Khụ khụ, lão tiên sinh hắng giọng nói:
- Văn Đàn Hội đã được tổ chức tới nay là hơn mười năm, tại đây đã xuất hiện không ít tài tử, văn đàn chính là nơi thịnh hội của tài tử khắp nơi, là nơi phô diễn tài văn chương, hy vọng tài tử khắp nơi có thể giao lưu, hỗ trợ lẫn nhau. Quy củ của văn đàn năm nay có khác biệt, không cần phân biệt người đọc văn, ai lên đài trước thì có thể phô diễn tài văn chương trước, bây giờ, văn đàn chính thức bắt đầu !
Lão tiên sinh có chút khẩn trương, nói một hơi rồi lùi sang một bên, chờ đợi tân tài tử xuất hiện.
Lão tiên sinh vừa nói xong thì một vị nam tử đã đi về phía trung ương, mặt hắn ửng hồng, dường như quá kích động, Triệu Tử Văn thở dài:
- Nóng vội như vậy sao có thể thành đại sự, sốt ruột không thể làm việc lớn.
Tài tử kia quả nhiên ngay cả câu nói cũng không nói được rõ, càng đừng nói tới đọc văn, nói quanh co vài câu rồi xám mặt đi xuống, vị nam tử khác đi lên, bình thản, chậm rãi nói:
- Thiên hạ sự hữu nan dịch hồ? Vi chi, tắc nan giả diệc dịch hĩ; bất vi, tắc dịch giả diệc nan hĩ. Nhân chi vi học hữu nan dịch hồ? Học chi, tắc nan giả diệc dịch hĩ; bất học, tắc dịch giả diệc nan hĩ. Ngô tư chi hôn, bất đãi nhân dã; ngô tài chi dong, bất đãi nhân dã; đán đán nhi học chi, cửu nhi bất đãi yên, hất hồ thành, nhi diệc bất tri kỳ hôn dữ dong dã......
( Việc trong thiên hạ khó hay không ? Tất nhiên, nó không khó, nhưng không dễ, vừa dễ lại vừa khó. Con người học tập có khó không ? Học thì khó, nhưng cũng không khó. Ta mỗi ngày đều học tập, thời gian dài không hề buông thả, tới đây cũng chỉ để hiểu sự khó khăn trong học tập.)
Triệu Tử Văn nghe mà đầu váng mắt hoa, nhưng hắn thấy mọi người đều có vẻ si mê, con mẹ nó, cổ văn quả thật không hợp với người hiện đại, hắn không nghe nổi, liền nói với Hạng Tử Hiên:
- Hạng đại ca, ta không muốn nghe, chúng ta ra Tây Hồ chơi .
- Uhm, ngươi đi đi, với tài học của ngươi thì không cần phải nghe.
Triệu Tử Văn đi dọc theo bờ Tây Hồ, Tây Hồ đối với hắn thật quen thuộc, cũng thật xa lạ, từ thời học sinh còn đọc sách, hắn đã rất gắn bó với Tây Hồ, mối tình đầu của hắn cũng quen biết ở đây, cũng tại đây, hắn và nàng chia tay, còn là biệt ly mãi mãi. Đến thế giới mới, hắn cũng lại ở Tây Hồ, đối với Tây Hồ, tình cảm của hắn quả thật phức tạp, có yêu, có hận, nhưng hận nhiều hơn yêu, bởi vì Tây Hồ đã khiến hắn mất đi tất cả.
Hắn thi vào Hồ Bắc cũng vì từ nhỏ đã nghe người ta nói, phàm là người đã từng tới Hàng Châu, đều bị cảnh đẹp Tây Hồ khiến cho lưu luyến. Bất luận là thời điểm nào, dù là mùa xuân "Sương mù bao phủ rặng liễu, hay mùa thu "Hoa quế đong đưa", hay mùa hè "Hoa sen ánh sắc hồng", hay mùa đông "Đỉnh núi hoa trắng phủ", Tây Hồ cũng thật hấp dẫn với du khách tứ phương. Vì vậy hắn đã tới Tây Hồ, hy vọng cuộc sống đại học ở Tây Hồ thật đẹp, nhưng món quà mà Tây Hồ tặng hắn, hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới.
- Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình hoàn hữu tình
A ? Ai cũng biết thủ thi này ?
- Triệu Tử Văn đang chậm rãi bước, chợt nghe thấy câu thơ, liền nhìn quanh, thấy một thiếu nữ đang hậm hực bước gần bờ sông, hai hàng dương liễu xanh tươi, ướt át bên bờ sông nhẹ nhàng đong đưa, dáng người thiếu nữ yểu điệu, hai bờ vai gầy yếu dưới gió thu có chút run rẩy, hình dáng nàng thật yếu đuối, dường như chỉ một trận gió nhẹ cũng có thể cuốn nàng đi.
Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng lặng lẽ của thiếu nữ, nhìn thân ảnh dịu dàng kiều mị của nàng, nhìn cái mũi thanh tú, ánh mắt u buồn của nàng khiến hắn đau lòng….
Thiếu nữ kia vừa đi, vừa lẩm bẩm:
- Triệu đại ca, mấy ngày nay sao huynh không về với muội, có phải là huynh không muốn gặp muội, muội rất nhớ huynh.
Thân thể Triệu đại ca thoáng run rẩy, mũi hắn cay cay, nước mắt thiếu chút nữa đã tràn ra, nha đầu này sao lại ngu ngốc như vậy, làm ta đau lòng muốn chết.
Thiếu nữ dịu dàng vuốt ve cành liễu, cất tiếng ca động lòng người khiến Triệu Tử Văn chợt nhớ, khẽ ngâm:
Dương liễu thanh thanh giang thủy bình,
Văn lang giang thượng xướng ca thanh.
Đông biên nhật xuất tây biên vũ,
Đạo thị vô tình hoàn hữu tình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Thiếu nữ nghe thấy bài thơ, đôi vai gầy yếu run rẩy kịch liệt, dường như không tin, nàng chậm rãi quay đầu, chỉ là quay đầu mà dường như nàng đã dùng hết khí lực, cố hết sức làm ra vẻ thong thả, khi nhìn thấy một khuôn mặt xấu xa đang tươi cười, nàng rốt cục đã tin, đây là người mà nàng ngày đem mong nhớ:
- Triệu đại ca !!!
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nàng, hắn dùng hết khí lực toàn thân, ôm chặt nàng, đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng một nụ hôn.
- Triệu đại ca, không được !!
Bảo Nhi lắc đầu tránh rồi nhẹ nhàng nói với Triệu Tử Văn, sau đó đỏ mặt nhìn xung quanh, thấy không có ai nàng mới thở dài nhẹ nhõm, nếu như bị người ta nhìn thấy thì thật mắc cỡ chết người,
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Lần sau ta sẽ chú ý
Bảo Nhi hai má đỏ bừng:
- A, lại còn muốn lần sau, Triệu đại ca thật đáng ghét !!!
Nhưng ngẫm lại, đã lâu Triệu Tử Văn không tới tìm mình, nàng ảm đạm nói:
- Triệu đại ca, có phải huynh không cần Bảo Nhi không, vì sao lâu như vậy không tới tìm muội, nếu huynh không cần Bảo Nhi, Bảo Nhi nhất định sẽ không làm huynh bận tâm.
Khóe mắt Triệu Tử Văn có chút ướt, hắn cảm giác mình như mềm đi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bảo Nhi:
- Ta sao lại không cần Bảo Nhi, cho dù Thiên Vương lão tử có muốn chia rẽ chúng ta, ta cũng sẽ không đồng ý, chỉ có điều, mấy ngày qua Hạ phủ xảy ra nhiều chuyện nên ta nhất thời không thể ra ngoài.
Bảo Nhi nghe xong hạnh phúc ôm chặt Triệu Tử Văn:
- Chỉ cần Triệu đại ca nhớ những lời này, Bảo Nhi dù có chết cũng cam lòng.
Triệu Tử Văn che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói:
- Sau này không được nói lời xấu như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
- Uhm
Bảo Nhi hạnh phúc rúc vào trong ngực Triệu Tử Văn
Có điều, tại sao Bảo Nhi lại chạy tới đây, đáng lẽ phải đi cùng đại ca chứ, loại địa phương mà tài tử tụ hội như vậy, Lý Thiên Chính nhất định sẽ tới….
Triệu Tử Văn hỏi:
- Bảo Nhi, sao hôm nay muội lại tới đây, có phải là đại ca muội đưa muội tới ? Đại ca muội đâu ?
- Ca ca ở cái đình kia, nghe người ta đọc văn
- Vậy sao muội lại tới đây ?
Bảo Nhi ảm đạm cúi đầu:
- Ca ca nói nữ nhân vô đức, bảo muội không cần nghe, vì vậy muội mới đến đây.
Khốn kiếp, ngụy biện, Triệu Tử Văn kéo Bảo Nhi:
- Đi, xem ca ca muội nói gì, ta dẫn muội đi.
Triệu Tử Văn nói xong liền kéo Bảo Nhi đi vào trong đình. Bảo Nhi vui sướng đi theo phía sau hắn.
Trúc chi từ kỳ 10 - Lưu Vũ Tích
竹枝詞其十
楊柳青青江水平,
聞郎江上唱歌聲。
東邊日出西邊雨,
道是無晴還有情
Dương liễu thanh thanh giang thuỷ bình,
Văn lang giang thượng xướng ca thanh.
Đông biên nhật xuất tây biên vũ,
Đạo thị vô tình hoàn hữu tình.
Dịch nghĩa
Trúc Chi Từ
Dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặng
Nghe tiếng chàng hát trên sông
Phía đông mặt trời ló dạng, phía tây trời đang mưa
Bảo rằng không tạnh mà lại tạnh.*
* Câu này có sự chơi chữ "hài thanh song quan",
hai chữ "tình" câu cuối có nghĩa là "trời tạnh",
ứng với 3 câu "đông nắng tây mưa"
nhưng ngầm biểu đạt chữ "tình" là tình yêu.
(vì có ẩn ý "hài thanh song quan" trong câu thứ tư của bài thơ, Shiroi
không dịch thơ, vì không thể nói lên hết cái hay của bài thơ)
Bài "Trúc chi từ" này mô phỏng làn điệu dân ca "Trúc chi" vùng Hồ, Tương, khác với "Trúc chi từ" vùng Quỳ châu.