Dưới thành, cách đó không xa, trên một khoảng trống, hơn ngàn quân sĩ đã tập hợp, trống trận vang lên, vô số binh lính từ trong lều bắt đầu đi ra, xếp thành đội ngũ trên bãi đất trống.
Tào tướng quân đứng ở chỗ cao nhất của khu đất, nhìn hai ngàn tướng sĩ, nhìn khuôn mặt thư sinh vẫn còn tràn đầy mỏi mệt, nhìn sự uể oải của họ, ánh mắt trống rỗng của Tào tướng quân không kìm nổi, khẽ thở dài, cửa thành đã hư tổn nặng nề, trận chiến cuối cùng này bọn họ đã mất đi ưu thế của thành trì, phải toàn lực mà đối mặt với quân địch, nói thì dễ ….
Triệu Tử Văn cũng rất lo lắng, vừa rồi Điền Hổ đã thuật lại tình trạng quân sĩ, các tướng sĩ vẻ mặt đều tái nhợt, có vài người bị thương, có vài người đã không còn sức, hữu khí, vô lực, sa sút, nhìn vào bọn họ, không ai có thể nghĩ đây là quân sĩ.
- Các huynh đệ, nói cho các ngươi một tin tốt
Tào tướng quân tỏ vẻ vui mừng, nói với tướng sĩ.
Chẳng lẽ là viện quân đã đến ? Hai ngàn tướng sĩ trong lòng đều nghĩ tới việc này, bởi lúc này đối với họ, tin tốt chỉ có thể là tin này, trong mắt bọn họ đều toát ra vẻ mong đợi, nếu thật sự viện quân đã đến, trận quyết chiến này sẽ không đánh mà thắng, tất cả đều hướng về phía Tào tướng quân, mong mỏi hắn nói ra tin tức tốt mà trong lòng bọn họ suy nghĩ.
Tào tướng quân quay đầu lại, chỉ về phía Triệu Tử Văn nói:
- Triệu Bách Vị đã an toàn trở về.
Chúng tướng sĩ nao nao, cũng không có chút vui mừng, trong mắt họ hằn sâu sự thất vọng, có người còn nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ hắn trở về là có thể ngăn cơn sóng dữ, vãn hồi đại cục ?
Chúng tướng sĩ tất nhiên không tin, rồi lại thở dài.
Tào tướng quân cũng không ngờ hai ngàn tướng sĩ đối với việc Triệu Bách Vị trở về không có chút cao hứng, thấy khí thế của quân sĩ đã rớt xuống thê thảm, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác vô lực, bàn tay to lớn định giơ lên bất đắc dĩ lại hạ xuống, lần này, có lẽ không chiến mà đã bại.
Liều Mạng hổ nhìn tình cảnh này, hắn hết sức bực bội, giơ cương đao trong tay, phẫn nộ thét:
- Một đám các ngươi thật vô tình, lão tử giết hết các ngươi !!1
- Lưu huynh, hay là để ta
Liều Mạng Hổ dù bực tức nhưng cũng nể tình Triệu Tử Văn, nhìn đám quân sĩ, hắn cũng vô pháp, cũng không còn hy vọng, Triệu Tử Văn vỗ vỗ vai hắn nói:
- Cứ để ta
Lưu Chương gật gật đầu, cũng chỉ có Triệu Bách Vị túc trí đa mưu này mới có khả năng làm cho họ một lần nữa bừng tỉnh đứng lên.
Triệu Tử Văn nhanh chóng đi về phía trước, lại gần Tào tướng quân, hắn lạnh lùng nhìn hai ngàn tướng sĩ, khí phách lan tỏa
Chúng tướng sĩ nếu vừa rồi không phải nghe Tào tướng quân nói có lẽ không ai biết người này, không biết hắn đeo vũ khí gì ở lưng, ánh mắt lại lạnh lẽo, khí phách kinh người, quả thực họ không thể hình dung ra đây chính là Triệu Bách Vị trước kia.
Tào tướng quân, Điền Hổ, Lưu Chương, cả ba người đều cả kinh, bọn họ đứng gần Triệu Tử Văn nhất, cảm nhận cỗ khí phách và sự tự tin của hắn, nhìn mái tóc đen tung bay trong gió, nhìn bóng lưng cao lớn, nhìn vũ khí của hắn mà chợt cảm nhận ra một uy áp, một uy vũ bất phàm không gì sánh kịp của hắn tỏa ra. Điền Hổ một lần nữa khắc sâu cảm giác này trong lòng, đây đã không phải là Triệu huynh đệ cao ngạo, tự tin trước kia mà là một cao thủ.
Triệu Tử Văn cũng không nóng lòng nói chuyện mà từ từ cởi bỏ Hổ Đầu Thương trên lưng xuống, tấm vải bố tung bay, thần binh xuất hiện trước mắt mọi người, giờ phút này, tất cả như đình chỉ hô hấp, Hổ Đầu Thương to lớn, tỏa ra sát khí uy nghiêm nằm thẳng trong tay Triệu Tử Văn
Chúng tướng sĩ đều là người dụng binh khí, sao có thể không đoán ra đại khái sức nặng của binh khí này, Hổ Đầu Thương nặng trăm cân…nằm trong tay Triệu Bách Vị lại nhẹ nhàng, hắn một tay cầm ngang, thân và mũi thương tất cả làm bằng huyền thiết, binh khí ngạo nghễ tỏa sáng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn một tay giơ Hổ Đầu Thương, đâm mạnh vào mặt đất
- Rầm !!!
