“Cô sao? Sao cô không thử về soi gương xem lại bản mặt mình nó thối nát như thế nào, loại gái như cô vốn không đáng để tôi phải chết đi sống lại!"
Lúc trước chỉ vì loại gái giả tạo như cô ta mà hại anh không thể thi được đại học Giang Hoa.
Nếu đã sinh ra là đàn ông thì không ai có thể tha thứ cho loại người như vậy.
“Vậy anh tới đại học Giang Hoa làm gì? Ồ, tôi biết rồi, anh khởi nghiệp lại công việc cũ đấy à? Giao một đơn hàng để có hơn tám chục nghìn hay gì? Tôi khuyên anh mau chóng quấn gói đồ đạc rồi biến ra khỏi thủ đô này đi, ở đây một tấc đất là một tấc vàng nên sẽ không có chỗ cho loại kí sinh trùng như anh tồn tại đâu!"
Bạch Vi Vi ưỡn cổ, vênh mặt lên nhìn, khóe mắt cô ta tràn đầy vẻ khinh thường, dường như nét mặt này của cô ta anh đã từng thấy trong bữa tiệc sinh nhật cô ta khi trước.
Cô ta coi Thẩm Lãng là một tên shipper đi giao đồ ăn chứ hoàn toàn không biết thận của Thẩm Lãng là gì, chỉ cần thân phận anh được nói ra ngoài, thì tất cả những nhân vật lớn ở cái thủ đô này đều sẽ phải cúi đầu trước anh đấy.
“Đúng là loại đàn bà thối nát giả tạo."
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh băng, anh quét mắt liếc Bạch Vi Vi một cái.
Vì đang vội đến sân bay, nên anh không muốn tiếp tục dây dưa với Bạch Vi Vi nữa.
Lần sau có cơ hội, nhất định anh sẽ khiến Bạch Vi Vi trả một cái giá lớn đến mức cô ta không thể tưởng tượng nổi!
Thẩm Lãng vừa mới xoay người lại, bên cạnh Bạch Vi Vi bỗng xuất hiện một người đàn ông khá trẻ tuổi, anh ta đang nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt đe dọa.
“Thằng nhãi ranh, mày có biết ở cái thủ đô này, Tề Hóa Vũ tao là ai không hả? Mày có biết rằng, Tề Hóa Vũ tao chỉ cần nói một câu thôi là có thể khiến mày biến mất mãi mãi ở cái thủ đô này không hả?"
“Đúng vậy, chồng tôi chính là một trong bốn ông chủ lớn nhất ở thủ đô này, việc anh ấy lôi anh ra đùa giỡn đến chết dễ như trở bàn tay vậy!" Bạch Vi Vi ôm chặt lấy cánh tay Tề Hóa Vũ, vẻ mặt cô ta lúc này cực kì đắc ý.
Thẩm Lãng không thèm để ý đến hai người họ, nhanh chóng cất bước rời đi.
Một ngày nào đó, anh sẽ tìm đôi nam nữ chó má này để thanh toán tất cả mọi chuyện.
Nửa giờ sau, Thẩm Lãng đi vào sân bay.
Chiếc máy bay tư nhân loại Gulfstream G được gia tộc tặng thưởng đang đỗ tại đây.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu, phần thưởng này cũng phong phú quá rồi.
Thẩm Lãng bước vào sân bay, gặp gỡ chào hỏi những nhân viên có mặt trong chuyến bay lần này.
“Cậu chủ Thẩm, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mời cậu qua đăng kí ạ, sau đó tôi sẽ đưa cậu đi một vòng quanh bầu trời."
Phi công của chuyến bay này chính là ông Hoàng, ông ta nhiệt tình bắt tay với Thẩm Lãng, cung kính đón anh lên máy bay.
Ông Hoàng là một thành viên trong đội bay của gia tộc của anh, ông ta có hơn mười mấy năm kinh nghiệm lái máy bay, cả kỹ năng lái máy bay lẫn tố chất tâm lý đều được coi là hạng nhất của cả nước.
Ông Hoàng đưa Thẩm Lãng lượn lờ một vòng trên bầu trời thành phố, khoảng thời gian ngồi trên máy bay đó anh có thể quan sát toàn bộ thủ đô, sau đó máy bay mới hạ cánh xuống sân bay lần nữa.
Đây không phải lần đầu tiên anh đi máy bay tư nhân, nhưng việc ngồi máy bay quan sát toàn bộ thủ đô lại là lần đầu tiên.
“Cậu chủ Thẩm, sau này cậu muốn đi bất kể nơi đâu, trong tỉnh hay ngoài tỉnh, trong nước hay ngoài nước, thì cậu cứ việc phân phó, một ngày hai mươi tư giờ của tôi chỉ chờ lệnh của cậu thôi." Ông Hoàng cười nói.
Thẩm Lãng gật gật đầu, thành thật mà nói thì anh có rất nhiều việc cần dùng đến máy bay tư nhân.
Sau này anh còn phải dành thời gian tới thành phố Bình An kiểm tra các doanh nghiệp ở đó nữa, vậy nên phương tiện thuận lợi cho việc đi đi về về giữa hai nơi cũng là một vấn đề đáng để tâm.
Điều quan trọng là anh sẽ không phải ngồi chờ đến giờ bay, có thể tùy ý kêu phi công đến lái máy bay, thời gian di chuyển là do anh toàn quyền quyết định.
Sau khi ngồi trên chiếc Gulfstream g mấy giờ liền, Thẩm Lãng quyết định quay về khách sạn.
Vừa đi tới lối ra của sân bay, anh đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Phong.
Là cậu ta!
Thẩm Lãng có hơi kinh ngạc.
Theo lý mà nói thì lượng người ra vào sân bay là rất nhiều, Trần Phong xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ánh mắt đó của Trần Phong, hình như là cậu ta cố ý đứng đó chờ anh thì phải.
“Thẩm Lãng, anh ngủ trong sân bay đấy à? Làm cái gì mà hai tiếng mới ra ngoài, có biết tôi chờ anh lâu lắm rồi không?"
Từ khi nhìn thấy Thẩm Lãng bước ra từ đại học Giang Hoa, Trần Phong lập tức lặng lẽ bám theo anh đi tới tận sân bay này, nhưng vì sân bay có quá nhiều người ra vào, sợ bị lạc nên cậu ta đứng ở cửa chờ Thẩm Lãng ra.
“Vừa ngồi máy bay bay quanh thủ đô một vòng." Thẩm Lãng bình tĩnh trả lời.
“Anh đừng đùa chứ, các chuyến bay từ thủ đô đều đi về các thành phố khác.
Như vậy thì làm sao anh có thể đi một vòng quanh thành phố chứ? Anh chắc cũng chưa từng ngồi máy bay bao giờ đâu nhỉ?" Trần Phong không nhịn được cười ra tiếng.
“Máy bay tư nhân Gulfstream G, hiểu không?" Thẩm Lãng rất thích nhìn nét mặt ngây ngô đó của Trần Phong.
“Trời mẹ! Anh đang cố tình xúc phạm chỉ số thông minh của tôi hay gì? Anh, người từng làm cu li cho Tống Từ mà lại có tư cách ngồi máy bay tư nhân Gulfstream G hay sao? Anh có biết là ngay cả bốn ông chủ lớn của cái thủ đô này cũng chưa chắc đã nhận được đãi ngộ này hay không hả?"
Trần Phong làm ra vẻ có đánh chết cũng không tin.
Những người có thể sở hữu những chiếc máy bay riêng thuộc về mình chính là những người có cấp bậc cao, toàn những ông to mặt lớn, còn người có thể sở hữu chiếc máy bay Gulfstream G làm máy bay riêng của mình, thì người đó chính là người đứng trên bục cao nhất.
“Không lẽ tôi với cậu thân nhau lắm hay sao? Nói với cậu mấy chuyện này chỉ tổ lãng phí thời gian!"
Ấn tượng của Thẩm Lãng với Trần Phong không được tốt cho lắm, đối với anh, Trần Phong là một tên dối trá giả tạo, cho nên anh cũng không cần phải khách sáo với cậu ta quá làm gì.
“Đương nhiên là không thân, nhưng ở nhà hàng ‘Lương công tử’, anh đã làm tôi mất mặt thế nào anh nhớ chứ? Định tính khoản này thế nào hả?" Trần Phong lạnh giọng chất vấn.
“Không phải do cậu tự chuốc họa vào thân hay gì? Rõ ràng là cậu không đủ bản lĩnh để bắt nạt tôi, bắt nạt không được nên quay ra ăn vạ lại tôi, cậu là thứ gì vậy?" Thẩm Lãng đáp trả mạnh mẽ.
Thật không hiểu là thứ quái quỷ gì.
Nhắc tới chuyện này Trần Phong lại cảm thấy xấu hổ, phải vất vả lắm cậu ta mới tạo ra được ấn tượng tốt với Tống Từ, vậy mà lại bị anh bóc mẽ, điều này thật sự khiến cậu ta cảm thấy quê cực độ.
“Mẹ kiếp, tôi mặc kệ anh có thân phận gì, nhưng sau này anh hãy tránh xa Tống Từ ra, vì tương lại cô ấy sẽ là người phụ nữ của tôi!" Trần Phong nói với giọng uy hiếp.
“Tương lai? Như vậy chứng minh bây giờ cậu vẫn chưa thực hiện được, cho nên tôi khuyên cậu hãy giết chết cái dã tâm đấy ngay khi còn kịp đi, thật ra Tống Từ rất coi thường người như cậu đấy."
Qua hai tháng tiếp xúc, Thẩm Lãng cũng hiểu được một phần tính cách của Tống Từ, vậy nên anh có thể khẳng định chắc nịch một điều rằng, Tống Từ nhất định sẽ không thích loại người như Trần Phong.
“Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng lẽ, không lẽ anh còn chưa biết thân phận tôi là gì sao? Vậy thì để tôi nói cho anh nghe nhé, nhà hàng tiếng tăm lừng lẫy ở cái thủ đô này là của nhà tôi đấy.
Ở thủ đô này, thương hiệu của nó cũng được xếp vào hàng đầu sỏ trong giới ẩm thực đấy!"
Trần Phong bắt đầu khoe gia thế.
Nghe mấy lời này, Thẩm Lãng vẫn điềm nhiên nở nụ cười.
Đầu sỏ trong giới ẩm thực sao? Trong bất kỳ ngành sản xuất nào, nhà họ Thẩm cũng là đầu sỏ, nhưng có ai thấy một ông chủ như tôi kiêu ngạo rồi tự khoe khoang về thành tích hay chưa?
“Theo tôi được biết, nhà họ Trần cậu cũng không phải cổ đông lớn nhất của nhà hàng đó, hơn nữa cửa hàng đó cũng chưa được coi là đầu sỏ trong giới ẩm thực.
Chẳng qua chỉ là một chuỗi các cửa hàng mà thôi, nhưng danh tiếng và chất lượng thì cũng chỉ bình thường thôi, tốt nhất là cậu hãy tự hiểu lấy vấn đề này, đừng để đến lúc khoe khoang trước mặt những người đi trước, chỉ tổ rước nhục vào thân mà thôi."
Lúc trước, khi Thẩm Lãng thực hiện nhiệm vụ, anh có nghe Mộc Hồng Diệp nhắc qua tới Thực Phủ, kết quả nó lại được coi như một tài liệu tiêu cực giảng dạy về kinh doanh.
Chưa tạo dựng được danh tiếng, chưa tạo dựng được thương hiệu rõ ràng, cũng chưa được cấp giấy phép buôn bán mà tự ý mở thêm một chuỗi cửa hàng, lừa đảo đầu tư một cách vô tội vạ.
"Anh thì biết cái rắm gì, sau này tránh xa Tống Từ ra.
Nếu tôi thấy anh tiếp cận cô ấy thêm một lần nào nữa, tôi sẽ cho anh cả đời này chỉ nằm trên giường bệnh đấy!"
Tuy ngày thường cậu ta luôn cố tỏ ra là một người nhã nhặn, lịch sự.
Nhưng giờ phút này lại không thể kìm chế được nữa rồi, sự tức giận đã chiếm lấy tâm trí cậu ta, cậu ta trở nên kiêu ngạo hơn, nói những lời thô tục, đe dọa rõ ràng hơn.
Đây mới chính là con người thật sự của cậu ta.
"Cậu cho rằng tôi và cậu giống nhau, chỉ cứng rắn trước mặt Tống Từ thôi sao? Nếu không phải Tống Tri Viễn mở lời thì tôi cũng sẽ không tới đâu, cậu bỏ cái tư thế kiêu ngạo ấy đi, chiêu này với tôi là vô dụng!"
Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Lãng xoay người muốn rời đi.
Nhưng thật không ngờ, Trần Phong đã đứng ở trước mặt, chặn đường đi của anh.
Bụp!
Thẩm Lãng giơ tay nên, đấm một cú mạnh vào mặt Trần Phong.
Cú đấm này, quả thật khiến Trần Phong chỉ biết đứng ngây ra, đầu óc cậu ta choáng váng đến nỗi không phân biệt được bắc nam.
Ra khỏi sân bay, Thẩm Lãng liền về thẳng khách sạn.
Vừa trở về khách sạn, Thẩm Lãng mới biết được là Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt âm u khó tả, như thể cô ấy đang gặp phải một việc rất khó giải quyết.
Sau khi dò hỏi, Thẩm Lãng mới biết được là căn nhà lúc sáng mà cô ấy thương lượng với chủ nhà đã bị họ phá bỏ và cho người khác thuê.
Mà nguyên nhân lại là do chủ nhà lo lắng rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ khất tiền thuê nhà, không trả nổi tiền cho họ.
Tất nhiên, cũng có thể là một người khác đến thuê đã tự đưa thêm tiền, để khiến chủ nhà nổi lòng tham mà đồng ý.
Nói tóm lại là không có tinh thần hợp tác giống trên hợp đồng.
Thẩm Lãng sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Nếu em không thuê được, vậy anh sẽ dùng tiền của mình để mua cả cái khu nhà này!".