"Nha đầu ngốc, ta không phải vẫn rất khỏe hay sao?" Triệu Tử Văn thương xót sờ sờ chiếc đầu nhỏ bé của nàng, nhớ tới chính mình bị hôn mê vài ngày, khẳng định đã làm cho nha đầu này sợ hãi. Lúc này, hắn cảm thấy quả thật tốt hơn, cảm giác đau đớn toàn thân đã thuyên giảm đi rất nhiều, đầu cũng không còn choáng vàng, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn còn có chút không khoẻ.
Trong đôi mắt đẹp của Bảo Nhi lóe ra lệ quang trong suốt, kề sát vào lồng ngực Triệu đại ca, cảm nhận được tư vị hạnh phúc, khiến nàng vui mừng mà khóc: "Đại ca, muội về sau không bao giờ muốn... rời xa huynh nữa, nếu huynh chết đi, muội cũng không muốn sống... ."
Triệu Tử Văn cảm động gắt gao ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được sự ấm áp kia, trong lòng hắn càng thêm kiên định tin tưởng: "Nhất định phải làm cho Bảo Nhi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này."
Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, hưởng thụ sự ấm áp khó có được, Triệu Tử Văn cũng không biết khi nào mình trở về, hỏi: "Bảo Nhi, muội có biết ta trở về khi nào không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi đỏ bừng, lông mi dài khẽ chớp chớp, mũi ngọc trong suốt nhíu lại, mới vừa rồi xấu hổ nói: "Đại ca là hôm qua trở về , huynh đến một hồi, Hạ Hổ liền đến cửa hàng báo cho muội biết, nghe nói đại ca bị thương, làm muội sợ hãi."
Hôm qua? Triệu Tử Văn cũng không biết hắn hôn mê vài ngày , hắn vốn định hỏi lại Bảo Nhi, chỉ là nàng không biết , hắn đành không còn cách gì hơn đành phải đợi có cơ hội lại đi hỏi Đại tiểu thư được rồi, hắn đoán có lẽ là thiếu gia đã tìm được hắn cùng Đại tiểu thư, nhưng hắn không nghĩ tới suốt đoạn đường trở về đều trong trạng thái hôn mê... .
Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực sữa, bộ dáng đáng yêu khiến Triệu Tử Văn nhịn không được hếch chiếc mũi nhỏ của mình xuống, cười nói: "Không có việc gì, muội xem đại ca không phải vẫn khỏe hay sao?"
"Cũng không biết là kẻ nào hại đại ca, " Bảo Nhi xiết chặt tiểu nắm tay, căm giận nói, bình thường tính tình của nàng rất dịu dàng, nhưng nàng cực kỳ yêu đại ca, thấy hắn vừa bị bệnh lại vừa bị thương, sao có thể không tức giận.
Triệu Tử Văn cũng đành bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng, trách tên hoàng tử đứng phía sau màn kia? Hay trách Đại tiểu thư đã quá xúc động? Cửu hoàng tử chỉ là muốn hù dọa mà thôi, mà Đại tiểu thư lại vì bảo vệ trinh tiết của nàng, hắn cũng không biết tìm ai để đòi nợ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lắc đầu dở khóc dở cười không nói gì.
Bảo Nhi thấy đại ca khổ nghiêm mặt, liền hiểu là hắn đã gặp phải người lợi hại, vội vàng khuyên giải an ủi nói: "Đại ca, vô luận phát sinh chuyện gì, Bảo Nhi vĩnh viễn bên cạnh huynh, không nên đau khổ ."
Triệu Tử Văn mỉm cười, nha đầu kia biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, hẳn là ăn hoàng liên cho câm luôn —— có khổ nói không nên lời a, hắn cười nói: "Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ, đúng rồi... . Cửa hàng hiện tại sinh ý thế nào ?"
" Sinh ý của cửa hàng... ." Bảo Nhi muốn nói lại thôi, không biết phải nói cái gì, liền gắt gao ôm lấy eo gấu của đại ca, nhẹ giọng nói: " Lúc đại ca vừa đi, tên của cửa hàng thay đổi là cửa hàng độc quyền, sinh ý cửa hàng cũng giảm sút đi rất nhiều."
Triệu Tử Văn ôm thân hình mảnh mai của nàng, thỉnh thoảng vuốt ve da thịt mịn màng trơ bóng của nàng, tiểu kiều đồn rắn chắc co dãn rất mê người, trên người Bảo Nhi tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt khiến hắn dục hỏa bùng phát, nếu không phải thân thể hắn còn có chút không khoẻ, e rằng đã khai chiến .
Hắn chậm trễ vài ngày mới trở về, tự nhiên đoán được sinh ý không tốt, người cổ đại nhanh như vậy đã tiếp nhận hình thức cửa hàng độc quyền, e là phải nhanh làm tuyên truyền mới được, chỉ sợ người ta đến hiện tại còn không biết bên trong bán cái gì , hắn cười nói: "Để cho ta cùng muội tới cửa hàng xem sao, bất quá ta bảo muội thông báo tuyển người, muội đã làm tới đâu rồi?"
Bảo Nhi bị hắn sờ khiến cả người nóng như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu, nếu đại ca không phải tướng công tương lai của nàng, hơn nữa lại rất yêu hắn, cũng sẽ không để mặc cho hắn khinh bạc, nàng gắt giọng: "Đại ca lại làm chuyện xấu ...Đại ca muốn muội tuyển người, muội cũng làm rồi, mời vài vị đại nương làm hài, bất quá hiện nay giầy làm càng lúc càng nhiều, không bán ra ngoài được."
"A... ." Triệu Tử Văn vừa định mở miệng, chợt nghe được ngoài cửa có tiếng thét lên, chỉ thấy Hạ Bình đứng ở cửa, trong mắt tựa hồ có đồ vật gì đó, sáng lấp lánh .
Hạ Bình hôm qua phải ở bên cạnh Đại tiểu thư, hôm nay mới lẻn ra đến thăm Hạ Văn, nhưng vừa mới đến cửa tựu gặp được hắn cùng một nữ tử nằm ở trên giường sờ mó một hồi, cũng không biết vì sao trong mắt nhất thời lóe ra lệ quang, u oán nhìn Hạ Văn, xoay người bỏ chạy . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn tưởng nàng xấu hổ bỏ chạy, không hiểu ý cười hắc hắc: "Không nghĩ tới bị người tróc gian tại giường ."
Bảo Nhi cũng bị dọa từ trên giường nhảy lên, xấu hổ ngượng nghịu đánh lên người Triệu Tử Văn, tình cảnh diễm lệ vừa rồi khiến nàng xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống đất, mặt nàng ửng đỏ nói: "Mắc cở chết người ta rồi!"
Triệu Tử Văn cười cười, nhớ tới lúc này Đại tiểu thư không biết thế nào, hỏi: " Lúc muội tời Hạ Phủ có từng gặp qua Đại tiểu thư không?"
Bảo Nhi lúc lắc đầu nói: "Ta không có thấy qua Đại tiểu thư."
"Không có thấy? Đại tiểu thư đáng ghét này... ." Triệu Tử Văn oán hận mắng: "Ta liều chết liều sống đi cứu nàng, nàng không ngờ cũng không đến hỏi thăm ta lấy một lần, thật sự là quá vong ân phụ nghĩa ."
"Đại ca, đừng nói bừa, " tiểu thư đồng mắng tiểu thư nhà mình, có thể khiến hắn phải…, Bảo Nhi sợ hãi che miệng hắn: "Đại ca, nếu để cho hạ phu nhân nghe được, khẳng định sẽ trách phạt huynh ."
Nha đầu này không biết hắn ở Hạ phủ cũng coi như là một nửa chủ nhân, ai còn dám trách phạt hắn, Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười: "Đại ca làm việc tự có chừng mực ... . Đi thôi, chúng ta tới cửa hàng xem xét một chút."
Bảo Nhi nhu thuận giúp đại ca mặc quần áo, nhớ tới vừa rồi nằm trên giường ôm ấp, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng đến bây giờ còn chưa hết.
"Như thế nào? Thương thế của ngươi đã hồi phục rồi sao, hiện tại muốn ra ngoài sao?"
Triệu Tử Văn vừa muốn ra ngoài liền Hạ Văn Đăng đi vào, hắn cười khổ nói: "Không có biện pháp a, ta muốn tới cửa hàng có chút chuyện."
"Hạ thiếu gia, " Bảo Nhi đương nhiên nhận biết Hạ Văn Đăng, thấy hắn đi vào, liền thi lễ nói.
Hạ Văn Đăng nhìn thấy Bảo Nhi nhỏ nhắn xinh đẹp, hướng Triệu Tử Văn trộm giơ ngón tay cái lên, rồi hướng Bảo Nhi mỉm cười gật gật đầu.
"Tiểu tử ngươi ngày ấy thật sự là làm ta sợ muốn chết, " Hạ Văn Đăng vừa cười mắng chỉ vào ngực hắn nói: "Đúng lúc ta cùng Hạ Bình tìm được các ngươi, bất quá cũng không biết bọn hắc y nhân chỉ đến hù dọa chúng ta."
Quả nhiên giống Triệu Tử Văn sở liệu, bọn Hắc y nhân này chỉ có hù dọa xong liền đi , thật giận Đại tiểu thư ngốc ngếch này, hắn căm giận nói: "Quên đi, dù sao chúng ta cũng không sao rồi."
"Từ từ... ." Hạ Văn Đăng thấy Triệu Tử Văn muốn rời đi, liền gọi hắn lại nói: "Hôm qua tiểu vương gia cùng Quần Phương Các Các chủ tới thăm ngươi ."
Lâm Mộng Phỉ? Triệu Tử Văn nghe thấy ngẩn người, tiểu vương gia là bằng hữu của hắn, đến thăm hắn cũng là bình thường , nhưng Lâm Mộng Phi này cùng mình không có quan hệ, nàng chạy tới làm cái gì.