Siêu Cấp Thiếu Gia

chương 347: thẩm lãng mà mở mắt thì chính là muốn giết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người này nhiều lần gây rối, nếu như bắt được người này, nhất định phải dùng gia quy phạt nặng người đó!

"Ở đó là Quân Đình sao?"

"Đúng vậy, KTV gần trung tâm thể dục này nhất chính là KTV Quân Đình rồi!"

Thực sự là Lâm Manh Manh cảm giác "người bạn thân xinh đẹp" mà cô ấy nói chuyện qua mạng kia có vẻ rất tốt bụng.

"Được rồi."

Thẩm Lãng cất tấm thẻ bạch kim cao quý nhất đi.

Lâm Manh Manh thấy tấm thẻ bạch kim cao quý nhất kia thì cố tình lờ đi không nhìn nó nữa, hơn nữa cô ta cũng không muốn nói ra nguồn gốc của tấm thẻ này.

Tôn trọng lựa chọn của người khác là đúng, chính vì vậy bản thân cô ta cũng tôn trọng quyết định của chính mình, bởi vì trên đời này không bán thuốc hối hận, cô ta không muốn phải hối hận.

Ở KTV Quân Đình chỉ có một tấm thẻ bạch kim cao quý nhất duy nhất, những cái khác đều là thẻ bạch kim phổ thông bình thường.

Cho nên ai có tấm thẻ bạch kim cao quý nhất này có thể được hưởng rất nhiều quyền lợi đặc biệt.

Về phần tại sao tấm thẻ bạch kim cao quý nhất này chỉ có một cái, hơn nữa nó lại còn đang nằm trên tay của Thẩm Lãng, chắc chắn là có lý do nào đó mà mọi người chưa biết.

Ra khỏi trung tâm thể dục Vân Thành, đi về phía Đông hai trăm mét là có thể đến KTV Quân Đình.

Thẩm Lãng với mọi người chỉ cần đi bộ là có thể đến đó ngay.

Chẳng mấy chốc mà mọi người đã đến nơi, đi vào tìm lô ghế riêng mà người bạn tốt của Lâm Manh Manh đã đặt trước.

Ba chị em đứng cạnh Lâm Manh Manh thấy nơi này vừa xa hoa vừa tráng lệ thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, ai cũng lộ ra vẻ mặt ao ước với Lâm Manh Manh.

"Manh Manh, bạn trai của cậu giàu thật đấy!"

"Đây chính là phòng bao lộng lẫy và đẹp nhất mà tớ từng thấy đấy!"

"Manh Manh, bạn trai cậu làm gì mà có nhiều tiền vậy?"

Bị mấy người chị em nịnh nọt, Lâm Manh Manh rất vui vẻ, lúc này cả người cô ta lâng lâng như đang đứng trên mây vậy.

Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến cô ta cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.

"Đấy không phải là bạn trai của tớ đâu, bọn tớ vẫn chưa xác định mối quan hệ chính thức..." Khuôn mặt của Lâm Manh Manh đỏ bừng lên, cô ta vừa ngượng ngùng vừa đắc ý vì có "một người bạn" giàu có.

"Haiz, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nếu anh ấy là bạn trai của cậu thật thì sau này bọn tớ cũng được thơm lây rồi!" Chúc Dương Dương vui vẻ cười nói.

"Đúng vậy đó, Manh Manh, chờ sau này cậu phát tài rồi thì đừng có quên mất mấy chị em chúng tớ nhé!" Hứa Tịnh thấy sang thì muốn bắt quàng làm họ liền nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp.

Mấy cô gái này rất ghen tỵ với Lâm Manh Manh nhưng bên ngoài mặt thì mấy cô này không biểu hiện ra rõ ràng.

Các cô chỉ muốn nịnh nọt Lâm Manh Manh để sau này có thể kiếm chác và xin việc từ Lâm Manh Manh mà thôi.

Ba cô gái này trở mặt còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, quả thực rất đúng với câu: “Khi bạn nghèo thì dù bạn có ở thành phố cũng chẳng ai hỏi đến, ngược lại, nếu bạn giàu, ngay cả khi bạn sống ở vùng núi hiểm trở cũng sẽ có người đến tìm bạn.”

Thế nhưng Lâm Manh Manh cũng rất thích cảm giác được người khác tâng bốc thế này.

"Ha ha ha, nhất định tớ sẽ không quên mọi người đâu!" Lâm Manh Manh vừa cười vừa gật đầu trả lời.

Lần thứ hai trong ngày Thẩm Lãng bị mọi người lơ đi.

Ha ha, trong mắt họ, anh sắp trở thành người tàng hình mất rồi.

Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn gửi cho anh một tin nhắn từ Messenger, hỏi anh rằng ở đấy em gái cô có vấn đề gì không.

Thẩm Lãng nhắn lại cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn rằng cô ấy không cần lo lắng, có anh ở đây rồi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

Anh còn cam kết sẽ đưa em gái cô ấy trở về an toàn.

Có Thẩm Lãng ở đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất yên tâm.

Ở trong mắt cô ấy, Thẩm Lãng luôn là một người đàn ông đáng tin cậy.

Sau khi tán gẫu đôi ba câu với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng liền ngồi ở trên ghế salông, nhàn nhã thong dong chơi game trong điện thoại di động.

Trương Lan cũng gọi bạn trai của cô ta đến chơi cùng, họ hát hò chán chê thì lại uống rượu với chơi xúc xắc.

Bạn trai của Trương Lan tên là Trình Mạnh, lần trước Thẩm Lãng đã gặp người này ở nhà hàng Minh Nguyệt.

Trình Mạnh là một chàng trai khôi ngô có thân hình cường tráng, mặt để râu quai nón, trên tay toàn là cơ bắp trông rất nam tính và mạnh mẽ.

Có người nói công việc bây giờ của anh ta là làm quản lý ở một quán bar, nếu như trong quán bar có người đến gây sự thì anh ta sẽ giải quyết những chuyện như thế.

Trình Mạnh chào hỏi Thẩm Lãng: "Này người anh em, lại đây uống rượu với tôi đi!"

Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tôi không uống đâu, mọi người cứ uống đi."

Đêm nay không thích hợp uống rượu, vì anh đã hứa với Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ đưa Lâm Manh Manh về nhà an toàn rồi, mà chuyện anh đã hứa thì nhất định anh phải làm được.

Mà Trình Mạnh thấy Thẩm Lãng từ chối thì vẻ mặt anh ta xám xịt lại, thể hiện anh ta không vui một chút nào.

Mấy người đến cùng với Trương Lan ban nãy thấy thế thì xì xào bàn tán về Thẩm Lãng.

Trình Mạnh nhếch khóe miệng cười khinh thường, còn nhổ nước bọt xuống sàn rồi nói: "Là đàn ông mà không uống rượu thì có đáng mặt là đàn ông không? Có khi thằng nhóc này uống hai ly bia thôi cũng đủ say rồi, ha ha ha!"

Trương Lan cũng giễu cợt nói: "Anh ta chỉ là một tên ngốc mà thôi, làm sao có thể hòa nhập với những người thượng đẳng như chúng ta được?"

"Manh Manh, cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn chị của cậu cũng là một cô gái xinh đẹp.

Chị cậu không có mắt chọn người sao mà lại có một người bạn trai vô dụng như thế này?" Hứa Tịnh tò mò hỏi Lâm Manh Manh, ánh mắt của cô ta cũng không giấu được sự khinh thường.

Chúc Dương Dương cũng không ngoại lệ, cô ta thấy Thẩm Lãng có vẻ hiền lành nên cũng được nước lấn tới chế nhạo anh:

"Ha ha, Manh Manh, có phải anh rể của cậu lần đầu tiên tới KTV chứ? Anh rể của cậu dè dặt quá mức rồi đấy."

Lâm Manh Manh lắc đầu trả lời: “Không phải đâu, lần trước anh ấy còn cho tớ một tấm thẻ hội viên KTV, đây không phải là lần đầu tiên anh ấy tới đây đâu."

"Manh Manh, đừng nói cậu giả vờ không hiểu nhé, kể cho cậu nghe này, tớ có một người em họ làm tài xế cho một ông chủ lớn, em họ tớ thường xuyên đưa đón ông chủ đi KTV, khi ông chủ uống rượu say thì hay vứt thẻ hội viên bừa bãi ở trên xe, em họ tớ bảo nó lấy được hơn chục tấm thẻ rồi đấy." Trình Mạnh vừa cười vừa kể chuyện, giọng nói tràn ngập sự khinh bỉ.

"Nói như vậy thì làm tài xế cũng không tồi đấy.

Nếu có dịp tôi cũng sẽ đi ứng cử làm tài xế cho các ông chủ lớn!"

