- Nhưng ta không hiểu, tại sao hắn lại nhằm vào Dư bộ khoái, làm sao ngươi lại có thể phát hiện ra điều này ?
Lúc này, người áo đen chắc chắn sẽ phải chết, Điền Hổ đương nhiên không hề lo lắng hắn có thể chạy thoát khỏi tay mình, hắn tiếp tục tò mò hỏi
- Bởi vì …
Triệu Tử Văn ấp úng nói, do dự một hồi lâu rồi nói:
- Hắn là một thái giám !!
- Thái giám !! Dâm tặc là thái giám !!!
Điền Hổ bị dọa đến trợn mắt, thật khó có thể tiếp nhận chuyện này
Lúc này, hai má Dư Tư Lăng càng hồng thêm, ý nghĩ cũng có chút mơ hồ, đôi mắt đẹp mở to, hẳn nàng cũng không thể tin được, tên dâm tặc lại là thái giám…đây quả thật là một chuyện…buồn cười nhất trên đời.
- Đúng, ngươi nói rất đúng, ta chính là một thái giám, ha ha
Người áo đen cười lớn, trên mặt chảy dài hai dòng nước mắt, tự giễu cười:
- Thái giám, thái giám, ha ha ha
Triệu Tử Văn nhìn Hắc y nhân, hắn cũng cảm thấy thương hại, sự sỉ nhục lớn nhất của nam nhân lại phát sinh trên người hắn. Triệu Tử Văn cảm thấy hắn vừa đáng thương, lại vừa đáng buồn, thở dài:
- Chỉ sợ hôm nay ngươi tới đây vì muốn đồng quy vu tận với người hại ngươi.
- Đúng, hôm nay ta trở về để báo cừu, ta căn bản không muốn sống nữa, báo thù, chính là động lực duy nhất để ta sống trên đời này
Người áo đen lau nước mắt, phẫn hận nhìn Dư Tư Lăng nói.
Điền Hổ cũng thở dài, nam nhân mất đi cái quý nhất, sự sỉ nhục này quả thật quá lớn, khó trách khi bị bắt khuôn mặt hắn không hề có chút kinh hoảng, hóa ra trái tim của hắn vốn đã chết, Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Triệu huynh, làm sao ngươi có thể phát hiện hắn….
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Nhìn hạ thân của các thi thể tất cả đều sưng đỏ, nhìn có vẻ do bị hiếp dâm rất thô bạo, nhưng thực tế là do hắn cố ý làm ra, ngoài ra….
Hắn ngượng ngùng ho khan vài tiếng rồi mới tiếp tục:
- Lần sau nhớ đổ ít máu thôi thì sẽ tốt hơn….
Câu nói này khiến cả tên áo đen lẫn Điền Hổ đều dở khóc dở cười, còn Dư Tư Lăng lúc này toàn thân sớm đã căng cứng, dựa vào thành giường hít một hơi thật dài, không để ý nghe bọn họ nói gì
Triệu Tử Văn phát hiện, hạ thân của nữ tử kia còn chưa…bị xâm phạm, nhưng lại có máu quá nhiều, vì vậy hắn mới…hiểu
Người áo đen chợt biến sắc, dữ tơn nói:
- Đúng, là do ta làm, là do ta muốn trêu đùa tên bộ khoái này
Triệu Tử Văn biết hắn là một tên biến thái, đánh đập xác chết cũng là hắn làm, cũng bởi vì vậy hắn….tên thái giám này mới vừa đáng thương, vừa đáng giận, vì báo thù mà hại người vô tội, Triệu Tử Văn cả giận:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng thủ đoạn của ngươi quá tàn nhẫn sao ?
- Tàn nhẫn ? Chẳng lẽ việc tên bộ khoái này làm với ta không tàn nhẫn sao ?
Người áo đen thét lớn
- Nếu không phải trước kia ngươi không phạm vào tội gian dâm, ngươi sao phải chịu kết cục như vậy ?
Triệu Tử Văn tức giận quát
Điền Hổ lúc này đã động sát khí, nhưng nghe Triệu Tử Văn nói, hắn lại ngẩn người, tên Triệu Tử Văn này sao lại biết nhiều như vậy, ngay cả người áo đen cũng giật mình:
- Làm sao ngươi biết ?
