“Thời gian vẫn còn sớm, lúc nãy tôi uống chưa thỏa thích.
Hay là chúng ta đổi chỗ đi quán bar đi?” Chu Kỳ đề nghị: “Tôi biết có một địa điểm mới khai trương, có thể chơi rất vui!”
“Được đó!” Lương Tiểu Lộ và Đỗ Thiến giơ tay đồng ý.
“Về muộn quá cũng không được, nếu ký túc xá đóng cửa thì sao?” La Na là một cô gái ngoan tiêu chuẩn, lúc này có chút do dự.
“Lo lắng cái gì, có mấy người chúng tôi ở đây mà còn sợ không vào được phòng sao?” Lâm Sương Sương thoải mái nói: “Ký túc xá mười một giờ mới đóng cửa, chúng ta trở về sớm một chút là được rồi.”
“Vậy cũng được.” Nhìn thấy các chị em đều đồng ý thì La Na cũng không thể kiên trì tiếp được.
Chu Kỳ liếc nhìn Phương Dạ rồi cười hỏi: “Bạn học Phương, cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?”
“Không được, ngày mai tôi phải đi giao hàng.
Các cậu chơi vui là được rồi.” Phương Dạ không thèm đi xem hai người bọn họ khoe thân mật với nhau.
“Giao hàng thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?” Chu Kỳ cười nói: “Hay là như vậy đi, công ty của cha tôi còn thiếu một người làm việc vặt.
Trong thời gian thử việc tiền lương một tháng cũng hai đến ba nghìn tệ.
Sau khi cậu tốt nghiệp thì có thể trực tiếp thành nhân viên chính thức, cậu suy xét thử xem?”
Phương Dạ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cảm thấy giao hàng rất tốt, thỉnh thoảng còn có chút bất ngờ.”
Mấy người nghe xong thì đều lộ ra ánh mắt kinh thường.
Một người giao hàng thì có gì mà bất ngờ chứ?
“Phục vụ tính tiền!” Lâm Sương Sương vẫy tay, người phục vụ đã sớm chuẩn bị hóa đơn vội vàng chạy đến.
“Xin hỏi ai sẽ thanh toán hóa đơn?” Cô ta cúi người hỏi.
Phương Dạ nói: “Để tôi.”
Mặc dù bữa ăn tối này không có mùi vị gì, hơn nữa Lâm Sương Sương còn tự ý mời rất nhiều người nhưng anh vẫn quyết định thanh toán như đúng lời hứa.
Phục vụ cười nói: “Xin chào anh, đây là hóa đơn cho buổi tối hôm nay.
Mời xem qua!”
Phương Dạ cầm lấy xem, nhíu mày: “Chi phí phòng bao là bốn mươi lăm nghìn năm trăm…”
Sau khi nghe thấy con số này thì mấy người Lương Tiểu Lệ nhìn nhau cười, chỉ có một mình La Na có chút không nỡ.
“Ôi trời, mắc như vậy sao.” Sắc mặt Phương Dạ tối sầm lại, giả bộ kinh hãi.
Chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ của mình.
Người phục vụ có chút không hiểu, tên nhóc này chạy chiếc xe thể thao hàng nghìn vạn vậy mà lại kêu bữa cơm này đắt?
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của những người khác thì trong lòng Phương Dạ âm thầm khen ngợi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
“Hay là để tôi trả cho?”
Trong khi mọi người đang xem trò vui thì La Na đột nhiên đứng dậy.
Hả?
Lần này không chỉ mấy người bạn cùng phòng của Lâm Sương Sương mà ngay cả Chu Kỳ và Trương Tử Khải cũng ngây người.
Không ngờ rằng La Na vậy mà lại là quý cô giàu có, có thể tùy ý lấy ra mấy vạn tệ?
“La Na, cậu có phải là uống say rồi ăn nói hồ đồ không?” Lương Tiểu Lệ có chút không dám tin.
Bình thường La Na ăn mặc giản dị, hơn nữa từ trước đến giờ đều không mua mỹ phẩm.
Cả ba người còn cho rằng là do điều kiện gia đình của cô ấy không tốt.
“Tôi không say.” La Na trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thật sự muốn giúp Phương Dạ thanh toán.
Chu Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ta cười chế nhạo, nói: “Bạn học Phương, cậu để cho một người con gái giúp cậu trả tiền, hình như có hơi quá đáng rồi?”
Trương Tử Khải cũng hùa theo: “Đúng vậy, không có tiền thì đừng giả vờ!”
Lâm Sương Sương giả bộ nói: “Các cậu đừng trách cậu ta, chuyện này thật ra vẫn nên trách tôi.
Chi phí khách sạn tôi chọn quá đắt, đã nằm ngoài khả năng của cậu ta…”
Phương Dạ không nói gì, chỉ ôm bả vai xem bọn họ diễn trò.
“Vậy cũng không thể để cho con gái mời cơm chứ.
Nếu như bị truyền ra ngoài thì người ta còn cho rằng Chu Kỳ tôi bắt nạt con gái!” Chu Kỳ nghiêm mặt nói: “Không phải là hơn bốn vạn tệ thôi sao, để tôi trả!”
“Phương Dạ à Phương Dạ, thật sự không biết nên nói với cậu như thế nào.
Không có tiền thì nên nói sớm một chút.
Sương Sương làm bạn gái của cậu mới lạ!” Đỗ Thiến quái gở nói: “May mắn tối nay có Chu Kỳ, còn không mau cảm ơn người ta?”
“Tại sao tôi phải cảm ơn cậu ta?” Phương Dạ cười nhạt: “Tôi chỉ nói hơi đắt chứ không nói không trả nổi.”
“Phương Dạ, cậu sao có thể nói như vậy.
Chu Kỳ là có lòng tốt, làm người phải biết ơn chứ!” Lương Tiểu Lệ oán giận.
Mặc dù Lâm Sương Sương không nói gì nữa nhưng vẻ mặt của cô ta đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng.
Phương Dạ bị mọi người coi thường.
La Na có lòng tốt giúp anh nhưng lại bị cô ta ngăn lại.
Ngay cả em gái tóc vàng cũng bắt đầu châm chọc.
“Bạn học Phương, bài học này hy vọng cậu có thể nhớ mãi.
Không có thực lực thì đừng tùy tiện ra vẻ.
Nếu không sớm muộn cũng sẽ gặp rắc rối!” Chu Kỳ nói với giọng điệu dạy dỗ.
“Hiểu rồi.
Vậy thì cảm ơn bạn học Chu!” Phương Dạ nói xong trực tiếp cất điện thoại đi.
Nếu Chu Kỳ thích thể hiện như vậy thì cứ để anh ta thể hiện.
Dù sao nói câu cảm ơn cũng không phiền phức gì.
“Chuyện nhỏ thôi, cũng chỉ là không tới năm vạn tệ mà thôi.” Chu Kỳ nhìn lướt qua hóa đơn, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán.
“Thưa anh, bên dưới còn một tờ hóa đơn nữa.” Phục vụ ân cần nhắc nhở.
“Còn một tờ nữa?” Chu Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Vâng thưa anh.
Bởi vì một tờ đơn viết không hết.” Phục vụ áy náy nói.
“Thì ra là như vậy.” Khuôn mặt Chu Kỳ lãnh đạm lật tờ hóa đơn lên.
Giá một bình “Champagne Piper” là hai triệu hai trăm mười nghìn tệ.
Tổng hai triệu hai trăm năm mươi lăm nghìn năm trăm tệ!
“Á đệt!”
Chu Kỳ sau khi nhìn thấy tổng giá tiền thì không nhịn được chửi thề.
Trương Tử Khải thấy sắc mặt anh họ không đúng lắm, hiếu kỳ lấy hóa đơn.
