Hồ Cường rất nhanh dò xét tới phòng làm việc của Trương Văn Trọng, thấy hắn ngồi bên trong phòng lật xem hồ sơ những ca bệnh, cũng không đứng dậy nghênh tiếp mình, trong lòng chợt cảm thấy có chút mất hứng. Sau khi dùng mũi hừ một tiếng, mới thong thả bước vào, khẽ cau mày nhìn Trương Văn Trọng, chất vấn: "Sao hôm qua anh không đi làm?"
Trương Văn Trọng sớm đã chuẩn bị tâm lý, hồi đáp: "Sáng sớm hôm qua khi vừa tỉnh giấc, đột nhiên tôi thấy tim quặn đau. Chắc bởi vì đêm trước bị tiếng sấm kích thích không ngừng, làm bệnh tim của tôi trở cơn. Sau khi uống thuốc xong, tuy rằng tình huống giảm được một chút, thế nhưng cơ thể vẫn không khỏe, cho nên không tới làm được."
Việc Trương Văn Trọng bị bệnh tim, ở trong phòng y tế có thể nói người nào cũng biết. Hồ Cường vốn định tìm lý do này để đuổi việc Trương Văn Trọng, thế nhưng trong giới lĩnh đạo cao tầng của đại học Ung Thành cũng có người biện hộ cho hắn. Hơn nữa người đó lại là người mà Hồ Cường vừa không muốn cũng không dám đắc tội. Cho nên tuy rằng trong lòng hắn có bất mãn, nhưng cũng chỉ đành để Trương Văn Trọng ở lại trong y viện để làm việc.
Hồ Cường đang muốn quát mắng Trương Văn Trọng, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới người kia rất có khả năng là chỗ dựa vững chắc của Trương Văn Trọng, trong khi còn chưa tìm hiểu rõ ràng người kia đến tột cùng có quan hệ thế nào với Trương Văn Trọng, hắn quyết định phải đối xử tốt với Trương Văn Trọng một chút, nhưng trừng phạt nhỏ vẫn phải có, bằng không tiểu tử này ngày sau còn không nháo lên ngất trời hay sao?
"Sau này cũng không được làm chuyện vô kỷ luật như vậy nữa, mặc kệ bởi nguyên nhân nào mà anh không đến làm được, đều phải gọi điện thoại báo cáo cho y viện biết. Lần này coi như anh nghỉ một ngày, phạt năm mươi nguyên, khấu trừ vào tiền lương tháng sau của anh!" Hồ Cường sầm mặt nói. Nguồn:
Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, hồi đáp: "Được."
Loại thái độ này của Trương Văn Trọng, làm Hồ Cường càng thêm không hiểu được quan hệ giữa Trương Văn Trọng và người kia ra sao.
Sau khi lẩm bẩm vài tiếng, Hồ Cường lại chắp tay sau lưng ưỡn ngực thong thả rời khỏi phòng làm việc của Trương Văn Trọng, đi tới chỗ khác tiếp tục dò xét.
Công tác giáo y đối với Trương Văn Trọng mà nói không hề khó khăn, thời gian làm việc buổi sáng rất nhanh đã trôi qua. Lúc tan tầm, Trương Văn Trọng lại một đường chạy thẳng về nhà. Trên đường về nhà, hắn còn ghé vào chợ bán thức ăn gần tiểu khu, mua một ít thức ăn, sau khi về nhà tự mình nấu nướng bữa cơm trưa đơn giản.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Văn Trọng lại uống thêm một chén thuốc nóng hổi. Sau đó khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện hô hấp thổ nạp thuật. Vẫn đợi đến lúc sắp đi làm buổi chiều, mới dừng lại ra khỏi nhà chạy thẳng tới phòng y tế.
Năm giờ hai mươi phút chiều, khoảng mười phút sau sẽ tan tầm.
Nửa giờ sau, Hồ Cường lại ậm ừ một ca khúc, lái xe rời khỏi y viện. Lúc hắn vừa đi, những bác sĩ và hộ sĩ khác cũng ngồi không yên, đều bắt đầu khua chân, rời khỏi phòng y tế.
Lúc này bác sĩ còn ở lại bên trong phòng y tế, ngoại trừ Trương Văn Trọng còn có một nữ bác sĩ vừa mới đi làm không lâu. Trương Văn Trọng cũng không hiểu biết nhiều về người nữ bác sĩ đồng nghiệp này, chỉ biết nàng tên là Lâm Tử Mạn, là một cô gái trẻ mang kính, có tri thức. Mà phòng của nàng vừa lúc nằm ngay đối diện phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng còn đang ngồi bên trong phòng làm việc, lấy ra ví tiền của mình, đếm lại đếm, bên trong còn có mấy trăm đồng tiền. Sau khi khấu trừ chi phí sinh hoạt của tháng này, hẳn là còn được hai trăm đồng có thể chi xài.
