Tôn Thất Thái ngồi trên xe cười ngất ngưỡng giữ đều khoảng cách, cứ bám ru rú sau đít một đám người, thỉnh thoảng còn nhấn ga lấn tới làm cho một đám sợ hết hồn hết vía….
Trang cảnh giống như sói đi lùa bầy dê hài không chịu nỗi, một đám người chạy muốn rụng chân. Cuối cùng lại vòng về đến đích nhưng lúc này không ai có tâm trạng đâu mà so hơn thua cả, chỉ muốn chạy thật nhanh cho thoát khỏi cái tên điên đang đùa người kia thôi…
Về đến vạch đích mười lăm người tự đọng tách ra tìm đường mà chạy trối trết… Tôn Thất Thái thấy đám người kia đã chạy tán loạn hết rồi lúc này hắn mới dừng xe lại, ha cửa kính xuống nhìn Phó Hiệu trưởng rồi mĩm cười đắc ý…
--- Hừ…. Đồ hỗn đãng…. Cậu nhất định phải chơi chết tôi mới chịu sao…!
Phó Hiệu Trưởng lúc này đã tức sùng máu, nhất thời quên mất những người xung quanh, cầm cái loa trên tay đặt lên mồm mắng một câu vang vọng khắp toàn trường… Toàn Bộ Sinh Viên trong trường nghe thì cũng thấy bình thường, không có gì lạ cả, bởi vì đây không phải là ngày một ngày hai bọn họ nghe thấy những lời này…
Nhưng lúc này ở đây còn có một số học sinh của hai trường khác nữa, tất cả bọn họ đều đưa ánh mắt cổ quái nhìn về phía Phó Hiệu Trưởng và cũng có một số người hứng thú tò mò không biết người ngồi trên xe kia là ai, có bối cảnh như thế nào mà lại có thể ngang nhiên bá đạo như vậy…
Tôn Thất Thái cười hì hì làm như không có chuyện gì, mở cửa xe đi xuống đang định đi đến trước mặt Phó Hiệu Trưởng chọc cho ông ta thổ huyết. Nhưng vừa đi được vài bước thì toàn trường đang yên lặng bỗng nhiên ầm ầm dậy sóng…
--- Woa…. ( Tôn Thất Thái…. Anh đẹp trai quá…)
--- Tôn Thất Thái em yêu Anh…!
--- Tôn Thất Thái Anh là của em…!
--- Anh Thái anh là hoàng tử của lòng em…!
(.vân vân nhiều quá không kể hết được)
Một đám con gái đổ xô nhau hú dài, rồi xông về phía hắn giống như một bầy Sư Tử cái, Tôn Thất Thái cũng rất biết thời thế lập tức nhanh chân chui vào lại trong xe. Nổ máy phóng ngược ra ngoài.
Hắn ở trong trường tuy thường ngày lớn lối ai cũng không sợ, duy chỉ có một đám con gái đói tình này là làm hắn bó tay bó chân nhất… Tình huống lúc nãy nếu như hắn dám nỗi máu anh hùng, gan lì như gấu giả điếc không sợ đạn mà đứng lại đó thì đảm bảo chỉ trong vòng vài phút, hắn nhất định sẽ bị nhồi thành mắm Áo quần tả tơi, son môi đầy mặt.
--- ha ha Tại sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ...! Phó Hiệu trưởng thấy Tôn Tthất Tthái như vậy cười haha nói
Tôn Thất Thái vừa lái xe chạy đi, thì những người có mặt nơi này cũng bàn tán xôn xao, đa phần đều là kinh ngạc bởi vì cái tên bá đạo càng quấy kia không những chỉ có tính cách điên cuồng mà lại còn rất đẹp trai đến nỗi khiến cho nhiều thanh niên cũng phải đố kỵ
Từ trong một góc hàng ghế cổ động viên, nơi này không ai chú ý có một thanh niên ngồi đó bất động, hắn khoác trên người một bộ áo khoác da màu đen có mũ trùm đầu. Tóc mái dài phủ xuống mắt che đi nửa khuôn mặt của hắn, người thanh niên này ngồi nhìn theo bóng xe Tôn Thất Thái chạy đi xa hắn vuốt mặt thở dài phiền muộn...
Nếu như có Tôn Tthất Tthái nhìn thấy người thanh niên này thì chắc chắn hắn sẽ bị làm cho giật mình, bởi vì người thanh niên ngồi ở nơi này Nhìn từ ngoại hình vóc dáng cho đến diện mạo thì hoàn toàn giống như đúc với hắn không khác một tí nào cả. Chỉ khác mỗi cái là trên trán người này không có vết bớt nhỏ màu đỏ giống như Tôn Thất Thái với lại Nhìn dáng vẻ có vẻ như người này tính cách rất tĩnh lặng trầm ổn không hiếểu động sôi nổi giống như Tôn Thất Thái
--- Kỳ Linh à... Chúng ta về thôi nơi này chúng ta không thể ở lâu... Nếu để cho thống Soái biết được chúng ta trốn đến nơi này thì cả hai sẽ tiêu Đợi Đấy( Tôn Thất Kỳ Linh)
Bên cạnh Kỳ Linh một thanh niên( Lý Du) đang lo lắng nói
---- Ừ.... Còn chuyện tôi bảo cậu ra trước cổng trường tìm cô gái nhỏ kia thế nào rồi..! Kỳ Linh hỏi…
-+- Chuyện đó tôi có ra rồi nhưng không thấy người đâu cả… Cậu có chắc là cô ta sẽ đến không….? Lý Du đáp
--- Chắc là sẽ đến... Cô gái nhỏ này rất ngoan và nghe lời...!
--- Nhưng mà tôi nói này.... Cậu cần gì phải quan tâm bọn họ như vậy, đặc biệt là cô gái nhỏ kia tôi thấy cậu rất ân cần dạy cho cô ta học chữ…. Dù sao những người tầng lớp như chúng ta đứng chung với bọn họ thấy không hợp tí nào cả, với lại cô gái kia cũng thực sự quá xấu xí.... Tôi không hiểu tại sao cậu lại đặc biệt chú ý cô ta như vậy…?
Lý Du bực mình khó hiểu, cái vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ rất lâu rồi nhưng lại không dám hỏi
--- Cái vấn đề này tôi không tiện nói nhiều với cậu.... Nhưng tôi khuyên cậu khi đánh giá một người nào đó thì không nên nhìn họ bằng vẻ bề ngoài.... Có một số người chính là vì sợ diện mạo của mình gây ra đại họa cho nên mới cố tình che đi…để tránh phiền phức... Kỳ Linh nghe Lý Du nói vậy liền cau mày nói…
--- Tôi chỉ nói vậy thôi… Không có ý gì cả cậu đừng để ý…! Lý Du nhún nhún vai tỏ ý đã tiếp thu nói…
--- Thôi vậy để tự tôi ra xem…! Kỳ Linh nói rồi đứng dậy đi ra khỏi lô ghế hướng về phía cổng trường đi ra…
Tôn Thất Thái lúc này sau khi chạy quanh co vài vòng rồi lại chạy trở về sân thi đấu, hắn vừa lộ diên thì giọng nói phát ra từ cái loa của Phó Hiệu Trưởng vang lên….
--- Tôn Thất Thái… Cậu nếu có bản lĩnh thì hãy bước ra đây… Cùng tỉ thí võ thuật với võ sĩ hai trường đại học kia… Cậu có giám hay không…?
--- Hì Hì… Phó Hiệu Trưởng đại nhân cần gì phải thách thức nhau như vậy chứ…! Tôn Thất Thái đi tới cười tà tà nói…
--- Thế nào… Không giám sao..? Nếu cậu đã không giám đấu thì mau về nhà đi… Hôm nay tôi cho cậu nghỉ…! Phó Hiệu Trưởng được thế lấn tới châm chọc nói..
--- Ồ… Có gì mà không giám… Đấu thì đấu chứ sao…! ( khà khà muốn gạt ta đấu sao… Vậy thì ta đấu cho các ngươi xem..) Tôn Thất Thái nhận lời rồi cười tà tà thầm nghỉ…!
--- (He he… Tên học sinh khốn kiếp mắc mưu rồi… muốn đấu với võ sĩ cấp Bạch Ngân sao..? Chờ mà bị đánh đi nhé..) Phó Hiệu Trưởng dùng kế kích tướng thành công nên đắc ý thầm nghỉ…
--- Khoan đã…. Đợi một lát…. Anh Hai Anh đừng có hồ đồ… Mấy võ sĩ đó toàn là võ sĩ đã đạt đến cấp Bạch Ngân Anh mà đánh với họ là toi ngay đấy…!
Trong lúc mọi chuyện đã được giàn xếp xong xuôi, thì chợt Tôn Nữ Thùy Tiên từ phía sau chạy tới vội vã nói …
--- Hắc hắc… Thùy Tiên em yên tâm chỉ là mấy tên cắc ké… Có gì mà phải sợ…! Tôn Thất Thái trả lời…
--- Nhưng mà Anh hai…!
--- Được rồi… Anh đã nói là không sao thì là không sao em lo cái gì…?
--- Được rồi… Nếu đã quyết định xong thì chúng ta vào sân đấu thôi… Không có nhiều thời giang đâu…! Phó Hiệu Trưởng thấy Tôn Nữ Thùy Tiên đột nhiên chen ngang, ông ta sợ cô nàng làm hỏng chuyện nên vội vàng đẫn người vào sàn đấu võ…
Khoảng sân này cực kỳ rộng lớn phó hiệu trưởng và các giáo viên dẫn theo một đám học sinh đi vào trong, còn Tôn Thất Thái thì đi ra sau Phòng chuẩn bị để thay quần áo thi đấu. Trong một khoảng thời gian này tất cả mọi người đều háo hức chờ mong, bởi vì đây là trận đấu của các võ sĩ đã đạt đến cấp bậc Đấu Hạng Bạch Ngân, thực lực đều rất mạnh. Chỉ có điều mọi người đều tò mò không biết cái nhân vật chính vừa mới được phó hiệu trưởng đề nghị kia, thường ngày ở trong trường hoành hành bá đạo như vậy, hôm nay liệu hắn có thể nào đấu tay ngang cùng với các võ sĩ đẳng cấp kia không. Nói đúng ra thì một số học sinh trong trường chính là mong Tôn Thất Thái sẽ bị hành hạ một trận để họ xem cho đã mắt chứ không có trông mong gì vào hắn cả...
--- Được rồi Các tuyển thủ đã chuẩn bị xong thì vào vị trí thôi, Trận đầu tiên sẽ do hai tuyển thủ của Trường đại học Đông Hoa và trường Đại Học Viện Kinh lên sàn đấu trước Tôn Thất Thái của Đại học Ma Ha chuẩn bị...
Khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi thì tiếng loa của Phó Viện trưởng lại vang lên nhắc nhở....
--- Anh hai à đừng có đấu được không... Anh đấu không lại họ đâu...
Tôn Nữ Thùy Tiên vẫn không yên tâm lo lắng nói.... Người anh này của cô thường ngày thích gây chuyện thị phi phá rối, mà không ai dám làm gì hắn là bởi vì gia cảnh trong nhà đã chống lưng cho hắn, còn lại cô chưa bao giờ thấy hắn đánh nhau với ai cả cho nên cô mới lo lắng
--- Không sao đâu em cứ ở ngoài đứng xem kịch vui là được rồi...
Tôn Thất Thái chẳng buồn quan tâm cười cười trả lời... Rồi bất chợt hắn đi đến bên cạnh phó hiệu trưởng giật cái loa trên tay ông ta rồi phát to...
--- Nào nào các bạn học.... Bản thiếu gia hôm nay nhận lời thách đấu nhưng không có nhiều thời gian, vậy nên bây giờ chúng ta cùng lên sàn đấu một lần luôn đi. Đánh nhanh rút gọn không làm mất thời giờ của ai cả thế nào...
--- Cái gì vậy chứ Thằng này điên rồi hay sao mà đòi đấu hàng tay ba với nhau vậy, như vậy làm sao mà đánh chứ…!
Có người vừa nghe hắn nói xong đều lắc đầu không hiểu nổi. Tại sao trong trường đại học Ma Ha này lại có một tên cực phẩm điên khùng như vậy chứ...
---- Haha các bạn đừng hiểu lầm tôi không có nói là đấu hàng tay ba, mà là một mình tôi đấu hai người bọn họ như vậy thì có thể rút ngắn thời gian rồi nhỉ...
Tôn Thất Thái thấy mọi người bàn tán rì rầm cả lên thì hắn thầm cười đắc ý, rồi lại buông thêm một câu làm cho toàn trường triệt để im lặng...
--- Điên rồi... Điên rồi phó Viện trưởng tên học sinh này của thầy có phải là đầu óc có vấn đề hay không. Tại sao lại càng rở như vậy...?
Một giáo viên của trường Đại học Đông Hoa buồn bực nhìn phó hiệu trưởng hỏi…
--- Chuyện này tôi thật không biết phải giải thích sao nữa... Phó hiệu trưởng lúc này mặc nNhắn như trái mướp đắng nói
--- Anh Hai anh làm cái gì vậy, một mình anh chấp hai người bọn họ anh muốn chết rồi sao...?
Tôn Nữ Thuỳ Tiên bực mình dậm chân nói
Thế nhưng tôn thất thái lại không quan tâm đến những lời bàn tán xì xào xung quanh, hắn lại một lần nữa cất tiếng nói làm cho hay tuyển thủ đang chuẩn bị lên sân kia tức đến sôi máu... Những thanh niên đã đạt đến cấp bậc như bọn họ ít nhiều cũng sẽ có trong mình một chút sự kiêu ngạo nhưng thực không ngờ hôm nay lại có người tìm tới cửa coi thường bọn họ như vậy
--- Hai vị bạn học thế nào... Không muốn đấu sao nếu không đấu thì bản Thiếu gia đi về trước nhé...
--- Mẹ kiếp... Đúng là Khinh người quá đáng đấu thì đấu bọn tao sợ mày sao..? Lát nữa bị đánh thì đừng có mà kêu là bọn tao ỷ thế mà hiếp người nhé... đấy là do mày tự chọn..
--- Đúng vậy Đây là do mày tự mình khiêu chiến, lát nữa tao sẽ đập cho sờ mờ lờ mày ra thì đừng có mà oán trách…
Haài tuyển thủ của Trường Đại học Đông Hoa và Đại Học Viện kinh nghiến răng nghiến Lợi nói
--- Hihi hai vị bạn học này, cần gì phải tức giận như vậy. Nếu đã quyết định xong rồi thì mau lên sàn ăn đòn đi... Xong việc bản thiếu gia còn phải đến nơi khác để tham gia thi đấu nữa đấy đừng làm lễ thời gian...
Tôn thất thái không có để tâm lời nói của hai người phía trước... trên mặc vẫn treo nụ cười hì hì nói
Trên sàn đấu người cúi đầu chào nhau
Dương Chí Vinh Đại học Đông Hoa
Hồ Khắc Đại Học Vviện kinh
Dương chí Vinh và Hồ Khắc dù là đang tức giận bực mình nhưng vẫn phải làm theo quy tắc cúi đầu giới thiệu chào hỏi... Tôn Thất Thái cũng gật đầu đáp
--- Tôn Thất Thái Đại Học Ma Ha…
Được rồi nghi thức cũng đã làm xong, bây giờ trận đấu chính thức bắt đầu…!... Bippp…!
Tiếng còi của trọng tài vừa cất lên thì hai người Dương Chí Vinh và Hồ Khắc đã phóng người xông lên, Dương Chí Vinh tung ra một chiều đầu tiên bằng một cú đá xoáy cực nhanh và mạnh, cẳng chân nhắm ngay vị trí khuôn mặt của Tôn Thất Thái mà xoắn tới Tôn Thất Thái Thấy vậy thì cũng thầm kinh ngạc rồi cúi người xuống sàn tránh đi một chiêu này, sẵn tiện đưa chân quét dưới mặt sàn một vòng tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả Dương Chí Vinh, đem tên này quét ngã xuống sàn lộn nhào mấy vòng trên sàn…
Tất cả mọi người bên dưới đều tròn mắt kinh ngạc chỉ mới vừa tung ra chiêu đầu tiên mà một trong hai người đã bị quét lăn xuống đất, ai nấy cũng thầm kinh hãi lục lọi lại trong trí nhớ của mình xem mấy năm nay có lúc nào Tôn Thất Thái đánh nhau hay là học võ hay không...
Thế nhưng người trước vừa ngã xuống thì người sau lại xông đến,, Hồ Khắc từ phía sau phóng lên sử dụng đầu gối nhắm ngay vị trí đầu của Tôn Thất Thái mà Kê tới tốc độ cũng không hề thua kém Dương Chí Vịnh lúc nãy tí nào, một chiêu này nếu như để bị đánh trúng. Nếu không hôn mê bất tỉnh thì ít nhiều cũng sẽ mất hơn phân nửa sức lực chiến đấu
Tuy trận đấu này chị vừa mới bắt đầu còn chưa đến phút thế nhưng dưới tình huống này cũng đủ làm cho những người đứng xem phải hồi hộp
Tôn Thất Thái phản ứng cực nhanh hai chân bước qua bên trái hai bước, đầu gối của Hồ Khắc lập tức kê hụt vào khoảng không chỗ của hắn vừa đứng, lướt qua sát bên hông hắn.... Tôn Thất Thái sẵn thế tay phải nắm lại thành Quyền, tung ra một lực cực mạnh nện thẳng vào giữa cái xương sườn của Hồ Khắc làm hắn hự một tiếng bay ngược ra ngoài
Mọi người nhìn một màn này thì ai nấy đều Mở to mắt không dám tin, nhất là Tôn Nữ Thùy Tiên và Phó Hiệu trưởng hai người này cứ ngỡ rằng Tôn Thất Thái chỉ là một tên công tử bị ỷ thế chuyên đi Gây Họa. Chứ nào biết hắn lại còn có một thân bản lĩnh như vậy, Phó Hiệu trưởng nhìn cảnh này nhịìnnhịn không được thốt lên một câu
--- Trời ơi đấu hạng Bạch Kim... Có thể dễ dàng đẩy ngã hai võ sĩ cấp Bạch Ngân như vậy thì chỉ có vỏ giả đã đạt đến cấp bậc đấu hạng Bạch Kim trở lên mới có thể làm được... Kiểu này thôi xong rồi hèn gì hắn không Chút do dự mà nhận lời thách đấu... Mặt mày còn hớn hở như vậy... Hỏng... Hỏng rồi
---- Dừng lại mau dừng lại không cần đánh nữa, các cậu không thắng được hắn đâu mau nhận thua đi nếu không sẽ không kịp đấy....
Phó Hiệu trưởng thấy tình hình không ổn lập tức vác loa rống to lên bảo hai người Dương Chí Vinh và Hồ Khắc dừng lại, nhưng đã quá muộn Tôn Thất Thái không Cho bọn hắn cơ hội nào cả hắn cười lạnh lầm bầm
--- Hừ.. Các người coi bản thiếu gia là thứ gì hả... Nói chơi là chơi không Chơi là không chơi sao...? không có cửa đâu... Không phải các người muốn đánh sao vậy bây giờ đánh cho bọn mày liệt giường...
Trên sàn đấu lúc này Hồ Khắc thì mặc nhăn tít lại ôm ngực đau đớn, còn Dương Chí Vinh thì vừa từ dưới đất bò dậy liền nghe tiếng rống của Phó Hiệu trưởng hắn ngơ ngơ ngáo ngáo không hiểu mô tê gì cả, đang chuẩn bị lại xông lên tập kích Tôn Thất Thái nhưng chưa kịp làm gì thì một quả đấm lớn đã đập thẳng vào mồm khiến hắn xịt luôn máu mũi choáng váng nhào ngược về sau
Và rồi cái kết cục có thể nghĩ, mọi người chỉ thấy Tôn Thất Thái đứng trên sàn làm bộ xắn tay áo rồi xông tới một trận mưa đấm cước đá tơi tả ném vào người Dương Chí Vinh Làm hắn đau đớn la hét rầm trời
Tôn Nữ Thùy Tiên chứng kiến cảnh này thì lắc đầu cười khổ, thương cảm cho hai người xấu số kia, và đồng thời cũng tò mò không biết anh hai của mình lôi đâu ra bản lĩnh lớn như vậy...
Ở trong giới võ thuật một người từ luyện võ bình thường phải trải qua các mục khiêu chiến giám định cấp bậc mới có thể được lọt vào xếp hạng
Các hạng mục được sắp xếp theo thứ tự từ võ sĩ lên Hắc Thiết lên Đồng Nhân lên Bạc Tinh rồi từ cấp bậc này sẽ bắt đầu tham gia đấu hạng từ cấp bậc Bạch Ngân lên Bạch Kim lên Lam Tinh lên Tử Kim đến Kim Quan cho đến hiện tại hạng mục cao nhất mà cô biết chính là Hhuyết Kim Quang
Cơ mà những hạng mục này một người muốn đạt được thì phải trải qua nhiều năm tranh đấu cùng rèn luyện mới có thể leo lên được, tính theo giới trẻ hiện tại những người như Dương Chí Vinh và Hồ Khắc cũng đã coi như là một ngôi sao sáng rồi. Thật không ngờ người Anh hai công tử chuyên quậy phá này của cô lại Thần không biết Quỷ không hay, từ lúc nào lại leo lên đến đấu Hạng Bạch Kim rồi.