Siêu Cấp Thư Đồng

chương 126: lợi dụng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại bộ phận phản quân còn lại đều là sơn tặc. Bọn chúng đều là hạng chỉ biết tới lợi ích, chuyện không có lợi ích, đương nhiên sẽ không làm. Bởi vậy chúng rút lui nhưng trong lòng đều không kìm nổi đau lòng, tức giận mắng Tôn tướng quân không chịu nổi một kích, làm hại thất bại kế hoạch…

Quân coi giữ không đuổi theo, nếu đẩy sơn tặc vào tuyệt cảnh, có lẽ bọn chúng sẽ liều chết một trận, lúc đó còn thiệt hại hơn, bởi vậy mặc kệ cho chúng rời đi.

Tay phải Triệu Tử Văn thõng xuống. Cú ném vừa rồi đã dùng hết khí lực của hắn, tay phải cũng suýt trật khớp. Nhìn đám sơn tặc chật vật rút lui, hắn nhếch miệng mỉm cười. Vừa rồi là hắn đánh cuộc rằng Tôn tướng quân khẳng định đã đạt thành hiệp nghị gì đó với sơn tặc, hơn nữa còn chưa nói mục đích việc này ra với bọn chúng. Hiện giờ Tôn tướng quân đã chết, hiệp nghị liền không có hiệu quả, bọn chúng đương nhiên sẽ không lưu lại chờ viện quân đến.

- Hảo tiểu tử, không ngờ ngươi còn chiêu này.

Lưu Chương vỗ vai hắn cười ha hả nói. Phản quân rút lui có lẽ là do rắn mất đầu không có ai điều khiển, khả năng là chúng cũng sợ hãi thân thủ của Triệu bách vị lấy một địch ngàn. Khí thế này có thể sánh với Hạng Võ.

Điền Hổ đi đến bên cạnh Triệu Tử Văn, nhìn tay phải hắn thõng xuống, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cầm lấy tay hắn, nhẹ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, sau đó đột nhiên ra sức. Triệu Tử Văn cố nhịn đau, chỉ hơi nhíu mày một chút. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Triệu huynh, lần sau không thể lỗ mãng như vậy, như vậy khả năng sẽ phải vứt bỏ cánh tay này. Cũng may ngươi chỉ bị trật khớp nhẹ.

Mặc dù có ý trách cứ nhưng Điền Hổ vẫn rất tò mò về chiêu phi thương của hắn, cười hỏi:

- Chiêu ném mâu của ngươi là học ở đâu thế? Thật là quái dị, tuy nhiên lại rất tinh chuẩn.

- Ném phi tiêu ở nhà…

Triệu Tử Văn cố nén cơn đau trên người cũng như cơn choáng váng vì mất máu nhiều, cười ha hả nói.

Ở nhà cũng có thể ném phi tiêu? Điền Hổ nghe vậy không hiểu ra sao cả. Hình như phi tiêu không phải ném như vậy…

Nhà mà Triệu Tử Văn nói không phải ở đây mà là trò chơi ném phi tiêu vào bia khi hắn còn là sinh viên. Lúc rảnh rỗi, hắn thường ném nên mức độ chính xác khá cao.

- Triệu bách vị!

Tào tướng quân suất lĩnh hơn 300 quân tướng còn lại, cứu chữa những người bị thương. Lúc này hắn chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Tử Văn, các tướng sĩ đều lệ nóng đầy mắt, mím miệng lẩm bẩm.

Dùng sức của một người, giết chết thủ lĩnh địch quân, đó là khí phách thế nào? Thật sự có thể nói trước chưa từng có ai, sau không người tương tự. Bọn họ bọn họ đều biết Triệu bách vị này sẽ được ghi danh vào sử sách, hắn đã cứu các tướng sĩ còn lại, cứu Tiền Đường.

