“Rõ ràng là cậu có ý đồ bất chính, doạ cho đối tượng xem mắt của tôi bỏ chạy mất rồi, mẹ tôi sẽ tha cho tôi sao?”
“Ha ha ha, nói cũng phải…”
Cuối cùng Hạ Vi cũng không định mượn xe, nên Phương Dạ cũng đành bỏ qua.
Cũng đúng lúc ngày mai chính là ngày tổ chức triển lãm xe quốc tế nên anh cũng không cần phải xin nghỉ.
Mấy đơn hàng đặt cơm sau đó cũng không có gì cần đặc biệt chú ý nên sau khi tan ca, Phương Dạ gửi cho Ôn Hinh một đoạn tin nhắn.
“Có ở quán Internet cà phê không? Đêm nay gánh cô lên top PUBG.
”
Đối phương lập tức trả lời tin nhắn: “Có có có, khi nào anh đến vậy?”
Phương Dạ chỉ nhìn vào tin nhắn qua màn hình di động cũng có thể cảm nhận được tậm trạng vui vẻ của đối phương.
“Lát nữa tôi sẽ qua, để tôi lên gọi thêm mấy người bạn cũng phòng nữa.
”
“Ok, tôi ở đây chờ anh!”
Sau khi Ôn Hinh đặt điện thoại xuống thì vui đến phát điên, suýt chút nữa đã ném cả màn hình thu ngân xuống đất luôn, dọa nữ quản lý của quán internet cà phê sợ đến thót tim, phải vội chạy đến đỡ lấy.
“Bà chủ Hinh, có chuyện gì mà vui đến mức này?”
“Nam thần của tôi… A không không không, bạn của tôi rủ tôi chơi PUBG!” Ôn Hinh mặt mày hớn hở nói: “Mau gọi người dọn dẹp phòng bao số một thật sạch sẽ đi, tuyệt đối không được để lại chút bụi bẩn và mùi lạ nào đâu đấy!”
Không phải chỉ là đến chơi game thôi sao, có cần phải vui đến mức đó hay không, câu lỡ miệng đó mới là thật chứ gì?
Nữ quản lý quán internet cà phê len lén cười trộm, nhưng vẫn rất tốt bụng nhắc nhở nói: “Bà chủ Hinh lại quên rồi, phòng bao số một hôm nay đã có người bao mất rồi, lát nữa những người đó sẽ đến đây, còn nói rõ là muốn gặp mặt cô nữa đấy.
”
“Cái gì, có người đặt trước rồi? Vậy lát nữa cô thông báo huỷ đặt phòng cho nhóm khách đó.
” Ôn Hinh phớt lờ câu cuối cùng, không chút do dự nói với nữ quản lý: “Cô thông báo cho bọn họ đổi phòng khác đi, nếu không thì trả lại tiền cọc cũng được, tóm lại là phòng bao số một nhất định phải còn trống!”
Nữ quản lý nói giọng yếu ớt: “Bà chủ Hinh à, vị khách đó là cậu Lưu đó, anh ta mà biết chắc chắn sẽ nổi giận đấy, không thì cô đổi sang phòng khác đi, tiện nghi của phòng số hai cũng không kém hơn bao nhiêu…”
Cậu Lưu mà cô ấy nói có tên là Lưu Vũ, là em họ của Lưu Phỉ, trước đây cũng đã đến quán Internet cà phê vài lần rồi, nhưng chưa từng gặp trực tiếp Ôn Hinh lần nào cả.
Ôn Hinh vẫn kiên định như cũ, dứt khoát nói: “Không được, mỗi lần Phương Dạ đến đều là phòng bao số một, lỡ như anh ấy không thích phòng số hai thì phải làm sao? Còn cậu Lưu gì đó mà nổi giận thì cứ kéo vào sổ đen luôn là được, ngay cả cửa còn không vào được, để xem anh ta còn kiêu ngạo được không!
Chuyện này… Dường như người kiêu ngạo là bà chủ mới đúng đấy?
Nữ quản lý cười khổ nói: “Nhưng… Nhưng hôm nay anh ta vừa đóng phí thêm mười vạn nữa đấy!”
“Tên này đóng nhiều phí như vậy làm gì chứ? Trả lại cho anh ta là được.
”
Ôn Hinh cười vẻ khinh thường, cũng chỉ mười vạn thôi mà?
“Gần đây chúng ta đang tổ chức hoạt động, đóng bao nhiêu trả lại bấy nhiêu thì…”
“Vậy trả lại cho anh ta hai mươi vạn, được rồi, chuyện nhỏ này cứ quyết định như vậy đi!”
“… Được.
”
Sau khi gọi điện cho lão đại Mạnh Hổ thì anh ta nói là sẽ lái xe đến khu thương mại gặp mặt, mười phút sau, hai người đều dọa sợ bởi vẻ ngoài hầm hố của chiếc Dart Kombat đang đến gần, ngay cả tài xế cũng phải xuống xe để chụp vài bức ảnh.
Sau khi sửng sốt cả buổi thì Đàm Dập Minh mới nghẹn ra được một câu: “Chú tư, có phải có quý bà giàu có nào ở nước Tô bao nuôi chú không, còn mua cho chú chiếc xe hầm hố như vậy?”
Phương Dạ: “…”
Mạnh Hổ ngạc nhiên nói: “Chú ba, nước nào cũng có quý bà giàu có cả, sao chú nhất định phải nói là nước Tô cơ chứ?”
Đàm Dập Minh nói chắc nịch: “Bởi vì chiếc Dart Kombat này là của nước Tô, mấy quý bà giàu có ở nước ta sẽ không chọn nó đâu bởi vì khác biệt thẩm mỹ quá lớn rồi!”
“Thì ra là thế!” Mạnh Hổ nghiêm túc gật đầu: “Chú tư, chú mở rộng kinh doanh sang nước Tô từ khi nào vậy, sao không mang anh em theo cùng chứ?”
“Mở rộng cái đầu chú, anh đến nước Tô làm gì chứ?” Phương Dạ nghe nãy giờ đã phiền muốn chết rồi: “Đừng có mở miệng ra là quý bà giàu có, rốt cuộc thì hai người có đi hay không?”
“Đi đi đi!” Hai người ha ha cười, rồi nhanh chóng leo lên xe.
“À đúng rồi, sao chú hai không tới vậy?”
Đàm Dập Minh nói giọng hậm hực: “Chú ta đang trải qua thế giới hai người với Viên Lâm rồi, còn tâm trạng nào mà chơi trò chơi chứ, chơi bạn gái không tốt hơn sao?”
“Vậy sao hai ngươi các chú không hẹn bạn gái đi?” Phương Dạ lại hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm đó cả hai người đều thất bại hết à?”
“Phi phi phi, có chú mới thất bại!” Mạnh Hổ giả vờ tức giận nói: “Quyên Quyên của anh hôm nay đi thực tập rồi, không thì ai rảnh đi chơi với chú chứ?”
Phương Dạ nghe vậy thì âm thầm vui trong lòng, xem ra lão đại rất thuận lợi, còn gọi Quyên Quyên nữa chứ.
“Tiểu Mẫn nhà anh có tiết tự học buổi tối nữa nên anh không thể chơi suốt đêm với mấy chú được đâu, trước mười một giờ phải về để đón cô ấy tan học nữa.
” Đàm Dập Minh cũng nói với vẻ mặt đắc ý.
“Đúng vậy, anh cũng không thể chơi qua đêm được, trước khi ngủ còn phải video call với Quyên Quyên nữa…”
“Sao anh có dự cảm hai người sẽ trở thành hai tên bị vợ quản nghiêm chứ?” Phương Dạ vô cùng mừng rỡ nhận ra hai tên cao lớn thô kệch này cũng có khả năng này nữa…
Ôn Hinh đứng bên ngoài quán Internet cà phê cứ nhón chân chờ đợi, cô còn cố ý trang điểm nhẹ nữa.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu vàng có in hoa nhỏ, lộ ra dáng người cân đối và đối chân thon dài, có vẻ hoạt bát nhưng vẫn rất lịch sự tao nhã, vừa nghịch ngợm lại vừa gợi cảm, những người đàn ông đứng gần đó đều nhìn về phía cô.
“Tên Phương Dạ này không phải đã nói là đến ngay sao, đã qua nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đến!”
Ôn Hinh vừa oán trách vừa định nhắn tin hỏi han xem khi nào anh đến, nhưng lại nghĩ có thể anh ấy đang lái xe, có lẽ sẽ không có thời gian xem tin nhắn, nên cô ấy nhanh chóng bỏ qua ý định này.
Hai nữ quản lý đứng sau lưng, thầm thì thảo luận.
“Bà chủ Hinh làm sao vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy mặc váy ngắn như vậy, còn tự mình chạy ra cửa đón khách nữa chứ?”
“Tôi đoán là bà chủ đã rơi vào lưới tình rồi, không biết là người đàn ông nào có thể mê hoặc cô ấy đến mức thần hồn điên đảo như vậy.
”
“Tôi từng nghe chị Lệ nói, hình như là cậu trai từng đến đây một lần rồi, hình như rất đẹp trai đấy!”
“Thảo nào, thật hâm mộ bà chủ Hinh mà, nếu cũng có một cậu trai lái xe thể thao theo đuổi tôi thì tốt biết bao.
”
“Cô nhầm rồi, hình như là bà chủ Hinh theo đuổi người ta đấy, còn chưa theo đuổi thành công đâu!”
“Không thể nào, điều kiện của bà chủ Hinh không tệ mà, lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, vậy mà ngược lại còn phải theo đuổi người khác sao?”