Trương Văn Trọng bấm ngón tay tính toán, gật đầu tự nói: "Tuy rằng tiền dùng được rất ít, thế nhưng nếu như vận khí tốt, hẳn là có thể mua được loại ngọc thích hợp đi...dù sao ngọc để chế tác bùa hộ mạng và pháp khí cũng không cần quá tốt." Trải qua suy nghĩ kỹ một phen, Trương Văn Trọng quyết định sau lúc tan tầm chiều nay, đến đường lớn phía tây Ung Thành, vào khu đồ cổ đi dạo xem, nhìn thử có thể mua được loại ngọc thích hợp để làm bùa hộ mạng và pháp khí hay không. Dù sao hiện tại thực lực của hắn còn rất yếu, nếu như có thể cất giữ vài bùa hộ mạng hoặc pháp khí trong người, không thể nghi ngờ có thể gia tăng sự an toàn bản thân thật lớn.
Ngay khi Trương Văn Trọng còn đang suy tư rốt cục nên chế tác loại bùa hộ mạng và pháp khí nào mới thích hợp cho bản thân hiện tại, một trận tiếng bước chân hoảng loạn đột nhiên vang lên bên trong y viện. Tiếng bước chân đầu tiên đi lên lầu hai, thế nhưng rất nhanh từ lầu hai chạy xuống tới. Cùng lúc đó còn có một giọng nữ đầy vẻ lo lắng đang bất mãn ồn ào: "Bác sĩ đâu? Bác sĩ chạy đâu hết rồi?"
Trương Văn Trọng bỏ ví tiền vào trong túi quân, đứng dậy đi ra hàng hiên, cùng lúc đó nữ bác sĩ tên Lâm Tử Mạn cũng đẩy cửa phòng đi ra.
Bên trong lối đi có sáu nữ sinh, trong đó có một nữ sinh đang được năm nữ sinh khác nâng đỡ. Nữ sinh kia rất đẹp, thế nhưng sắc mặt tái nhợt vô cùng, hơn nữa toàn thân yếu ớt vô lực, nếu như không nhờ mấy người bạn gái nâng đỡ, sợ rằng nàng đã sớm tê liệt ngã xuống mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra? Cô ấy bị khó chịu gì sao?" Lâm Tử Mạn bị dáng dấp của nữ sinh kia làm hoảng sợ, vội vã hỏi.
"Rong huyết." Không đợi những nữ sinh trả lời câu hỏi của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng đã nói toạc ra chứng bệnh của nữ sinh kia.
Rong huyết còn được xưng là băng trung, bạo băng, chính là chứng bệnh cấp tính khi âm đo của phụ nữ đột ngột chảy máu rất nhiều. Rong huyết là cách gọi Đông y, tại Tây y nó được gọi là triệu chứng xuất huyết cơ năng.
"Rong huyết?" Lâm Tử Mạn cau mày nhìn Trương Văn Trọng, đối với việc hắn chỉ liếc mắt nhìn bệnh nhân đã kết luận ra chứng bệnh rất là bất mãn. Nếu không phải bởi vì đang có mặt bệnh nhân, chỉ sợ Lâm Tử Mạn đã lên tiếng trách cứ Trương Văn Trọng.
Một nữ sinh tóc ngắn lo lắng nói: "Triệu Lâm Di lẽ ra hôm nay đã hết kinh nguyệt, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, kinh nguyệt vẫn có hoài, hơn nữa càng chảy càng nhiều..."
"Không phải chứ, thật sự là rong huyết?" Lâm Tử Mạn kinh ngạc há to miệng, mở to mắt nhìn Trương Văn Trọng. Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, Trương Văn Trọng làm sao chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bệnh tình của nữ sinh tên Triệu Lâm Di này?
"Đưa cô ấy vào đây." Trương Văn Trọng phân phó năm nữ sinh dìu Triệu Lâm Di đến phòng làm việc của hắn.
"Anh...?" Năm nữ sinh có chút chần chờ nhìn Trương Văn Trọng, cũng không lập tức làm theo. Dù sao bệnh phụ khoa nhiều ít có chút khó thể mở miệng, lại càng đừng nói tới gặp một nam bác sĩ khám và chữa bệnh. Các nàng đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn Lâm Tử Mạn, yếu ớt nói: "Nếu không, hay là chị xem bệnh cho Triệu Lâm Di đi..."
"Tôi?" Lâm Tử Mạn nhìn sắc mặt và thần sắc của Triệu Lâm Di, chỉ biết bệnh trạng rong huyết của nàng phi thường nghiêm trọng, không hề nghi ngờ là vì mất máu quá nhiều, nếu như xử lý vô ý, thậm chí sẽ dẫn phát nguy hiểm sinh mạng. Nàng chỉ vừa tốt nghiệp không bao lâu, kinh nghiệm lâm sàng cũng không phong phú, đối mặt chứng rong huyết vướng tay chân, thật đúng là không có chút tự tin.