Triệu Tử Văn ảm đạm cười, nhìn người chết khắp cửa thành, vô số huynh đệ chết trận. Hắn lại đau lòng, lê thân thể đầy vết thương, bước tới trước một tướng sĩ ở ngũ doanh, ngực của y bị cắm một thanh trường kiếm. Triệu Tử Văn ôm lấy y, chậm rãi đi tới một ngọn đồi nhỏ, lẳng lặng đào một cái hố, chôn y xuống, sau đó lập bia…

Ba quân tướng sĩ nhìn bước chân trầm trọng của Triệu bách vị, chôn xác tướng sĩ, lập bia… Bóng dáng cao lớn như núi. Rất nhiều xác tướng sĩ không còn đầu nên không thể phân biệt, chỉ có cách chôn chung một chỗ. Các tướng sĩ đều cảm động vì Triệu bách vị đối xử với mỗi tướng sĩ đều như huynh đệ, mỗi người đều trào lệ…

Tào tướng quân rốt cuộc không kìm nổi hét lớn:

- Các huynh đệ, hãy an táng các huynh đệ đã chết thật tốt.

Một đống đất vàng, che dấu thân thể của một đám trai trẻ. Nhìn thân hình các tướng sĩ hy sinh chôn vùi dưới đất, các tướng sĩ còn sống vô cùng đau lòng. Hơn ba trăm tướng sĩ còn sót lại mất hơn một canh giờ mới chôn được hết hơn một ngàn tướng sĩ tử trận. Lúc này bọn họ đều tràn ngập nước mắt.

Đây là chiến tranh, người không chết sẽ tự cảm thấy may mắn, đồng thời cũng thương tiếc các huynh đệ đã chết. Triệu Tử Văn nhìn hơn một ngàn bia mộ, nhìn những cái tên quen thuộc, trong lòng không hề có chút vui sướng nào. Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi…

Bóng đêm bắt đầu tràn tới. Mây đen lảng bảng, sao trời lấp lánh. Có thể thấy ngày mai khả năng sẽ có thời tiết tốt. Triệu Tử Văn đứng trên lầu Vọng Giang Thành, lưng đeo Hổ Đầu Thương. Gió nhẹ ùa tới khiến hắn có cảm giác mát rượi. Trận này tuy thắng nhưng tâm hắn lại thua. Hắn không muốn nghĩ tới nỗi khổ sở khi phải chứng kiến những huynh đệ cứ từng người, từng người ngã xuống trước mặt hắn. Mỗi khi giết người, lời của thầy cô giáo thuở còn đi học lại quanh quẩn trong đầu hắn – sinh mạng là quý giá!

- Triệu huynh, ngươi muốn đi sao?

Điền Hổ đột nhiên xuất hiện phía sau hắn hỏi.

Triệu Tử Văn nhìn những vết máu còn chưa khô ở cửa thành, gật đầu nói:

- Ta phải về huyện Tiền Đường.

Điền Hổ bất đắc dĩ thở dài, ở trong quân hắn là người hiểu biết nhất về Triệu Tử Văn. Hắn nhìn như điên dại trong việc giết người nhưng trong lòng lại bị dày vò. Có lẽ hắn không nên là cỗ máy giết người như thế. Điền Hổ cười nói:

- Vậy Triệu huynh một đường khá bảo trọng, ta cũng phải về kinh đô báo cáo hết thảy với vị ở trên.

- Điền huynh có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta không?

Triệu Tử Văn thản nhiên nói

Điền Hổ hỏi:

- Chuyện gì?

Triệu Tử Văn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, thở dài:

- Thay ta nói với vị trên đó, ta không muốn thử chức vị Tể tướng.

- Vì sao?

Điền Hổ trong lòng cả kinh, lập tức nghĩ đến chính là Triệu Tử Văn có thể vì đã là Bách vị kiếm nên không muốn làm Tể tướng nữa.

- Ta không muốn bị người lợi dụng.

Trong mắt Triệu Tử Văn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Tần đại nhân và vị trên đó nhìn trúng không phải là học thức của ta mà là muốn lợi dụng ta. Ta đoán trong Hạ phủ che giấu một bí mật rất lớn, để ta làm Tể tướng chắc chắn có liên quan tới bí mật đó.

Trong mắt Điền Hổ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lại che dấu rất đúng lúc. Hắn cười nói:

- Triệu huynh, không bằng ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi. Ý chỉ của vị đó ngươi không thể cự tuyệt được đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio