Siêu Cấp Shipper

chương 504: anh ỷ mạnh hiếp yếu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng hai mắt đau nhức không chịu được, nhưng Hồ San San vẫn nhanh chóng ổn định thân mình, tiếp tục gầm lên giận dữ bổ nhào tới, dáng vẻ tàn nhẫn không giết chết đối phương thề không bỏ qua.

Song, dù khí thế không tệ nhưng đáng tiếc vẫn không có tác dụng gì với người có thực lực hoàn toàn nghiền ép trước mặt. Phương Dạ lại vung ra hai quyền, gần như cùng một lúc nện vào mắt đôi gấu trúc sưng to kia.

Hồ San San vừa đau vừa giận, quả thực muốn phát điên, cô ta điên cuồng hét lớn: “Cái thằng khốn này, anh có tinh thần thượng võ xíu được không, đánh nhau thì cứ đánh nhau, vì sao lại dồn hết oán giận vào mắt tôi?”

Phương Dạ vui vẻ: “Coi cô nói chuyện kìa, tôi đã đánh nhau với một con mèo rồi còn nói gì đến tinh thần thượng võ nữa chứ, nếu có bản lĩnh thì cô cũng cho tôi hai quyền, đến đây, đánh chỗ này này?”

Anh vừa nói vừa đưa mặt lại gần, bày ra cái vẻ cực kỳ thèm đòn khiến người ta tức giận, làm cho Hồng Diệp đang một lần nữa trang bị vũ tiễn thiếu chút cười ra tiếng.

“Đồ khốn!”

Móng vuốt mèo của Hồ San San vươn ra, giữa không trung nhất thời sáng lên năm vệt sáng lạnh lẽo, đáng tiếc vẫn cứ bị Phương Dạ tránh thoát dễ dàng.

Ngoài dự liệu chính là, cô ta tung một cào này xong thì quay đầu chạy về phía đường cống, thế mà định chạy trốn cơ đấy!

“Phương Dạ, tuyệt đối đừng để cô ta chạy trốn!” Hồng Diệp hét lên.

Những đường cống rãnh đó rõ ràng thông với cống thoát nước ngầm bên ngoài, nếu như để Hồ San San thoát thân thì sẽ gặp phiền phức lớn, tuy rằng Tạ Bảo Thiên đã bán muối rồi, nhưng hiệu suất đẻ trứng của tên nhóc này cao như thế, ai biết được trong cơ thể cô ta có còn hàng tồn kho hay không?

“Yên tâm, có tôi ở đây cô ta chạy không thoát đâu!” Thực ra Phương Dạ đã đoán được suy nghĩ của đối phương từ lâu, mèo vốn là loài động vật mềm nắn rắn buông, đánh không được thì chạy trốn là chuyện rất bình thường mà.

Anh nhanh chóng phát lực dưới chân, toàn thân giống như đạn pháo vọt về phía trước, trong nháy mắt đã đuổi kịp con mèo mặt người đang chạy như điên.

“Muốn chạy hả? Quay lại thành thật nghe mắng cho tôi!” Phương Dạ cười ha ha, nắm lấy cái đuôi lớn nọ rồi dùng sức quăng về phía sau.

Ngao ao!

Sau tiếng kêu thảm thiết của Hồ San San, toàn bộ thân thể khổng lồ đã bị người kéo về lại, nhưng mà ầm một tiếng rơi xuống mặt đất, sức lực mạnh mẽ, đập cho miếng xi măng kia nứt ra hình mạng nhện luôn!

Đầu váng mắt hoa, cô ta vừa định đứng lên tiếp tục chạy trốn thì ai ngờ Phương Dạ đã siết nắm đấm đi tới trước mặt mình, nhất thời sợ tới mức ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Cầu xin anh buông tha cho tôi đi mà, cho tới bây giờ tôi chưa từng giết người, tất cả những gì tôi làm lúc trước đều là bị người ta bắt ép!”

“Sớm nói như vậy không phải là xong rồi sao, mọi người ngồi xuống uống chén trà chậm rãi trò chuyện thật là tốt biết bao?” Phương Dạ nói khoác mà không biết ngượng, “Những người quen biết tôi đều biết, tôi là người không thích bạo lực nhất, hơn nữa còn ghét cay ghét đắng hành vi đánh đập phụ nữ.”

Tin anh thì tôi là quỷ, vừa rồi rõ ràng anh đánh rất đã nghiền!

Hồ San San tức giận không dám nói, chỉ có thể đè nén dã tính bị thuốc cải tạo trong lòng mình, giống như một con mèo chân chính thành thật ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất. Thấy Phương Dạ khống chế được cục diện, Hồng Diệp cũng nhảy xuống theo, chỉ là trong tay cô ta vẫn nắm chặt phá ma nỏ kia để đề phòng lỡ khi.

