“Mày nói ai là con nít ranh hả?” Ánh mắt của tên đại ca đám côn đồ lại trở nên âm u lạnh lẽo.
“Tất nhiên là nói mấy người rồi, không lẽ nói tôi chắc?” Phương Dạ mỉm cười: “Đừng có tưởng rằng nhuộm cả đầu màu cầu vồng là có thể bay lên trời, đám cặn bã mấy người cùng lên một lượt luôn đi, tôi đang vội lắm rồi.
”
“Anh điên rồi à, bọn chúng sẽ đánh chết anh thật đấy.
” Tô Thiển Y bị thái độ kiêu căng, ngạo mạn của anh dọa cho sợ hãi.
“Tốt nhất cô cứ lo cho bản thân cô trước đi, lát nữa nhớ cố gắng bám sát phía sau tôi đấy.
” Phương Dạ bỏ ngoài tai không quan tâm những gì cô ta nói, lập tức vung cây gậy đánh bóng xông về phía đám người kia.
Vào lúc anh quay người đi, Tô Thiển Y dường như đang chứng kiến một hình ảnh cực kỳ bi tráng, ánh chiều tà đỏ rực như máu, cát vàng cuồn cuộn không dứt, một vị tướng áo trắng cầm lấy cây giáo dài sáng loáng, xông thẳng về phía quân địch ở nơi xa.
Tuy rằng đơn độc một người, nhưng khí thế lại thắng thiên quân vạn mã!
Mặc dù đầu óc không được nhanh nhẹn lắm, nhưng người đàn ông này thật sự rất đẹp trai đấy!
Tâm hồn thiếu nữ của Tô Thiển Y không ngừng nhảy nhót.
Tên bạn trai cũ bị Giang Tử Nhu cướp đi mà so sánh với Phương Dạ thì đúng là đồ rác rưởi!
“Tất cả anh em xông lên, đánh chết tên ngạo mạn này đi!” Tên đại ca đám côn đồ vung tay lên, mười mấy tên côn đồ hét lên, cùng nhau xông về phía trước.
Trong nháy mắt, Phương Dạ lập tức bị chôn vùi bên trong.
Rầm rầm bốp bốp…
Từ bên trong đám người liên tục vang lên tiếng đánh nhau, trong đó còn có xen lẫn không ít tiếng kêu gào đau đớn.
Có một điều khiến cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên, đó là ngay từ lúc bắt đầu tình hình trận chiến đã nghiêng hẳn về một bên, đương nhiên là không phải nghiêng bên đông người!
Phương Dạ khua gậy đánh bóng trong tay không điên cuồng tấn công, nhưng hễ tên nào bị cây gậy lướt qua là tiếng xương cốt vỡ vụn lại vang lên, kêu la thảm thiết ngã xuống.
Không đến một phút, tiếng la hét vang vọng khắp đất trời, chỉ còn duy nhất tên đại ca đám côn đồ là còn đứng đó.
Ừng ực!
Anh ta gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó lúc Phương Dạ quay đầu nhìn anh ta, anh ta lập tức bỏ chạy.
Có thể làm người đứng đầu, tất nhiên tên đại ca này cũng có chút năng lực.
Tên đại ca dẫn theo hơn mười người, bây giờ anh ta ở lại cũng chỉ thêm một người nữa bị đánh.
Ba cô gái trẻ bất lương cảm thấy hai chân run rẩy, sợ muốn tè ra quần, các cô có nằm mơ cũng không nghĩ được Phương Dạ vốn dĩ chẳng phải thằng ngu, mà là một người dữ dằn!
Ngay lúc các cô đang muốn chuồn đi thật nhanh, đột nhiên Phương Dạ hừ lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao?”
Vừa dứt lời, cây gậy tuột khỏi lòng bàn tay anh, trở thành một luồng sáng đập thẳng vào người tên đại ca kia.
Nhìn thấy tên đại ca có cái đầu nhuộm màu cầu vồng kia ngã lộn nhào xuống đất, chân Giang Tử Nhu và đám bạn mềm nhũn, sau đó bộp một tiếng đều quỳ xuống!
“Đại hiệp, xin tha mạng, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi.
”
Ba người khóc đến mức giàn dụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng vì vậy mà bị rửa trôi một phần.
Phương Dạ chả thèm mà để ý đến mấy cô gái trẻ này, anh đi thẳng đến trước mặt Tô Thiển Y, sau đó đưa tay phải ra.
“Trả tiền đi, tổng cộng là hai vạn tệ.
”
“Hả? À à!” Vừa rồi Tô Thiển Y rơi vào trạng thái mơ màng, bây giờ đã phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy ra chiếc vertu phiên bản limited: “Tôi có thể thêm bạn Wechat với anh được không? Để tôi chuyển khoản cho anh.
”
“Thế nào cũng được.
” Phương Dạ không thể hiện rõ ý kiến.
Sau khi tiền về đến tài khoản, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: “Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, phần thưởng là % cổ phần tập đoàn Saint Laurent!”
Saint Laurent là một hệ thống nhà hàng đẳng cấp thế giới, ở Hoa Hải cũng có một nhà hàng.
Lúc trước khi Phương Dạ và Lâm Sương Sương đang đi tìm nhà hàng Tây “Thế giới hai người” có thấy qua, sau đó lập tức đã bị giá cả đánh cho sấp mặt.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, lát nữa nhớ đánh giá năm sao, tạm biệt!”
Bọn côn đồ nằm ở trên mặt đất nghe thấy vậy nước mắt đầy mặt, tên này thật đúng xứng danh shipper đấy, mới đánh bại nhiều người như vậy mà còn không quên tích điểm đánh giá.
“Chờ chút đã!”
Phương Dạ quay đầu lại: “Còn có việc gì nữa?”
Tô Thiển Y nói: “Việc này… vừa rồi anh đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, chẳng lẽ anh không cảm thấy hai vạn có hơi ít hay sao?”
“Không cảm thấy.
” Phương Dạ không chút do dự nói: “Lúc trước đã trao đổi là hai vạn, một tay giao tiền, một tay đánh người, có giấy tờ đầy đủ, hợp tình hợp lý, tạm biệt!”
“Chờ chút!”
“Lại sao nữa?” Phương Dạ đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi, rốt cuộc cô gái xinh đẹp này muốn làm gì.
“Vậy, anh có bạn gái chưa?”
“Chưa có.
”
“Vậy, anh muốn có bạn gái không?” Ánh mắt Tô Thiển Y long lanh, tràn ngập sự mong chờ.
“Cô có ý gì?” Phương Dạ đề phòng nhìn cô ta một cái: “Cô đừng nhắm vào tôi, tôi không thích con nít đâu.
”
Đây là lần đầu tiên có người khiến cho Tô Thiển Y cứng họng.
“Tôi không phải muốn tự chào hàng cho mình.
” Tô Thiển Y có hơi thẹn quá hóa giận nói: “Tôi đang nói đến chị của tôi, chị ấy hơn tôi bốn tuổi, tuyệt đối là một người phụ nữ xinh đẹp!”
“Không có nhu cầu.
” Phương Dạ lắc đầu.
Tô Thiển Y vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chị ấy rất giàu đấy, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương với ai, dáng người có thể so được với người mẫu, tôi có thể cho anh xem ảnh…”
“Được rồi! Tôi nói này, có phải trường học của cô giao cho cô ít bài tập quá không?” Rốt cuộc Phương Dạ cũng không chịu nổi: “Tôi xin cô, tốt nhất cô quay trở về học hành đi, sau đó làm một người có ích cho xã hội được không, đừng đi khắp nơi giới thiệu chị gái mình nữa!”
“Anh… Anh mắng tôi à?” Nháy mắt tô Thiển Y đã rưng rưng nước mắt: “Tôi đánh giá cho anh một sao.
”
“Tuỳ cô, thích đánh giá mấy sao thì cứ việc, dù sao cũng không gặp lại nữa!”
Phương Dạ leo lên con xe điện, không quay đầu lại lập tức rời đi.
“Rốt cuộc tên này là kiểu đàn ông kiên cường bất khuất gì vậy, đáng đời anh ta độc thân suốt đời!”
Sau khi quay về quán trà sữa, vẻ mặt Hạ Vi không tốt nhìn Phương Dạ.
“Chị Vi, ánh mắt chị là có ý gì thế?” Phương Dạ có hơi khó hiểu.
Hạ Vi gõ mặt bàn: “Vừa rồi cậu đi ra bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc là làm cái gì, thành thật khai báo mau!”
“Tóm lại là có chuyện gì?”
“Người ta đánh giá cậu một sao, cậu tự mình xem nội dung đánh giá đi!” Hạ Vi đưa điện thoại qua cho Phương Dạ.
Phương Dạ ấm ức nhận điện thoại, chỉ thấy trong khung đánh giá vỏn vẹn bốn chữ to đùng: “Đàn ông khốn nạn!”.