Diệp Thiên cũng không muốn khoe khoang, lấy một chút thực lực của hắn thì chỉ có thể đối phó với Đế Cấp phổ thông, nhưng thêm một người có chiến lực Đế Cấp phổ thông như hắn cũng không nhiều, ít đi hắn cũng không sao, cho nên hắn cũng không cần thiết phải tham dự vào.
Diệp Thiên lôi kéo Nguyệt Đế lùi về phía sau, rất nhanh liền gặp được đám người Chiến Phủ Đại Đế.
"Thật là nhiều Đại Đế!" Đây là lần thứ nhất Diệp Thiên nhìn thấy nhiều Đại Đế như vậy.
Đếm tỉ mỉ một chút, có hết thảy vị Đại Đế.
Cách đó không xa, Chiến Phủ Đại Đế đang chậm rãi bay tới nghe thấy một giọng nói: "Chiến Phủ Đại Đế!"
"Là Nguyệt Đế!" Chiến Phủ Đại Đế biết ngay đó là ai.
Sau một khắc, cách đó không xa, có hai bóng người xuất hiện, rõ ràng là Diệp Thiên cùng với Nguyệt Đế.
"Có thể buông tay ra được rồi!" Nguyệt Đế nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nói.
Diệp Thiên có chút lưu luyến không rời buông lỏng tay ra.
Mà vào giờ khắc này, có không ít Đại Đế trừng lớn hai con ngươi, bọn hắn không biết sự tình Diệp Thiên hiệp trợ Nguyệt Đế, cũng không biết Diệp Thiên có thiên phú ẩn thân, bọn hắn chỉ thấy Diệp Thiên đang nắm tay của Nguyệt Đế!
Trời ạ! Đây chính là tay của Nguyệt Đế a, người khác coi như tới gần Nguyệt Đế mét cũng không được, mà Diệp Thiên chỉ là một Thánh Cấp dĩ nhiên lại áp sát gần Nguyệt Đế như thế, còn cầm tay của Nguyệt Đế.
Chẳng lẽ Nguyệt Đế đã coi trọng Diệp Thiên?
"Không có khả năng!" Có rất nhiều Đại Đế nghĩ thầm trong nội tâm.
Ở dưới cái nhìn của bọn hắn, Nguyệt Đế mặc dù có dung mạo vô song, như Nguyệt Thần giáng lâm, nhưng tính tình lúc nào cũng băng lãnh, chưa bao giờ có hảo cảm gì đối với nam nhân, từ lúc nàng thành lập Nguyệt Thần Tông cho tới bây giờ không có một nam đệ tử nào liền có thể nhìn thấy được.
Dạng nữ nhân này làm sao có thể tuỳ tiện ưa thích một Thánh Cấp cơ chứ?!
Vù! Nguyệt Đế bay tới, nói ra: "Chiến Phủ Đại Đế, Diệp Thiên đã phát hiện ra con hung thú Đế Cấp kia, nhưng bên trong tòa sơn cốc kia có rất nhiều hung thú Đế Cấp, tối thiểu không ít hơn con!"
"Nhiều hung thú Đế Cấp như vậy!" Chiến Phủ Đại Đế hơi kinh ngạc, đối phương ở trong một thời gian ngắn có thể tập trung được nhiều hung thú Đế Cấp như vậy quả thực đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hung thú Đế Cấp luôn làm theo ý mình, rất khó đoàn kết, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao nhân loại lại có thể giữ vững vết nứt không gian, nếu như tất cả hung thú liên hợp lại mà nói, bọn hắn căn bản thủ không được.
Bởi vì hung thú Đế Cấp có số lượng nhiều lắm, so với Đế Cấp nhân loại còn nhiều hơn mấy lần. Thậm chí có thể nói, số lượng hung thú Đế Cấp còn nhiều hơn Đế Cấp nhân loại không chỉ gấp lần.
"Chỉ là con hung thú Đế Cấp mà thôi, nếu là hung thú Đế Cấp cùng cấp, một mình ta có thể giết một nhóm, lần này, có hơn phân nửa Đế đến đây, còn phải sợ chúng nó hay sao?" Huyết Nhãn Vu Đế tràn đầy tự tin nói.
"Bao vây tòa sơn cốc kia, cho dù phải trả một cái giá đắt cũng phải giết chết con hung thú Đế Cấp nắm giữ thiên phú linh hồn kia, hiểu chưa?" Chiến Phủ Đại Đế trầm giọng nói.
"Chiến Phủ Đại Đế, chúng ta đã hiểu!" Đám Đại Đế đáp lời.
"Đi qua đi!" Chiến Phủ Đại Đế suất lĩnh đám Đại Đế chậm rãi bay qua, mà Nguyệt Đế tự nhiên cũng bay theo.
Về phần Diệp Thiên, đám Đại Đế cũng không quản, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, coi như hắn có rời đi, bọn hắn cũng sẽ không để ý.
Diệp Thiên tự nhiên không rời đi, nhưng lại lui ra phía xa xa.
Nhiều Đại Đế chiến đấu như vậy, nếu như bị ảnh hưởng, hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Thối lui ra bên ngoài mười vạn dặm, Diệp Thiên tiến vào trạng thái ẩn thân, sau đó tiến hành quan sát tình hình chiến đấu.
Rất nhanh.
Rầm rầm rầm!!!! Tiếng chiến đấu liên miên không dứt truyền đến, phảng phất như là thế giới đang nổ tung, cả một mảnh trời dường như đang bị xé rách.
Vô số ngọn núi bị phá vỡ, mặt đất sụp đổ.
Không biết bao nhiêu sông núi biến mất, bao nhiêu dòng sông khô cạn, cũng không biết có bao nhiêu hung thú phổ thông bị liên lụy, hóa thành tro tàn.
"Trong một thời gian ngắn đoán chừng không kết thúc được, trước tiên dung hợp hai loại thiên phú vừa mới sao chép được a, vạn nhất xuất hiện biến cố, còn có thể giữ được tánh mạng!" Diệp Thiên thầm nghĩ.
Thế là, hắn tiến hành dung hợp thiên phú Hồn Thứ, đây chính là thiên phú loại linh hồn mà hắn vô cùng ao ước, vô cùng hiếm thấy.
"Dung hợp!" Thiên phú Hồn Thứ bắt đầu dung hợp cùng với linh hồn của Diệp Thiên.
Oanh!!!! Ở sâu trong linh hồn tuôn ra sự thống khổ vô biên, nhưng Diệp Thiên lại có thể cắn răng nhịn được.
phút sau, Diệp Thiên thành công dung hợp thiên phú Hồn Thứ Đỉnh cấp.
"Quả nhiên là thiên phú loại công kích linh hồn!" Diệp Thiên đại hỉ.
Vừa vặn ở phụ cận có một con hung thú cấp thấp, hắn liền thi triển thiên phú Hồn Thứ Đỉnh cấp, nhắm ngay vào con hung thú này.
Phốc! Linh hồn lực vô hình hóa thành một cây gai nhọn nháy mắt xuyên thấu linh hồn của đối phương.
Trong lúc vô thanh vô tức, con hung thú cấp thấp liền ngã trên mặt đất, triệt để chết đi.
Tiếp theo, Diệp Thiên lại thử nghiệm công kích những con hung thú khác.
Vô luận là hung thú trung cấp, hung thú cao cấp, hung thú đỉnh cấp, hay là Vương thú, đều không có cách nào ngăn trở thiên phú Hồn Thứ của Diệp Thiên, đều bị một kích tiêu diệt linh hồn, thậm chí ngay cả hung thú Thánh Cấp cùng cấp, cũng bị hai lần công kích linh hồn của Diệp Thiên đánh chết.
Đương nhiên, thiên phú Hồn Thứ cũng không thể sử dụng vô hạn, nhiều nhất chỉ sử dụng được lần liền không có cách nào thôi động nữa, cần phải nghỉ ngơi tối thiểu vài ngày khôi phục linh hồn lực mới có thể một lần nữa vận dụng thiên phú Hồn Thứ.
Tiếp đó, Diệp Thiên dung hợp thiên phú khép lại cấp nguỵ Áo Nghĩa năm thành, đây cũng là một loại thiên phú bảo mệnh tốt a!
Sau phút, thiên phú khép lại của Diệp Thiên đã thành công thuế biến thành thiên phú khép lại cấp nguỵ Áo Nghĩa năm thành, tốc độ khôi phục được tăng lên rất nhiều lần.
Mà vào lúc này, Diệp Thiên cảm ứng được ba động chiến đấu ở nơi xa đã giảm bớt đi rất nhiều, có thể thấy được song phương đều tổn thất thảm trọng.
"Không biết đã có bao nhiêu Đế Cấp nhân loại chết đi?" Diệp Thiên có một chút cảm thán.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Nguyệt Đế.
"Nguyệt Đế chắc là sẽ không có chuyện gì chứ?" Diệp Thiên có một chút lo lắng.
Hắn cũng không biết là lo lắng vì bản thân Nguyệt Đế, hay là lo lắng về khoản thù lao của mình. Tóm lại, ở bên trong các vị Đế Cấp, người hắn hi vọng không xảy ra chuyện nhất tự nhiên là Nguyệt Đế.
Đột nhiên, có một tiếng nổ vang!
Một đạo thanh âm chiến đấu kinh khủng truyền đến, coi như là Diệp Thiên đang ở bên ngoài vạn dặm cũng cảm giác được đại địa run rẩy, dãy núi vỡ tan.
Lúc này, có một tin tức truyền đến máy truyền tin của Diệp Thiên: "Diệp Thiên, mau trốn!"
"Đã xảy ra chuyện!" Diệp Thiên giật mình.
Người truyền tin cho Diệp Thiên rõ ràng là Nguyệt Đế.
Nguyệt Đế bảo Diệp Thiên trốn đi, nói rõ các Đại Đế đã gặp phải phiền toái, thậm chí ngay cả Nguyệt Đế cũng phải chạy trốn.