Kết quả cũng bị dọa sợ.
“Phục vụ, hóa đơn này của cô không phải tính nhầm chứ.
Loại rượu gì mà hơn hai triệu tệ.
Cô muốn ăn cướp à?” Trương Tử Khải lớn tiếng chất vấn.
“Thưa anh, bình rượu đỏ này được quản lý của chúng tôi mua từ cuộc đấu giá Carlsberg năm ngoái.
Giấy chứng nhận và hóa đơn đều có sẵn.
Tôi cũng đã mang đến cho các anh.” Phục vụ đã sớm chuẩn bị, đưa tất cả giấy chứng nhận ra.
Chu Kỳ nhận lấy, quả nhiên là giấy chứng nhận đấu giá của Carlsberg.
Số tiền ở trên hóa đơn giống hệt ở trên giấy tờ đấu giá.
Khách sạn không thu nhiều, có thể nói là rất có lương tâm!
“Champagne Piper là một loại rượu đỏ huyền thoại.
Nó vốn dĩ do công ty Heidsieck gửi đến St.
Petersburg dưới thời thống trị của Sa hoàng Nicholas II vào đầu thế kỷ hai mươi.
Bởi vì chuyến tàu vận chuyển rượu đã va chạm với tàu chiến của Đức, làm cho nó phủ bụi ở trong nước biển băng giá của Vịnh Phần Lan gần tám mươi năm.
Mãi đến năm mới có thợ lặn người Thụy Điển phát hiện.” Phục vụ mỉm cười giới thiệu: “Đầu năm nhà máy rượu Ritz Carlton định giá là hai trăm tám mươi nghìn đô la Mỹ.”
Sau khi nghe nhân viên giới thiệu lưu loát thì sắc mặt Chu Kỳ ngược lại ngày càng đen kịt.
Lần này đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Vốn dĩ muốn ra vẻ nhân tiện làm Phương Dạ nhục nhã.
Ai ngờ chai rượu đỏ này lại có giá trên trời.
Đừng nói đến bản thân Chu Kỳ, cho dù là cha của anh ta cũng không dám dùng loại rượu đắt tiền như vậy!
“Chu Kỳ, vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Sương Sương nghe thấy chai rượu đỏ trị giá hơn hai triệu tệ cũng rất lo lắng.
Những cô gái khác ngẩn người, hơn hai triệu tệ thì cũng có thể mua được xe thể thao rồi!
“Cái gì mà làm sao bây giờ.
Hóa đơn này tôi không thanh toán nữa!” Chu Kỳ lập tức ném hóa đơn lên bàn: “Ai gọi rượu người đó trả!”
“Con người cậu sao có thể như vậy?” La Na tức giận nói: “Rượu là do cậu gọi, hơn nữa lúc nãy cậu uống nhiều nhất.
Bây giờ trở mặt không chịu thanh toán sao?”
Phương Dạ lái xe đến nên anh không uống rượu, chỉ uống nước trái cây.
“Tôi kêu cậu ta gọi rượu nhưng tôi không có kêu cậu ta gọi rượu đắt tiền như vậy?” Chu Kỳ tức giận nói: “Hai chai Margaux thì tôi không nói nhưng chai Champagne Piper tôi tuyệt đối sẽ không trả!”
Thực tế anh ta muốn trả cũng không trả nổi, cho dù anh ta dùng tối đa thẻ tín dụng cũng gom không đủ một triệu tệ…
“Bạn học Chu, dựa vào lương tâm mà nói thì hồi nãy là cậu tự mình giành trả tiền đúng không?” Phương Dạ cười lạnh: “Tôi chẳng qua là cho cậu một cơ hội biểu diễn mà thôi, giờ thì trách ai? Không có thực lực thì đừng ra vẻ.
Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải rắc rối rồi?”
Phương Dạ đáp trả lại những lời vừa rồi làm cho Chu Kỳ thiếu chút nữa nôn ra máu..