Triệu Tử Văn nhìn Điền Hổ nói:
- Ngươi nhớ có lần đã nói với ta tội gian dâm bị phán như thế nào không ? Cộng thêm thủ pháp và dấu vết tên Hắc y nhân lưu lại chứng tỏ hắn không có khả năng làm …. (từ này xin phép bỏ, độc giả tự hiểu được), thêm vào bàn tay đầy chai của hắn chứng tỏ hắn đã bị đi đày, làm việc nặng nhọc.
Điền Hổ gật gật đầu:
- Hiếp dâm phải bị đày ra biên cương làm khổ sai
Chợt, Điền Hổ cả kinh:
- Bàn tay của hắn đầy vết chai, vì hắn đã từng bị đi đày….??
Người áo đen cười ha hả:
- Huynh đài quả thật cơ trí hơn người, không ngờ ngay cả điểm này ngươi cũng đoán trúng, tuy nhiên các ngươi chậm rồi, thù của ta đã báo xong
Ánh mắt người áo đen lúc này cực kỳ quyết liệt, pha chút tuyệt vọng, hắn lấy một con dao trong người ra, rồi đâm thẳng vào mình.
Nhìn người áo đen từ từ ngã xuống, Triệu Tử Văn cũng không biết nói gì, có lẽ đối với hắn, đó chính là một sự giải thoát, chỉ có điều, thủ đoạn của người này quả thực quá tàn nhẫn, nhưng….hắn nói đã báo cừu là có ý gì ???
Điền Hổ rốt cục đã hiểu sơ qua mọi việc, hóa ra là báo thù, Hắc y nhân trước kia là dâm tặc, bị Dư bộ khoái bắt, sau khi bị thiến lại bị tống ra biên cương làm khổ sai, không hiểu hắn làm sao trốn thoát trở về
- Đi thôi
Triệu Tử Văn cảm thấy không vui, tên ái nam ái nữ này thật đáng giận, thủ đoạn thực tàn nhẫn, hắn bất đắc dĩ thở dài
- Chậm đã
Điền Hổ chỉ vào lư hương trên bệ cửa sổ, cười khổ:
- Ta hiểu câu nói đã báo được thù của Hắc y nhân kia là gì rồi
- Là gì ?
Điền Hổ vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Đây là Kỳ dâm hương, công dụng của nó ban đầu sẽ khiến người ta bủn rủn tứ chi, sau đó dục hỏa thiêu đốt
- Chúng ta ở đây, không phải cũng đã bị trúng độc sao ?
Triệu Tử Văn nghe thấy, đầu tiên đương nhiên hắn nghĩ tới bản thân, cũng hiểu ra, tại sao cao thủ như Dư Tư Lăng lại dễ dàng bị bắt trói như vậy
Điền Hổ cười nói:
- Hương sớm đã cháy hết, chỉ có điều…..Dư bộ khoái….nếu không được giải cứu kịp thời, thất khiếu sẽ xuất huyết mà chết, đây là một loại dâm hương rất lợi hại.
- Không thể nào
Triệu Tử Văn nhìn thân hình nóng bỏng của Dư Tư Lăng nói:
- Hay là chúng ta chuồn đi, đằng nào cũng không ai có thể giải độc cho nàng
Triệu Tử Văn rốt cục hiểu được câu nói cuối cùng của người áo đen, không ai làm…..với nàng, nàng sẽ bị dục hỏa thiêu đốt mà chết, nhưng nếu nói có người tình nguyện cứu nàng, phải cùng ái ân với nữ nhân ái nam ái nữ này, so với cái chết có lẽ còn khó chịu hơn, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Điền Hổ đi tới, nhấc thi thể người áo đen rồi đi ra khỏi cửa, Triệu Tử Văn căn bản cũng không muốn làm người chết thay, thấy hắn chạy bản thân cũng không dám ở lại, vội vàng chạy theo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Rầm !!!
Điền Hổ không ngờ lại đóng cửa lại khiến Triệu Tử Văn suýt nữa đập mũi vào, hắn sờ sờ cái mũi, căm giận chửi Điền Hổ
- Đừng chạy….
Triệu Tử Văn vừa định đẩy cửa chợt cảm giác có một thân thể nóng bỏng nhào vào sau lưng, ôm chặt lấy hắn.