Triệu Tử Văn ngắm nghía bốn phía, điện phủ vô cùng rộng, trang trí hoa lệ, điêu lan ngọc thế, bàn gỗ lim, đèn sáng trưng chiếu rọi điện phủ huyễn lệ. Vẻ tráng lệ khiến người ta lưu luyến, si mê.
- Hạ công tử, mời ngồi
Tú bà dẫn bốn người tới một cái bàn ở trung tâm. Ở đây đã có vài người ngồi, nhìn qua đã biết đây là chủ tọa, xung quanh có người hầu đứng. Tên chủ tọa mày kiếm mắt sáng, khí vũ bất phàm, khẳng định không phải là một nhân vật nhỏ.
Hạ Văn Đăng run rẩy ôm quyền:
- Hạ Văn Đăng tham kiến tiểu vương gia!
Hạ Văn Đăng ở trên đường đã dạy cho mấy người chút lễ nghĩa, nếu hắn thi lễ bọn họ phải làm theo, vì vậy cả bọn cùng hô:
- Tham kiến tiểu vương gia.
Nhưng vừa hô xong mọi người đều cả kinh…..Vương gia? Triệu Tử Văn há hốc mồm, Vương gia hẳn phải ở kinh đô Hàm Đan, sao lại tới nơi này?
- Hóa ra là Hạ huynh, mời ngồi, mời ngồi.
Triệu Tử Văn cũng biết tùy tùng không được ngồi, vì thế hắn cùng Hạ Bình, Hạ Hổ đứng phía sau Hạ Văn Đăng.
- Bảo tùy tùng của ngươi ngồi xuống đi. Các chủ đã nói, người tới đều là khách…
Vương gia cười nói.
Hạ Văn Đăng nhìn về phía ba người rồi gật gật đầu. Triệu Tử Văn thấy có thể ngồi đương nhiên nhanh chóng ngồi xuống.
Hạ Văn Đăng cũng có vài phần câu nệ đối với Tiểu Vương Gia, không biết nên làm gì, vì thế lại quay sang thưởng thức âm nhạc. Nhưng Triệu Tử Văn thì ngồi không yên, nơi này rốt cuộc là gì chứ? Tuy hắn đoán được đây không phải kỹ viện, nhưng lại không biết rốt cuộc đang làm gì, hắn liền ghé vào tai Hạ Văn Đăng thì thầm:
- Thiếu gia, chúng ta tới đây để làm gì?
Hạ Văn Đăng cũng thì thầm đáp:
- Hôm nay là mừng Quần Phương Các thành lập tròn mười năm, vì vậy tổ chức yến hội, mời tới rất nhiều danh sĩ thượng lưu, tài tử. Ngươi không thấy cả tiểu vương gia cũng tới đây sao!!!
Triệu Tử Văn cười thầm, nơi này quả nhiên không phải kỹ viện, mà là nơi danh sĩ thượng lưu tụ hội. Loại bài trí xa hoa này cũng không giống như quán rượu.
Nhìn cách bố trí bàn ghế xung quanh, hẳn là sẽ ăn trước. Địa phương cao cấp này khẳng định đồ ăn rất ngon, thật may là đêm nay mình chưa ăn nó, nhất định phải ăn thật nhiều. Triệu Tử Văn liếm liếm đôi môi khô…
- Các chủ tới!!!
Theo tiếng hô, Triệu Tử Văn nhìn về phía thang lầu nơi Các chủ đi xuống. Vừa nhìn thấy, Triệu Tử Văn có chút ngây người. Các chủ mặc một bộ váy thêu hoa màu tím, diễm lệ vô song, khuôn mặt đội một chiếc khăn tơ, thân hình như tiên hạc, ngực cao, mông nở, chiếc khăn tơ mỏng che mặt không thể che dấu nổi làn mi phượng cong vút, cái má trắng phau, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy mông lung. Nụ cười của nàng như muốn biến tất cả thành bụi phấn, thật sự là câu hồn đoạt phách!!! So sánh với Hạ Bình, quả thật Hạ Bình còn quá ngây ngô.
Nhưng chuyện khiến Triệu Tử Văn thấy khó tin chính là vị Các chủ này chỉ xấp xỉ tuổi mình, không hiểu làm thế nào lại thành Các chủ, chẳng lẽ đây là sản nghiệp nhà nàng.
Hạ Bình nhìn Các Chủ, cảm thấy có chút tự ti cúi đầu, ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn thì thầm:
- Ta đẹp hơn hay nàng đẹp hơn?
Vấn đề này thật khó trả lời, Hạ Bình và các chủ đều có sự đặc sắc riêng. Hạ Bình hoạt bát lanh lợi, khéo léo đáng yêu, còn Các chủ thì thành thục, gợi cảm, xinh đẹp. Nếu để ta lựa chọn, ta nhất định chọn Hạ Bình làm bạn gái, Các chủ làm tình nhân, lớn nhỏ ăn tất….Triệu Tử Văn cười dâm đãng:
- Cả hai đều đẹp!
- Thật không?
Hạ Bình vui vẻ nói
Khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Hạ Bình dưới ánh đèn càng thêm nổi bật. Khuôn mặt lúc này thoáng hồng, bộ ngực sữa phập phồng khiến Triệu Tử Văn giật mình, máy móc gật gật, không hiểu tại sao cô bé này lại cao hứng như vậy.
- Cảm ơn mọi người đến chúc mừng cho Quần Phương Các chúng ta thành lập được mười năm. Để tỏ lòng biết ơn, đêm nay hết thảy ăn uống đều miễn phí….
Mọi người vỗ tay, trầm trồ khen ngợi. Triệu Tử Văn thì thầm hoan hỉ, kêu Hạ Hổ ngồi lại gần, đêm nay không ăn no không về!!!
- Các chủ, hôm nay tại hạ có chuẩn bị một bộ câu đối đến để mừng Quần Phương Các tròn mười năm. Xin tặng Các chủ!
Một tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt đứng lên nói.
- Hóa ra là Mã công tử, mời công tử chỉ giáo!
Các chủ cười quyến rũ, nhìn Mã công tử nói.
- Vị này là con của tuần phủ Hàng Châu, tên là Mã Trí Viễn, là một trong Tứ Đại Tài Tử Giang Nam
Hạ Văn Đăng thì thầm bên tai Triệu Tử Văn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Ánh mắt Các chủ long lanh khiến mọi người đều ngây ngốc. Mã Trí Viễn cũng ngây người, chợt tên gia đinh bên cạnh nhẹ nhàng huých Mã Trí Viễn một cái.
Lúc này Mã Trí Viễn mới phản ứng, hung hăng trừng mắt nhìn gia đinh một cái, lẩm bẩm mắng gì đó. Hắn không nhanh không chậm ngâm:
- Tường Vân phù tử các
Hỉ khí dật chu môn.
(Mây lành đỡ lầu tía
Khí vui ngập cửa son)
Các chủ không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn vỗ tay nói:
- Đối hay, Mã công tử không hổ là con của tuần phủ đại nhân, nghe nói trước đây cũng là một trong Tứ Đại Tài Tử Giang Nam. Mã công tử giờ lại kế thừa y bát, thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!!!
Tuy rằng Mã Chí Viễn quả thật vài phần học thức, nhưng vừa rồi tên gia đinh hảo tâm nhắc nhở hắn lại bị quở trách khiến Triệu Tử Văn cảm thấy khó chịu, hắn không thích loại con quan tự cao tự đại này, chỉ ỷ vào gia thế của cha, nhất thời vọt miệng nói:
- Tiền lãng tử tại sa than thượng!
(Nguyên câu: Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, nhất đại tân nhân thắng cựu nhân.
Dịch nghĩa:
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát dài)
- Ha ha ha
Mọi người nghe thấy đều cười ra tiếng, nhưng Mã công tử dù sao cũng là con của Tuần phủ đại nhân, vừa mở miệng cười tất cả đã vội che miệng, Các chủ cũng vậy, nàng buồn cười nhưng lại không dám cười. Mã công tử tức giận, hai má đỏ bừng, nhìn xung quanh xem tên hỗn đản nào vừa nói.
Tứ phía điện phủ mọi người ồn ào, nhưng không ai biết là Triệu Tử Văn nói, chỉ có người cùng bàn Triệu Tử Văn là biết, mọi người nhìn đông nhìn tây tìm kiếm người vừa nói, còn Triệu Tử Văn thì đắc ý rung đùi quan sát, ra vẻ như không phải hắn vừa nói.
Trong mắt Hạ Bình có chút kinh hoảng, chỉ sợ Hạ Văn bị Mã công tử nhìn ra. Hạ Văn Đăng thì thở dài, tên Hạ Văn này đi đâu cũng gây rắc rối. Điền Hổ buồn cười mà cười không nổi, tên tiểu tử này không ngờ lại ở đây đùa giỡn, nếu bị tóm được, xem ngươi còn có dũng khí vểnh râu hay không.
Triệu Tử Văn phát hiện tên đầu lừa Hạ Hổ này cứ nhìn chằm chằm vào mình, không phải muốn nói cho mọi người người vừa nói là hắn không. Tên ngu ngốc này, không ngờ hắn lại….ngu ngốc như vậy. Triệu Tử Văn muốn mắng cũng không dám mắng ra tiếng, cái này không phải là cố ý hại ta hả.
Vương gia và thủ hạ của hắn lắc đầu cười nói:
- Tên kia cũng thật lớn mật, con của tuần phủ đại nhân cũng dám nhục mạ.