Người này một câu, người kia lại chêm thêm một câu, nói chung là họ thi nhau chế nhạo Thẩm Lãng.

Lâm Manh Manh nghe thấy vậy thì trong lòng cô ta không vui một chút nào.

Dù sao người bị chế nhạo cũng là bạn trai của chị gái cô ta, cô ta cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường.

Nhưng mà cô ta cũng không thể hiện ra ngoài là cô ta không vui, ngược lại, cô ta lựa chọn im lặng.

Lâm Manh Manh còn càng thấy ghét Thẩm Lãng hơn bao giờ hết.

Vì chẳng những người anh rể này không khiến cô ta được nở mày nở mặt mà còn làm cô ta phải mất mặt trước bạn bè, không biết nên trốn vào đâu cho bớt xấu hổ nữa.

Cô ta lén liếc mắt nhìn Thẩm Lãng, vừa nhìn trộm anh lại vừa mím chặt môi.

Khi cô ta nhìn thấy Thẩm Lãng vẫn im lặng không nói gì, thậm chí anh vẫn đang cúi đầu mải chơi điện thoại di động thì cô ta chỉ hận không thể rèn sắt thành thép ngay lập tức.

Cô ta nghĩ thầm: "Tại sao anh rể của mình lại không phải là một cậu ấm nhà giàu vậy? Đã vậy anh rể mình còn là người có vị trí thấp kém trong xã hội nữa.

Mà đã vô dụng như vậy rồi thì sao không cố gắng hòa nhập với mọi người đi, cứ chơi game một mình như thế thì làm sao có thể mở mang tầm mắt được.

Nếu cứ như vậy thì cả đời này Thẩm Lãng cũng không thể khấm khá hơn được!"

Không biết từ bao giờ, những người đàn ông ít nói, có nội tâm lương thiện đã bị phân biệt đối xử trong xã hội này, bị vô số ánh mắt soi mói, bị chê cười là khác người, bị nói là kém hiểu biết, cũng không chiếm được trái tim thiếu nữ của mấy cô gái nhẹ dạ cả tin như Lâm Manh Manh và bạn bè của cô ấy.

Ở trong mắt của Lâm Manh Manh, Trình Mạnh với mấy người còn lại thì Thẩm Lãng chính là một người đàn ông chưa biết giàu có là cái gì, chất phác, hướng nội, không hợp với bọn họ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người nào đó đã đá văng cánh cửa ra.

Rầm!

Một đám người xuất hiện ở ngoài cửa lũ lượt đi vào.

Có mười ba người đàn ông cường tráng mặc đồ đen, dồn Lâm Manh Manh với mọi người xung quanh lại một góc.

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trọc đầu, vẻ mặt dữ tợn lộ ra sự hung ác.

"Mẹ nó! Bọn mày có biết đây là lô ghế riêng của bọn tao không? Bọn mày bị mù hết rồi hả?"

Giọng nói của người đàn ông đầu trọc vang như tiếng sấm, anh ta dùng hết mọi lời nói thô tục mà chửi Lâm Manh Manh với mấy người trong phòng.

Lúc này, Trình Mạnh đứng lên, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với người đàn ông đầu trọc: "Mày đã nghe thấy tên Trình Mạnh bao giờ chưa? Quản lý Trình Mạnh ở quán bar Áo Tốc đây!"

"Trình Mạnh à, tao chưa nghe thấy tên này bao giờ, tao chỉ biết cái này thôi!" Người đàn ông đầu trọc tát thẳng vào mặt Trình Mạnh một cách dứt khoát.

Khóe miệng Trình Mạnh chảy máu ngay lập tức.

Trình Mạnh bị đánh thẳng vào mặt, việc này làm anh ta vô cùng mất mặt, mới vừa rồi anh ta còn huênh hoang khoe khoang, khoác lác với Lâm Manh Manh, Trương Lan rằng anh ta giỏi như thế nào, mấy quán bar khác phải nghe lời anh ta thế nào.

Vậy mà bây giờ anh ta bị đánh thẳng vào mặt thế này thì còn đâu mặt mũi nữa.

Không được, anh ta phải lấy lại mặt mũi cho mình mới được.

"Được lắm! Thế mày là ai mà dám đánh tao, cái tên Trình Mạnh này mà mày cũng không biết à, về nhà bú sữa mẹ đi rồi quay lại nói chuyện tiếp!"