Kỳ thực cô ta cũng lo lắng quá rồi, Phương Dạ lúc này đã là một sự tồn tại khủng bố tựa như đại ma vương ở trong lòng Hồ San San, làm sao có thể bùng lên chút xíu tâm tư phản kháng nào được đây…

Hồng Diệp nghiêm túc nói: “Hồ San San, vừa rồi cô nói mình bị người ta bắt ép, vậy xin hãy nói cho tôi biết người bắt ép cô là ai, còn có thuốc Thánh Lam loại II kia là ai bảo cô mua?”

Hồ San San thành thật trả lời: “Tôi không biết ông ta là ai, chỉ nhớ Bảo Thiên gọi ông ta là ngài Đường, địa chỉ thuốc cũng là ông ta cung cấp cho chúng tôi.”

“Ngài Đường?” Hồng Diệp nhíu mày, “Vậy hai người biết ông ta bằng cách nào, có số điện thoại hay là địa chỉ của ông ta không, ngoại hình trông như thế nào?”

Hồ San San trả lời: “Theo Bảo Thiên nói, sau khi anh ấy nằm viện, ngài Đường tự mình tìm tới cửa, nói có thể cung cấp biện pháp cho anh ấy báo thù, người này đại khái khoảng bốn mươi tuổi, cao cao gầy gầy, tướng mạo rất bình thường, số điện thoại và địa chỉ tôi cũng không biết rõ, có lẽ Bảo Thiên sẽ biết, nhưng anh ấy đã bị các người bắn một phát…”

Phương Dạ xấu hổ gãi gãi đầu: “Việc này cũng không thể trách tổ trưởng đại nhân của tôi, dù sao vừa rồi là đánh nhau sinh tử, nào có đạo lý hạ thủ lưu tình chứ.”

Hồ San San chỉ có thể bi thương gật gật đầu: “Tôi hiểu.”

Hồng Diệp liếc mắt nhìn Phương Dạ một cái, sau đó mặt không chút thay đổi tiếp tục hỏi: “Nếu Tạ Bảo Thiên vì báo thù mới tiêm nước thuốc Thánh Lam, vậy cô thì sao? Tốt xấu gì cô cũng là một người phụ nữ nhà giàu cơm áo gạo tiền không lo, hơn nữa Hổ gia là cha của cô, vì sao cũng phải đi trên con đường không thể quay đầu này?”

“Thành thật mà nói, tôi cũng không biết là vì sao.” Hồ San San cười khổ nói, “Từ sau khi gặp ngài Đường đó một lần, tôi tựa như bị ma quỷ làm cho u mê suốt ngày cứ mơ mơ màng màng, chỉ nghĩ là nhất định phải tuân theo lời nói của ông ta để làm việc…”

Ầm!

Đang nói chuyện, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là từng mảng bụi bặm rơi xuống, khiến ba người bị bụi phủ đầy mặt đầy người.

“Tình huống gì đây trời?” Khi Phương Dạ đang nghi hoặc khó hiểu, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng nổ lớn.

Trong màn bụi bặm tung bay, anh rõ ràng nhìn thấy, vị trí trần nhà có tiếng nổ lớn truyền đến thế nhưng lại gồ ra một cục to, vô số vết nứt đang nhanh chóng lan tràn!

“Phía trên hẳn là vị trí của lò đốt rác!” Hồng Diệp hoài nghi mà nói nhát gừng, “Chẳng lẽ có người ở bên trên dùng búa thủy lực đập sàn nhà sao?”

“Tổ trưởng đại nhân, suy nghĩ này của cô không ngờ lại độc đáo phết…”

Ngay khi Phương Dạ cà khịa, tiếng nổ lớn lại truyền đến, mà trên trần nhà cũng nứt ra một cái lỗ lớn trong nháy mắt, cơ man tảng xi măng vỡ vụn rơi xuống như mưa, lúc hai người một mèo nghiêng mình né tránh, một đoạn xương chi dài dài đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nhoáng cái đã đâm xuyên qua bả vai Hồ San San, sau đó từ tận gốc tủy lại chĩa ra mấy cái gai xương, vững chãi kẹp chặt thân thể cô ta!

Phương Dạ cùng Hồng Diệp bận rộn né tránh tảng xi măng, chờ cho bọn họ kịp phản ứng, xương chi đã nhanh chóng kéo thân thể khổng lồ của mèo mặt người lên, Hồ San San liều mạng giãy dụa cũng không cách nào thoát khỏi cái gai xương mảnh khảnh kia.

Trần nhà cách mặt đất ít nhất năm sáu thước, hơn nữa Phương Dạ có muốn cứu viện cũng có lòng không có sức, ngay khi hai người sững sờ chẳng biết phải làm gì, trong cái lỗ lớn bị vỡ ra đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng của Hồ San San!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio