Khuôn mặt thanh tú của Lâm Mộng Phi lộ ra vẻ ngại ngùng: "Ta muốn ngươi dạy ta ca hát!"
Triệu Tử Văn tưởng tượng lại năm đó tại đại học Chiết Giang hắn cũng là một tay ca hát có tiếng, dạy người khác ca hát thật sự mà nói chỉ là một chuyện đơn giản, nên hào sảng nói: "Không thành vấn đề, bất quá cần phải có học phí a."
"Đưa…" Lâm Mộng Phi còn chưa đưa tay, Triệu Tử Văn liền trực tiếp đoạt lấy, nhìn kỹ đúng là ba trăm lượng, hắn kỳ quái nói: "Không phải đưa hai trăm lượng hay sao? Như thế nào cấp nhiều như vậy a, thật ngại ngùng a!" Hắn một mặt nói như vậy nhưng một mặt lại đem tiền hướng vào trong lồng ngực cất đi.
Lâm Mộng Phi cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua người có da mặt dầy như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Hạ Văn, vì sao hành động cử chỉ của ngươi lại chẳng hề phù hợp với lẽ thường như thế?"
Triệu Tử Văn làm bộ ho khan vài tiếng, ha ha cười nói: "Ta đây chính là theo tính cách, suy nghĩ của bản thân mà làm thôi."
Lâm Mộng Phi cảm thấy da mặt của Triệu Tử Văn này so với tường thành còn muốn dày hơn, chỉ đành thở dài: "Thật không hiểu một thân tài học của ngươi từ đâu mà có, phụ mẫu của ngươi làm sao lại dạy bảo được ngươi như vậy?"
Triệu Tử Văn biết trong lời nói của Lâm Mộng Phi có ý tứ, nhất thời tối sầm mặt, quát lớn: "Không cần ở trước mặt ta nói phụ mẫu ta!"
Lâm Mộng Phi thấy hắn vừa rồi còn cợt nhả, hiện tại lại thấy hắn biểu tình nghiêm trọng, hai mắt trợn lên, làm một bộ dáng tựa như muốn ăn thịt nàng, lập tức đã bị dọa lui về phía sau mấy bước, nhưng nàng dẫu sao cũng là người từng trải, rất nhanh liền điều chỉnh lại, thử nói: "Hạ Văn, có phải là ta nói sai cái gì ?"
Triệu Tử Văn biết Lâm Mộng Phi cũng không có ác ý, cũng cảm thấy mình có chút xúc động, thản nhiên nói: "Ta không hy vọng có người nói phụ mẫu ta, bọn họ là người ta tôn kính nhất, cho nên hy vọng ngươi về sau không nên nói như vậy nữa ."
Không nghĩ tới hắn lại là một người con có hiếu như vậy, bất quá sắc mặt của hắn cũng biến đổi quá nhanh, Lâm Mộng Phỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy phụ mẫu ngươi…?"
Rốt cục có người hỏi ta vấn đề khác biệt, phụ mẫu ta? Bọn họ? Ai...Triệu Tử Văn cũng không biết nên nói như thế nào, ảm đạm lên tiếng: "Lúc này bọn họ đang ở một nơi rất xa xôi, có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể quay trở về bên cạnh họ."
Từ trong ánh mắt của Triệu Tử Văn toát ra sự u thương sâu đậm, khiến Lâm Mộng Phi vừa nhìn lập tức cũng không khỏi run lên trong lòng, không nghĩ tới hắn là người có cá tính như vậy, có thể vẻ bề ngoài phóng đãng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài che dấu vết thương sâu bên trong nội tâm hắn, Lâm Mộng Phỉ hít một hơi dài nói: "Hạ Văn, ngươi cần gì phải làm bộ tiểu nhân, ra vẻ ngang ngược, lấy tài học của ngươi không bằng đi thi lấy công danh, nhất định có thể đỗ cao."
Lại là muốn ta đi thi, thi lấy công danh con mẹ nó, cho dù ta có thể thi đỗ Trạng Nguyên thì thế nào, Triệu Tử Văn tự giễu cười ha ha: "Ta vốn chính là tiểu nhân, không phải là cái loại quân tử gì, Các chủ khẳng định là nhìn nhầm rồi ."
Thật không nghĩ lại có người dám thừa nhận mình là kẻ tiểu nhân, cách hành xử của Hạ Văn này thật không phù hợp với suy nghĩ thông thường a, Lâm Mộng Phi có chút ngạc nhiên thầm nghĩ.
Triệu Tử Văn sợ nhất chính là nữ nhân thông minh lại có tâm cơ, hiện tại hắn cũng là suy nghĩ tới ngây ngốc, liền vội vàng nói: "Ta thấy hay là ta bắt đầu dạy ngươi ca hát đi thôi, dạy xong ta còn muốn trở về."
Lâm Mộng Phi thấy Triệu Tử Văn có chút sợ hãi mình, cũng chỉ gật gật đầu nói: "Tốt."
Triệu Tử Văn trầm mặc một hồi, lập tức nói: "Ta cảm thấy xướng pháp (cách ca hát) của các ngươi không được tự nhiên, đều không phải là tiếng nói từ trong lòng, vì sao phải làm cho tất cả bài hát đều như hí khúc (bài hát trong kịch)? Hát tự nhiên là được rồi ."