Trình Mạnh hét ầm lên lấy khí thế, sau đó anh ta cầm lấy một chai rượu đứng ở đó, huênh hoang giống y hệt những lần anh ta xử lý tranh chấp ở quán bar.

Nhưng mà người đàn ông đầu trọc chẳng hề sợ hãi mấy chiêu trò cũ rích này.

Lại một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt của Trình Mạnh khiến anh ta ngã lăn ra đất kêu gào vì đau.

"Tao là La Khôn! Mày đã nghe tên tao chưa hả?"

Người đàn ông đầu trọc tự nói ra họ tên của anh ta, Trình Mạnh vừa nghe anh ta nói xong thì vô cùng hoảng hốt.

"La...!La Khôn, không, không, anh Khôn, anh Khôn!"

Trình Mạnh vừa thấy tên của người đàn ông đầu trọc thì rất sợ hãi, anh ta vừa mới đứng lên đã run rẩy muốn ngã xuống, chai rượu trong tay anh ta cũng rơi xuống.

Anh ta rất kiêng kỵ cái tên “La Khôn” này, thậm chí khi nghe thấy cái tên này anh ta còn có cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy.

La Khôn có chỗ dựa là nhà họ Tề, chú của anh ta chính là La Quân, quản gia của nhà họ Tề, hai chú cháu họ La này dựa vào tài nguyên của nhà họ Tề mà ăn chơi sa đọa, không coi ai ra gì.

La Khôn là một người rất có máu mặt ở đây, là người vừa mạnh mẽ vừa ra tay tàn nhẫn, anh ta đã từng một mình dùng một con dao bổ dưa hấu đánh mười người, đuổi cùng giết tận hết mười người đó khắp mấy con phố.

Sau trận chiến đó, La Khôn được nhiều người kính nể.

Sau khi anh ta dựa dẫm vào chú của anh ta là La Quân thì thế lực của anh ta càng ngày càng lớn mạnh.

Bây giờ, anh ta đã là tổng giám đốc của một công ty đào tạo vệ sĩ, có hơn một trăm anh em dưới quyền, dùng thủ đoạn hèn hạ tàn ác mà đi lên.

Đêm nay, anh ta lại có mặt ở phòng bao này chỉ để đến đòi lô ghế riêng này của anh ta bị người khác chiếm mất sao? Có thật là mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy?

"Anh Khôn, anh hút thuốc đi, em mời anh hút thuốc."

Trình Mạnh tỏ vẻ sợ sệt, anh ta mau chóng lại gần châm thuốc cho La Khôn.

Mà Lâm Manh Manh, Trương Lan, Hứa Tịnh, Chúc Dương Dương thấy cảnh này thì đều sợ đến nỗi ngây cả người ra.

Mới ban nãy Trình Mạnh còn nói khoác rằng anh ta giỏi thế nào, còn nói cả con đường này là của anh ta, sao bây giờ anh ta lại luồn cúi nịnh bợ kẻ khác một cách hèn mọn như thế này?

Trương Lan không bị đánh mà trên mặt cô ta lại có cảm giác đau rát, bởi vì bạn trai của cô ta đã khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt các chị em rồi.

"Con mẹ chúng mày! Cút hết đi cho tao!" La Khôn hét ầm lên, đá bay Trình Mạnh ngã xuống sàn nhà.

Bỗng nhiên, hai mắt của La Khôn sáng lên, dùng ánh mắt đê tiện nhìn chằm chằm Lâm Manh Manh với mấy cô gái trong phòng,cười một cách lưu manh: "Ha ha, được lắm, rất đúng lúc, đêm nay tao có cái để chơi rồi."

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của La Khôn mới lướt qua một bóng đen.

Lúc này anh ta mới chú ý tới bên trong góc sô pha của lô ghế riêng kia còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang chơi game trên điện thoại di động.

"Khốn khiếp! Thằng chó đang nghịch điện thoại di động kia, mày không biết quỳ xuống mà uống nước tiểu của tao à!"

Vừa dứt lời, La Khôn vừa cởi thắt lưng.

Lúc này, Thẩm Lãng đang cúi đầu mải chơi điện thoại cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đang khép hờ của anh nhắm lại, rồi trong nháy mắt lại mở ra, tràn đầy sát khí!

Bồ Tát nhướng mày chính là từ bi.

Phật Tổ tức giận cũng là từ bi.

Thẩm Lãng mà mở mắt chính là muốn giết người!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio