Thẩm Lãng nói xong, ánh mắt Cát Thuận trốn tránh, ông ta không muốn thừa nhận.
“Cậu đừng nó nói năng lung tung, quan hệ giữa vợ tôi và Thư Yểu rất tốt, bà ấy sao có thể ép Thư Yểu gả vào nhà họ Liễu được chứ.
Nói một cách khác, gả vào nhà họ Liễu thì có gì không tốt, còn có thể một bước lên mây.”
Lập tức, Cát Thuận phản ứng lại.
“Thằng nhãi kia cậu là ai đấy? Có tư cách gì mà tham gia vào chuyện nhà chúng tôi, Thư Yểu nhà chúng tôi thế nào ai cần cậu lo? Cậu đánh vợ tôi thành như thế rồi việc này phải tính toán thế nào đây?”
Cát Thuận bắt đầu kì kèo mặc cả.
Ầm!
Thẩm Lãng không thèm nhiều lời với Cát Thuận nữa, nhanh chóng đấm thẳng vào ngực của ông ta một cái.
Cú đấm giáng xuống không khác gì đạn phá.
Cú đấm này như có lực đàn hồi, mạnh mẽ đẩy Cát Thuận ra, đập vào tường phía sau.
“Bớ người ta giết người, cứu với, có kẻ giết người!”
Cát Thuận hô hoán lên.
Ngay sau đó, bác sĩ đã nhanh chóng vây đến xem.
Các bảo vệ của Ngôn Hoà đường cũng nhanh chóng xuất phát.
Đúng lúc này, viện trưởng của Ngôn Hoà Đường xuất hiện.
Hôm nay Tiền Thuật từ bên ngoài trở về.
Phòng làm việc của ông ta cũng ở khu này.
Ông ta nghe thấy tiếng cãi nhau ở tầng dưới nên mới nhanh chóng chạy tới.
Có người gây sự ở địa bàn của ông ta đương nhiên ông ta sẽ không vui rồi.
“Kẻ nào đang làm loạn ở đây?”
Tiền Thuật chắp tay sau lưng rồi đi đến trước mặt Thẩm Lãng, Quý Liên Giang chờ người trước mặt.
Lúc này Quý Liên Giang nắm chặt lấy cơ hội, ông ta nhanh chóng chạy lại giải thích: “Viện trưởng Tiền, chính là cậu ta, người trẻ tuổi trước mặt ông đây chính là kẻ đã cướp bệnh nhân từ bệnh viện chúng ta, cậu ta chữa cho bệnh nhân đến chết rồi, hơn nữa cậu ta còn dám tới đây gây sự, chúng ta phải trừng trị cậu ta mới được!”
“Vậy sao? Ông Lý, là cậu ta thật sao?” Tiền Thuật nhanh chóng nổi cơn tanh bành.
Viện trưởng Tiền Thuật của Ngôn Hoà Đường vốn cũng không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, ông ta bị Quý Liên Giang lừa dối.
Tiền Thuật là người rất trọng sĩ diện, thế nên để xảy ra việc như thế này ông ta sẽ nghiêm khác truy cứu tới cùng.
“Nhóc con, cậu chính là kẻ chữa cho bệnh nhân tới chết hả, cậu là bác sĩ sao? Có tư cách hành nghề y không?” tuy Tiền Thuật tức giận nhưng ông ta vẫn còn rất lý trí.
Ông ta phải xác nhận xem Thẩm Lãng có phải là bác sĩ có tư cách hành nghề y trước đó không đã.
Nếu như anh không có tư cách hành nghề y mà lại dám tự tiện khám bệnh tại nhà như thế thì tội danh đương nhiên cũng phải khác rồi.
Lúc này bác sĩ vây đến xem ngày càng nhiều, phần lớn đều là bác sĩ của Ngôn Hoà Đường.
Gần đây trong giới y học ở Giang Nam có một “sự cố y học” đang được lan truyền với tốc độ nhanh, bọn họ đều nghe nói cả rồi.
Thế nên khi biết được người trước mặt mình chính là người đó thì đều giơ tay chụp ảnh lại.
“, mau ra tay đi!”
Nghe được mệnh lệnh của Thẩm Lãng, bèn hành động.
Vút vút vút.
giơ chân lên liên tiếp đá mấy cái, đá bay toàn bộ điện thoại đang cầm trong tay họ.
Sau đó điện thoại bị vỡ nát hết.
Khi chứng kiến chuyện này, các bác sĩ của Ngôn Hoà Đường đều lên tiếng khiển trách.
Lúc này nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Đồng thời cảnh cáo nói: “Nếu kẻ nào còn dám chụp lần nữa thì tôi sẽ móc mắt kẻ đó ra.”
Những người có mặt ở đây đều bị dọa sợ.
Sau khi bị cảnh cáo xong, không một ai dám chụp ảnh thêm nữa.
Thậm chí điện thoại bị vỡ nhưng họ cũng không dám ho he nửa lời, im lặng đứng ở đó.
Còn Quý Liên Giang và Cát Thuận lại nhao nhao kể khổ với Tiền Thuật.
“Viện trưởng Tiền Thuật, cái tên này thật sự quá hung hăng, nơi này của chúng ta là bệnh viện mà cậu ta còn dám làm ầm lên như thế.
Ông nên gọi người đến đuổi cậu ta mới phải.”
“Đúng đó viện trưởng Tiền Thuật, cậu ta là kẻ giết người, cậu ta chữa bệnh thế nào mà bệnh nhân lại chết, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho cậu ta được.”
Tiền Thuật thân là viện trưởng của Ngôn Hoà Đường, chắc hẳn ông ta cũng từng trải qua việc như thế này rồi.
Ông ta cũng không tin hẳn lời xúi giục của Quý Liên Giang và Cát Thuận.
Tiền Thuật hiện giờ chỉ muốn mau mau làm rõ mọi chuyện, rốt cuộc Thẩm Lãng có phải là một bác sĩ chính thống không, rốt cuộc anh có tư cách hành nghề y hay không thôi.
Lúc này Thẩm Lãng lạnh lùng trả lời ông ta: “Đương nhiên tôi có tư cách hành nghề, không tin ông có thể gọi điện cho bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình An.”
Khi nhận được câu trả lời vẻ mặt Tiền Thuật có hơi nao nao.
Nếu Thẩm Lãng đã có tư cách hành nghề y vậy thì Tiền Thuật hiểu được một điều ông ta không thể thêm tội cho anh được nữa.
Nếu như bác sĩ chữa bệnh gây chết người vậy thì có thể coi nó như một sự cố.
Còn nếu như không có tư cách hành nghề y vậy thì có thể kẹp chết cậu ta rồi.
Tiền Thuật nhanh chóng đi xác minh sự việc, đợi đến khi có đáp án chính xác Thẩm Lãng quả thật có tư cách hành nghề y mới thôi.
Viện trưởng Ngôn Hoà Đường
“Là một người bác sĩ, việc làm của cậu là vô cùng ngu xuẩn, lấy mạng sống của người bệnh ra làm trò đùa, gây ra chuyện lớn nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm.”
Tiền Thuật phẫn nộ, hét về phía Thẩm Lãng.
Nhưng mà Thẩm Lãng cũng không thèm khách sáo, anh đạp một cước vào thẳng mặt của Tiền Thuật.
“Cả Ngôn Hoà Đường của các người đúng là một đám ngu, các người không chữa nổi bệnh cho người ta thì để tôi chữa.
Tôi chữa cho người ta khỏi rồi đấy.
Vậy cuối cùng là Ngôn Hoà Đường của các người ngu hay tôi ngu đây hả?”
Tiền Thuật nhíu chặt lông mày, gân xanh trên trán siết chặt giống như chỉ một giây thôi mạch máu sẽ nứt toác ra vậy.
Ông ta tức giận nhưng lại không thể làm được gì, rất nhanh đã có hai quả đấm bay đến áp chế bực bội trong lòng ông ta.
Còn Thẩm Lãng vừa nói xong thì ngay lập tức đã làm dậy sóng.
Các bác sĩ của Ngôn Hoà Đường đang vây xem ở đây đều đã bắt đầu nóng nảy và tức giận.
Bị mắng là kẻ ngu đúng là không dễ chịu tẹo nào, với cả nghe giọng điệu của đối phương còn vô cùng hống hách, lại càng khiến họ khó chịu hơn nữa.
Nhưng có đứng ở một bên canh giữ quả thật bọn họ không dám làm ra hành động quá khích nào cả.
Thẩm Lãng tiếp tục mặt đối mặt nói với Tiền Thuật: “Đừng có phủ nhận những lời tôi nói, bệnh nhân chữa trị ở Ngôn Hoà Đường các ông một tháng, không những không chữa khỏi mà còn bị hành hạ đau đớn, như thế rồi mà các người còn không chịu thừa nhận các người đúng là một lũ ngu sao?”
Vẻ mặt Tiền Thuật căng thẳng, ông ta nghiêm túc nói: “Ăn nói lung tung, bác sĩ phụ trách chữa trị cho bệnh nhân đó là phó viện trưởng Quý, hơn nữa phó viện trưởng Quý còn tự mình nói bệnh nhân sau khi được ông ấy chữa trị thì đã có nhiều chuyển biến tốt, là cậu cố tình đưa người đi khiến bệnh nhân không có được thời gian chữa trị kịp thời nên bệnh nhân mới bỏ mạng.”
Thẩm Lãng nghe ông ta nói xong thì cười khẩy.
“Còn ông nữa viện trưởng, trong đầu toàn bã đậu, đến giờ ông còn mơ mơ hồ hồ không hay biết gì, bây giờ ông đi hỏi Quý Liên Giang mà xem, rốt cuộc ông ta có chữa nổi bệnh này không!”
Tiền Thuật nghe Thẩm Lãng nói như thế thì ông ta biết chắc hẳn trong đó có hàm ý khác.
Thế là Tiền Thuật quay đầu lại nhìn Quý Liên Giang, ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Phó viện trưởng Giang, rốt cuộc là có chuyện gì, ông thẳng thắn nói rõ cho tôi biết, nếu không Ngôn Hoà Đường sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất đấy!”
Cuối cùng Quý Liên Giang đành phải thừa nhận: “Viện trưởng Thuật à, bệnh của bệnh nhân đó quả thực là tôi không chữa được.”
“Ông.” Tiền Thuật chỉ tay về phía Quý Liên Giang, ông ta tức không chịu được.
Sau đó Quý Liên Giang lại nhanh chóng bao biện cho chính mình: “Viện trưởng Thuật, không ai ở Ngôn Hoà Đường có thể chữa được cho bệnh nhân đó cả, bởi vì người đó mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa, vốn dĩ đã không có khả năng chữa khỏi.
Kiểu bệnh này trong y học rất thường gặp, nếu đã không chữa trị được vậy thì Ngôn Hoà Đường của chúng ta chỉ có thể duy trì chữa trị.
Đừng nói là Ngôn Hoà Đường, nếu đổi lại là hiệu thuốc lâu đời khác hay là bệnh viện ba cấp thì cũng không thể chữa khỏi thôi.
Đề xuất duy nhất chính là để cho bệnh nhân chọn lựa duy trì điều trị.”
Duy trì điều trị, nói có chút khó nghe thì cơ bản nó sẽ là lời tuyên án tử hình.
Tiếp đó Quý Liên Giang lại nói: “Tuy bệnh của bệnh nhân chúng ta không còn cách nào chữa được nhưng cái tên này lại tới Ngôn Hoà Đường của chúng ta cướp người, là cậu ta không đúng, cậu ta cướp người đi sẽ khiến người đó chết nhanh hơn, thế nên cậu ta phải chịu trách nhiệm.”
Đúng là mặt dày không chịu nổi.
Tiền Thuật gật đầu, ông ta cảm thấy Quý Liên Giang nói thế cũng có lý.
Tuy là nói bệnh của bệnh nhân vô phương cứu chữa nhưng nếu hành vi của Thẩm Lãng khiến bệnh nhân chết nhanh hơn thì tính chất sự việc lại khác rồi.
Thẩm Lãng không rảnh chơi trò chơi với mấy lão già này, hôm nay anh tới Ngôn Hoà Đường là muốn khiêu chiến, chính là đánh thẳng vào mặt những kẻ “giúp người” này.
“Mấy người nghe cho rõ đây, tôi không cướp người, là bệnh nhân tự nguyện đi theo tôi, chúng tôi đi giải quyết thủ tục xuất viện nhưng lại bị Quý Liên Giang ngăn cản.
Nhưng tôi nghĩ nếu như bệnh nhân còn tiếp tục ở lại Ngôn Hoà Đường thì chỉ có một con đường chết thôi.
Hiện giờ bệnh nhân đã hồi phục sức khoẻ rồi, Ngôn Hoà Đường của các người không chữa được nhưng Thẩm Lãng tôi đây chữa được!”
“Bệnh nhân chết rồi mà cậu còn dám phát ngôn bừa bãi sao.” Quý Liên Gianh lạnh lùng quát lên.
Bốp!
Thẩm Lãng giơ tay lên mạnh mẽ đấm thẳng vào mặt Quý Liên Giang.
“Tôi đang nói mà ông dám chen mồm vào à, còn nói leo nữa thì tôi vặt đầu ông xuống.”
“Bênh nhân đó cũng sắp tới đây rồi đấy, trước đó tôi đã thong báo cho người ấy rồi.”.