“Đợi lát nữa cô sẽ biết…”
Ngay lúc Ôn Hinh thấy mỗi giây trôi qua dài như một năm thì một chiếc Maserati bảy chỗ dừng lại trước cửa quán Internet cà phê.
Đầu tóc của Lưu Vũ được vuốt ngược hết về phía sau, anh ta ôm một bó hồng lớn bước xuống xe, khuôn mặt còn mang theo một nụ cười mỉm mê người, ngay lúc anh ta bước xuống xe đã mê đảo hai nữ quản lý rồi.
“Thật là đẹp trai, anh ta là người bà chủ Hinh đang đợi sao?”
“Chắc không phải đâu, chiếc này đâu phải là xe thể thao.
”
“Cô thì biết cái gì, mấy người nhà giàu có rất nhiều xe, mỗi ngày lái một chiếc khác nhau đấy!”
Lưu Vũ thấy Ôn Hinh ăn mặc, trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa thì tưởng cô ấy đang đợi mình, lập tức cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Chỉ vì để theo đuổi cô gái này mà hôm nay anh ta đã nộp phí mười vạn cho quán Internet cà phê rồi.
Tuy mười vạn không phải là con số quá lớn, nhưng cũng không phải là ít, Lưu Vũ cũng không hy vọng xa vời rằng chỉ bằng chút tiền ấy đã có thể đả động được Ôn Hinh, anh ta chỉ hy vọng cô ấy chú ý đến anh ta thôi.
Dựa vào kinh nghiệm tình trường dày dạn của mình, anh ta tin rằng chỉ cần nắm lấy được cơ hội thì việc theo đuổi thành công một cô gái chẳng có gì khó khăn cả.
Người phụ nữ anh họ không chiếm được, chưa chắc anh ta đã không thể có được!
Anh ta rất tự tin vào bản thân.
Hai ngày trước, Lưu Phỉ đã giao cho em họ một nhiệm vụ, chính là cướp người yêu của Phương Dạ, chỉ cần thành công cắm sừng được cho anh, thì anh họ sẽ khen thưởng anh ta ba ngàn vạn!
Chút tiền ấy đối với người thừa kế thứ nhất như Lưu Phỉ chỉ giống như con trâu mất một sợi lông, nhưng đối Lưu Vũ thì chính là một khoản tiền rất lớn, tiền chia cổ phần của anh ta một năm cũng chỉ được cỡ một trăm vạn thôi.
Tuy tài năng kinh doanh của Lưu Vũ vô cùng tệ hại nhưng anh ta có vẻ ngoài rất đẹp trai, khả năng tán gái cũng rất xuất sắc, cho nên Lưu Phỉ mới yên tâm giao nhiệm vụ này cho anh ta, còn đưa trước tiền đặt cọc là năm trăm vạn.
Sau khi nhận được tiền thì anh ta mua chiếc Maserati sang chảnh này ngay lập tức, mục đích chính là để tăng xác suất thành công…
Lưu Vũ lịch thiệp bước đến trước cửa, ngay lúc anh ta định mở miệng thì Ôn Hinh đã giành nói trước rồi.
“Phiền anh tránh ra một chút, đừng cản tầm nhìn của tôi!”
Hử?
Lưu Vũ lộ vẻ hoang mang, dáng người anh ta cũng đâu có mập, sao lại chắn tầm mắt của cô ấy được?
Dù hơi hoang mang nhưng tán gái thì vẫn phải làm.
“Cô Ôn à, tôi tên Lưu Vũ, là…”
“Tôi không cần biết anh là ai, nhanh tránh sang một bên đi!” Ôn Hinh lộ vẻ mất kiên nhẫn, nói.
Lưu Vũ đến tận tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ lơ đẹp như vậy nên cảm thấy hơi tổn thương, nhưng dù sao anh ta cũng là một tay chơi già đời rồi, sẽ không vì chút trở ngại này mà lùi bước đâu.
Mẹ nó, bây giờ cô cứ xa lánh tôi đi, đợi đến khi tán được cô rồi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!
Ngay lúc anh ta sắp xếp xong từ ngữ trong đầu định mở miệng lại lần nữa thì một chiếc SUV hầm hố màu đen lại dừng ở ven đường gần quán Internet cà phê.
Trước mặt chiếc Dart Kombat mạ vàng thì dù là chiếc Escalade cũng chẳng so nổi, đừng nói là chiếc Maserati, nhìn qua giống như là xe đồ chơi vậy!
Ôn Hinh vốn còn đang hoài nghi thì sau khi cửa xe mở ra, đôi mắt của cô ấy lập tức sáng rực lên, vội đẩy bó hồng của Lưu Vũ ra xa, rồi nở nụ cười thật tươi, còn lộ ra cả lúm đồng tiền chạy đến đón….