“Chẳng phải dì nhỏ đây sao? Dì đến đây cũng được! Nhưng ngồi cái ghế đó, e là không lành nhỉ?”
“Lành hay không tôi ngồi tự khắc biết!”
Thục Yên dùng chính những lời lẽ khinh thường của Đình Thu Viên để đáp lại lời của bà ta.
Có lẽ bị bẻ mặt nên bà ta chỉ ngồi yên mà lườm nguýt cô.
“Được rồi, vậy nên gọi cô là?”
Bạch Khúc lên tiếng trước, ông ta nhìn cô có thể thấy là người không giỏi việc này lắm.
Mà người phụ nữ này lại có thể để Đình Thu Viên gọi một tiếng dì nhỏ, chắc chắn đây là người phụ nữ của Đình gia gia rồi!
“Tôi là Thục Yên, là vợ của Đình Thư Huân.
Vậy tôi có thể thay chồng mình ngồi ở đây được không?”
Thục Yên đáp lại lời Bạch Khiếu, tuy đó là câu hỏi nhưng thật chất là câu khẳng định cho việc cô được phép ngồi ở đây.
Mọi người nghe xong cũng không có ý kiến gì, khi cô dám gọi cái tên Đình Thư Huân thẳng thắn như vậy chắc chắn cô rất có uy quyền rồi.
Dù là bây giờ cổ phần trong công ty của Đình Thư Huân vẫn rất ít hơn Đình Thu Viên, nhưng bọn họ không dám làm càn! Lỡ đâu bây giờ theo phe của Đình Thu Viên, ngày mai mốt Đình Thư Huân trở về thì như thế nào!
“Được rồi.
Tôi vẫn rất tôn trọng ý kiến của mọi người.
Về việc chồng tôi xảy ra tai nạn làm thiệt hại cổ phiếu của Đình thị thì xin nhận trách nhiệm.
Mọi người có thể bầu ra người được chọn quản lý Đình thị, tuy bây giờ số cổ phiếu còn lại của chồng tôi chỉ còn %.
Nhưng tôi sẽ đảm bảo giữ ổn định cho Đình thị, giúp Đình thị cải tiến tốt hơn lúc chồng tôi không có mặt ở đây!”
“Tôi không tán thành! Biết đâu cô Chu đây không tài giỏi, đưa cho cô thì khác nào giao trứng cho ác?”
Giọng phản đối vang lên bên cánh tay trái của cô, là Đào Lực.
Anh ta xoay xoay chiếc bút trên tay, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía cô.
Anh ta thuận lợi vạch trần đi rằng cô không có tài năng để quản lí.
Anh ta đã từng quen cô, đã biết cô ghét nhất là gì thích nhất là gì, nên việc bóc mẻ cô ở đây thật sự rất dễ dàng.
Thục Yên nhìn Đào Lực nhìn mình bằng đôi mắt vô cùng thách thức.
Chu Yến Quân một bên cũng đã tức giận thay cô rồi, nhưng biết bản thân mình ở đây không có tiếng nói, đành phải để cô tự dựa vào bản thân mình.
“Vậy ý anh là tôi nên đưa cả công ty Đình thị để ngài Đào đã ba, bốn lần lập nghiệp thất bại đây quản lý?”
“Chu Thục Yên, cô nên biết rằng việc lập nghiệp và quản lý là hai việc khác nhau không thể gộp lại làm một!”
“Nếu Đào Lực anh có bản lĩnh quản lý thì việc lập nghiệp đã dễ như trở bàn tay.
Cũng xin anh nên nhớ hai tiếng bà nhỏ! Đừng có gọi một cách không tôn trọng người làm lớn đây như tôi!”
Đào Lực cùng Thục Yên lời qua tiếng lại, cả hai đã đấu khẩu với nhau rất lâu.
Đến cuối cùng Đào Lực đã tức giận đến mức đỏ phừng cả mặt.
Anh ta đã đập bàn một cái thật mạnh rồi bước ra khỏi phòng họp.
Cả những cổ đông ở đây cũng không nói được lời nào.
Thục Yên quả là hợp với việc luật sư, cô đã cãi thắng trận này rồi.
“Được rồi, nếu mọi người không còn điều gì nữa thì Đình thị vẫn được tôi thay chồng mình điều hành.”
“Được rồi, mong cô nói được làm được!”
Đồng Nhất Hoàng gật đầu chấp nhận, cả Bạch Khúc cũng tán thành ý kiến của ông ta.
Đình Thu Viên nhìn hai cổ đông lớn còn lại cũng đã theo phe của Thục Yên nên bà ta cũng không nói được điều gì.
Đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.
Thục Yên chào mọi người rồi nhanh cùng Chu Yến Quân rời đi.
Trước khi đi còn không quên tạm biệt Bạch Nhiễm!
Cô thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng họp.
Yến Quân cũng hết lời khen ngợi với cô.
Anh không ngờ em gái mình lại có thể tài giỏi đáp trả người khác như vậy.
Vậy mà anh cứ nghĩ xấu em gái mình chỉ biết ăn và ngủ thôi chứ!
“Yên Yên, em ở đây chờ anh đi lấy xe.
Lúc nãy tài xế Kim đã giao chìa khóa hờ cho anh trước rồi.”
“Vậy em đi vệ sinh chút, anh chờ em ở cửa nha.”
“Rồi!”
Coi gật đầu, rồi nhanh chóng quay trở lại, hướng vào nhà vệ sinh đi thẳng.
Cô muốn rửa mặt lại cho tỉnh táo một chút, cuộc họp đã khiến cho cô mệt lử cả người.
Nhìn vòng tay này, cô lại có chút an ủi cho mình.
Huân, em đã có thể giữ được chức vị của anh quản lý công ty.
Em giỏi không?
Nước mắt cô lại rơi lách tách trên mu bàn tay mình, cô lại nhớ hắn nữa rồi.
Khó thật!
Mong sao hắn sẽ bình an…
Lau đi những giọt nước mắt, Thục Yên vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Có lẽ anh trai cô đang chờ mình nên bước chân cô đi có hơi vội một chút.
Bất giác vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, cô đập trúng vào khuôn ngực rắn chắc của một người đàn ông, anh ta nhỏ giọng gọi tên cô.
“Yên.”.