cô ấy mỉm cười nói: “Biệt thự ở đây chắc cũng phải hơn tỉ đúng không, lát nữa cậu ta không bị cậu chọc tức đến ói máu mới lạ!”
“Coi cậu nói gì kìa, tôi đâu phải thần tiên, sao lại tiên tri được nhà cậu ta sẽ cúp điện chứ?” Phương Dạ cười tít mắt nói: “Chẳng qua là do tôi ăn chưa no, nên mới đề nghị đổi chỗ thôi, với lại tôi đã nói là biệt thự cảnh biển rồi, bọn họ không chịu tin chứ đâu phải lỗi của tôi?”
“Đó là bởi vì cậu diễn giỏi quá rồi, tạo cho người khác cảm giác rằng cậu chỉ là một thằng nhặt đồng nát thôi!” Thẩm Nghiên Nhi nghĩ lại cảnh tượng ban nãy là buồn cười.
“Đâu có diễn đâu, tôi thật sự chưa từng thấy qua chai sâm banh kiểu đó, muốn lấy về sưu tầm thì cũng bình thường thôi mà…”
Cánh cổng biệt thự số tự động mở ra, vườn hoa tư gia rộng rãi đó khiến mọi người hít một hơi lạnh.
“Ôi trời, chẳng phải đây chính là biệt thự số một trong truyền thuyết sao, không ngờ người thân của Phương Dạ lại sống ở đây!” Miệng của Từ Nguyên mở to bằng quả trứng ngỗng.
“Có phải là ảo giác không?” Lý Minh cũng nghi ngờ bản thân nhìn nhầm rồi.
Anh ta xác nhận lại nhiều lần, biển số nhà của căn biệt thự này vẫn là .
Quản Du không hề nói lời nào, tâm trạng lần nữa tuột dốc.
Sau khi bước xuống xe, những tiếng kinh hô của các bạn học chưa từng dừng lại.
“Hồ bơi lớn quá đi, lớn hơn gấp lần hồ bơi nhà lớp trưởng đó!”
“Có cả sân tennis tiêu chuẩn quốc tế nữa chứ, ngầu quá đi mất!”
“Cái đó có là gì chứ, bên kia còn có chỗ đậu máy bay nữa kìa!”
“Đây mà gọi là biệt thự hả, gần như là sự bố trí của khách sạn năm sao rồi!”
Bọn họ kêu la như nhà quê mới lên thành phố vậy, còn mặt Quản Du thì càng lúc càng tối sầm lại.
Trên bậc thang trước biệt thự, hai mươi người hầu xếp hàng đứng ở hai bên, Dương Lâm đứng ngay giữa, bọn họ đồng thời khom mình hành lễ với Phương Dạ, có thể thấy bọn họ được huấn luyện rất nghiêm khắc.
“Chào ông chủ!”
Giọng nói ngọt ngào, nụ cười gây mê, các bạn học lần nữa kinh ngạc!
Các cô gái hầu này đều có nhan sắc trên trung bình, hơn nữa thân hình còn hoàn mỹ như người mẫu, nếu như ở trường, bọn họ ít nhất phải là cấp bậc hoa khôi, qua đó có thể thấy được chủ nhà vừa có tài vừa có khí chất!
Quản Du căn bản không phải là đối thủ cùng bậc…
Sau khi thấy cảnh này, Phương Dạ hài lòng gật đầu.
Dương Lâm quả thật là người chuyên nghiệp, có thể tìm được những người hầu cực phẩm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu như mở quán cà phê theo chủ đề, chắc chắn có thể thỏa mãn được mọi huyễn tưởng của các trạch nam, không cần đoán cũng biết là sẽ nổi tiếng cỡ nào.
Sau khi nghe cách bọn họ xưng hô với Phương Dạ, Thẩm Nghiên Nhi lập tức cảm thấy kỳ quặc: “Ông chủ?”
Phương Dạ đỏ mặt: “Khụ khụ khụ, cách gọi này hơi già dặn quá rồi, các cô đổi cách xưng hô khác đi.
”
Những người hầu này đúng là được huấn luyện rất tốt, bọn họ lập tức phản ứng lại, đồng thanh nói: “Chào cậu chủ!”
“Ừm, vậy được.
” Phương Dạ mỉm cười nói: “Dương Lâm, bữa tiệc được chuẩn bị thế nào rồi?”
“Thưa cậu chủ, địa điểm đã chuẩn bị xong rồi.
” Dương Lâm cung kính nói: “Nhưng mà thời gian hơi gấp rút, nên các món ăn chỉ chuẩn bị được một ít, xin thứ lỗi!”
Phương Dạ không để bụng: “Không sao, bọn họ cũng có mang theo đồ ăn đến.
”
Sau khi bước vào trong biệt thự, mọi người mới biết cái gì gọi là xa hoa thật sự, biệt thự tiền tỉ mà Quản Du rất tự hào so với căn biệt thự này chẳng khác gì căn nhà tranh ở dưới quê.
Bữa tiệc được tổ chức tại sân giữa trung tâm biệt thự, ở đây có hồ bơi nhỏ hơn và một hồ nước nóng, bên trên ba chiếc bàn dài được để đầy các món ăn ngon, ngoài ra có hai cô đầu bếp xinh đẹp đứng bên cạnh, một trong hai người đó còn là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Trứng cá muối, tôm hùm Boston, cua hoàng đế, nấm cục, cá ngừ vây xanh, thịt bò Kobe A…
Không những vậy, trên kệ còn có rất nhiều các loại rượu vang và sâm panh, chỉ cần quan sát kĩ một chút, có thể biết giá trị của bất kì chai rượu ở đây đều bỏ xa chai Veuve Clicquot của Quản Du.
Vậy mà gọi là chỉ chuẩn bị được một ít món ăn sao?
Các bạn học buồn bực mém chút ói ra máu, đều đã từng gặp qua những người ra vẻ, nhưng chưa từng gặp qua ai ra vẻ mới mẻ như vậy.
Đối mặt với những thức ăn cao cấp chỉ có thể thấy trên mạng, bọn họ thậm chí ngại mang thức ăn mà bản thân đem theo ra.
Lý Minh và Từ Nguyên hoàn toàn trầm lặng.
Lần này, đến người mù cũng nhận ra chủ nhân căn biệt thự này chính là Phương Dạ!
Quản Du bị đả kích liên tục đến mức rơi nước mắt, anh ta hận không thể bóp chết cái tên ra vẻ Phương Dạ.
Nói bản thân là người giao hàng, chạy chiếc xe điện đến tham gia bữa tiệc, ra vẻ thèm thuồng trước chai sâm panh một hai nghìn tệ, đến những cái chai, cái lon từng uống qua cũng muốn mang đi bán ve chai…
Đệt!
Quản Du cảm thấy bản thân chính là một thằng ngu, nếu như có thể quay ngược thời gian, anh ta chắc chắn không đồng ý lời đề nghị của Phương Dạ.
.