Binh khí va chạm vào đá, toàn bộ Hổ Đầu Thương cắm ngập trên đường, dưới cán thương, đất đá nứt nẻ, có thể thấy được lực đạo của Triệu Bách Vị này khủng khiếp như thế nào.
- Thương tốt
Liều Mạng Hổ hâm mộ nhìn cây thương, nếu hắn có cây thương này, chỉ sợ sáng nào cũng sẽ dậy mà vuốt ve, hắn hào sảng kêu lớn.
Tào tướng quân và các tướng lĩnh cũng hưng phấn hẳn lên, không ngờ Triệu Bách Vị nhân họa đắc phúc có được thần binh này, bọn họ cũng biết, trên chiến trường, một tấc dài một tấc mạnh, cây thương lớn này có thể coi không người đối địch, chỉ cần hôm nay nhờ nó mà sĩ khí tướng sĩ dâng cao, thắng thua thật chưa thể nói trước. !
Triệu Tử Văn hít một hơi, nhìn tướng sĩ hô lớn:
- Ta nghĩ các huynh đệ đều đã biết, hôm nay là cuộc chiến sinh tử, nhưng ta nghĩ, hiện tại các ngươi chỉ là những con sơn dương đang đợi người ta tới làm thịt !
Hai ngàn tướng sĩ thờ ơ bĩu môi, tâm bọn họ đã chết, còn có gì họ ngại nữa ? Có lẽ, cái chết đôi khi lại là một sự giải thoát.
Điền Hổ bất đắc dĩ thở dài:
- Ngay cả mồm mép của Triệu huynh cũng không thể khuấy động bọn họ, sợ rằng chúng ta thật sự không chiến mà đã bại.
- Lão tử đi giết một, hai tên răn đe, xem bọn hắn có còn cái bộ dáng như vậy không
Lưu Chương rút cương đao, chuẩn bị lao tới chém
- Chậm đã
Tào tướng quân kéo cánh tay Lưu Chương, trong mắt lóe sáng nói:
- Ta tin tưởng Triệu Bách Vị sẽ có biện pháp.
Triệu Tử Văn rút Hổ Đầu Thương ra, chỉ thành Tiền Đường phía xa, giận dữ hét:
- Ta biết các ngươi không sợ chết, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới, người nhà các ngươi ở huyện Tiền Đường phía sau kia sẽ thế nào không ?
Hai ngàn tướng sĩ khuôn mặt thoáng co lại, thân nhân ! Bọn họ nhớ lại hình dáng cha mẹ, nữ nhân của mình, không kìm nổi lệ nóng doanh tròng, có lẽ sau hôm nay, họ sẽ không còn được gặp lại bọn họ.
Triệu Tử Văn căm giận nói:
- Nếu hôm nay thành bị phá, Tiền Đường sẽ hóa thành một mảnh đất khô cằn, thân nhân các ngươi sẽ thế nào, có lẽ sẽ chết dưới chiến loạn, các ngươi cam chịu nhưng thân nhân các ngươi thì sao ! Cho dù hôm nay chúng ta chết trận nơi sa trường nhưng sau này con cháu các ngươi sẽ có thể tự hào nói với người ta, ngươi là anh hùng, nhưng hôm nay các ngươi nhu nhược chết đi, bọn họ sẽ cảm thấy thế nào ? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm làm một người khiến con cháu xấu hổ hay sao ?
Mặt chúng tướng sĩ co rúm lại, trong mắt lóe ánh sáng lạnh lẽo, một tia thần thái xuất hiện, nắm tay cũng xiết chặt, trong lòng không ngừng nhắc lại câu nói của Triệu Bách Vị
- Các huynh đệ, vì quê hương chúng ta, vì thân nhân chúng ta, rút kiếm của các ngươi ra, không thể bất lực mà chết, phải kiêu ngạo, phải nhiệt huyết ! Phải liều chết với kẻ thù !!
Triệu Tử Văn giơ cao Hổ Đầu Thương quát lớn.
Tào tướng quân, Điền Hổ, Lưu Chương cũng phụ họa, giơ cao trường kiếm rống lên:
- Liều chết với kẻ thù !!!
Nhiệt huyết của chúng tướng sĩ dần dần dâng lên, sĩ khí tăng cao trở lại. Triệu Tử Văn biết đây là thời khắc mấu chốt, lại cao giọng nói:
- Trống trận đã vang lên, hành trình sắp bắt đầu, nắm chặt bảo đao, hãy khai mở tình cảm mãnh liệt và ý chí bản thân, chỉ cần hôm nay chúng ta chiến đấu hết mình, nếu không chết trên chiến trường thì sang năm sẽ cười đón mùa xuân, còn nếu hôm nay chết trên chiến trường, con mẹ nó, mười tám năm sau lão tử sẽ lại là một hảo hán.
- Con mẹ nó, mười tám năm sau lão tử sẽ lại là một hảo hán !
Tuy rằng lời nói này rất thô tục nhưng tình cảm mãnh liệt lan tỏa bốn phía, giải phóng sự oán giận trong lòng quân, chúng tướng sĩ rốt cục không kìm nổi sự kích động, giơ cao trường kiếm, phẫn nộ chỉ thẳng lên trời đồng thanh hét lớn.
Tào tướng quân cũng kích động, hai vai khẽ run rẩy, hắn bội phục năng lực của Triệu Bách Vị, hiện tại sĩ khí của tướng sĩ tăng vọt chưa từng thấy, hy vọng ngăn chặn quân địch lại bùng lên.