"Vậy như thế nào mới có thể hát tự nhiên ?" , Lâm Mộng Phi ghé vào trên bàn, ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Văn, khóe môi gợi lên đường cong kiều mỵ, một bộ dáng quyến rũ đáng yêu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo cánh thêu hoa màu xanh, bên ngoài là khoác một chiếc váy áo kép màu xanh lơ. Hai cổ tay trắng nõn đeo một đôi vòng tay bằng ngọc bích xanh biếc, cách ăn mặc có vẻ khá tỉ mỉ, mày ngài uốn lượn, đôi môi đỏ thắm điểm nhẹ, một chút phấn hồng tô điểm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, vẻ kiều diễm động lòng người kia khiến Triệu Tử Văn nhìn mà nuốt nước miếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Kỳ thật rất đơn giản, chính là không cần uốn đầu lưỡi, lấy ngữ khí bình thường, dựa theo cảm tình mà hát " Triệu Tử Văn cũng chỉ là hội xướng, dạy người cũng chỉ là hiểu biết chung chung, nên đành hàm hồ nói.
Lâm Mộng Phi cái hiểu cái không hỏi: "Ta còn có chút không hiểu, không bằng ngươi hát một bài cho ta nghe thử đi được không?"
Hát một bài? Hiện tại Triệu Tử Văn mới phát giác hắn chỉ biết hát, dạy người hát quá khó khăn, một chút hắn cũng nói không rõ, hơn nữa nếu muốn hát tốt thì cần phải luyện hát thật nhiều, hắn nhẹ nhàng hát: "Gió thổi bay một chiêc lá cuối cùng, trái tim ta cũng như tuyết bay, tình yêu giờ chỉ còn là ký ức chất chồng, một mùa mới đến hoa nở trên cây nhưng ta lại không thể nào có cảm giác của người đang yêu, một mình ta đi trong đêm gió mát, rất muốn chỉ tìm ngươi xưa cáo biệt, mỗi mùa không ngừng thay đổi, lại cảm thấy thiếu một chút kiên trì, tại đây mùa cô đơn... . ."
Đương lúc Triệu Tử Văn hát xong, Lâm Mộng Phi si mê nhìn hắn nói: "Hạ Văn, bài hát vừa rồi của ngươi thật hay quá, ta cũng có thể hát được đến trình độ này chứ?"
Triệu Tử Văn cũng không có nghe thấy nàng nói chuyện, mà vẫn chìm trong hồi ức về bài hát này, hắn nghĩ lại buổi tiệc tối đêm ngày đầu năm mới, nhớ tới đêm đó chính hắn tay cầm đàn ghi ta, lên sân khấu bắt chước theo ca sĩ hát bài hát "Mùa cô đơn " (*) kia, ngày hôm sau trước phòng ngủ của hắn liền có rất nhiều phong thư tình, nghĩ vậy miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm nói: "Nếu có thêm cây đàn ghi ta ở đây nữa thì tốt rồi."
"Đàn ghi-ta?" Lâm Mộng Phi có chút không hiểu, ngây người hỏi: "Đàn ghi-ta này là vật như thế nào?"
Triệu Tử Văn nghe được câu hỏi của Lâm Mộng Phi, chợt kéo theo sự thật tàn khốc, không khỏi thở dài: "Đây là một loại nhạc khí ở cố hương của ta, nếu kết hợp để hát bài hát này thì lại càng diễn tả được ý cảnh kỳ diệu của nó..."
"Chẳng lẽ đàn tỳ bà không được sao?" Lâm Mộng Phi đối với tên thư đồng càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nàng biết tất cả các loại nhạc khí trong thiên hạ, nhưng là lại chưa từng nghe qua loại nhạc khí đàn ghi-ta này, có thể thấy được tên thư đồng này so với mình có lẽ còn am hiểu hơn.
Triệu Tử Văn cười nói: "Có lẽ có thể, bất quá ta cũng sẽ không dùng đàn tỳ bà."
Lâm Mộng Phỉ đối với bài hát hoa lệ mang theo chút thương cảm này lấy làm thích thú, đáng tiếc lại không có nhạc khí đệm theo, nên không được hoàn mỹ khiến nàng không khỏi thở dài: "Thôi, bất quá cũng không biết khi nào ta mới có thể hát được đến trình độ này."
"Khẳng định không thành vấn đề, giọng hát của ngươi rất tốt, chỉ có điều thiếu một chút kỹ xảo mà thôi, kỹ xảo quan trọng là lý giải được ca từ, hơn nữa khi hát phải lồng tình cảm của mình vào bên trong, nắm chắc tiết tấu cùng âm điêu cho tốt, ta đại khái chỉ có thể nói mấy vấn đế này, quan trọng nhất là ngươi không cần uốn đầu lưỡi! Đó là phương pháp hát bài hát hí kịch, không uốn đầu lưỡi là phương pháp hát thông thường, cho nên về sau phải nhớ kỹ, không cần cuốn đầu lưỡi khi hát, lần trước ngươi hát khiến cho ta muốn tự sát luôn."
Lâm Mộng Phỉ kiêu kỳ sẳng giọng: "Có khó nghe đến độ như vậy không?" Nàng còn không quên trừng mắt một cái khinh thường nhìn Triệu Tử Văn.
(*) Bài hát mùa cô đơn của Đào Triết: