Ngày hôm nay là cuối tuần, mỗi thứ bảy và chủ nhật, phòng y tế đại học Ung Thành nơi Trương Văn Trọng làm việc đều sẽ lưu lại hai bác sĩ và một hộ sĩ nhận trực ban. Tuần trước Trương Văn Trọng cũng vừa trực ban xong, nên tuần này lại đến phiên hắn được nghỉ ngơi.
Trương Văn Trọng đầu tiên tắm rửa, thay bộ quần áo khô mát, sau đó mới đổ hết chất thuốc trong thùng gỗ, lại cất đi để ngày mai tiếp tục sử dụng.
Phòng ở Trương Văn Trọng thuê, phòng khách cũng không lớn, hắn ở trong phòng đánh hai bộ quyền cước, hoạt động gân cốt một phen, sau đó mới từ từ phun ra một ngụm trọc khí.
"Ân, cảm giác thật đúng là không tệ, tuy rằng còn chưa đạt được cảnh giới Luyện Cốt, nhưng thực lực cũng đề thăng rất lớn." Sau khi cảm thụ tình huống biến hóa của thân thể một phen, Trương Văn Trọng đối với sự thành công sau đêm tu luyện phi thường thỏa mãn, mỉm cười gật đầu.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Văn Trọng lại vang lên.
Trương Văn Trọng cầm điện thoại nhìn màn hình, thấy người gọi là Lâm Tử Mạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Vừa chuyển điện thoại, Trương Văn Trọng không giải thích được hỏi: "Uy, bác sĩ Lâm, không phải đã hẹn ngày mai rồi sao? Sao ngày hôm nay cô lại gọi điện thoại vậy?"
"Không tốt, bác sĩ Trương, sự tình có biến hóa!" Từ trong điện thoại truyền ra thanh âm của Lâm Tử Mạn, có chút vẻ lo lắng: "Đêm qua tôi đã đem chuyện này nói với mẹ của tôi, thế nhưng bà nói cho tôi biết, bà đã mời người xem xét cho tôi một đối tượng để thân cận, ngày mai sẽ đến nhà tôi dùng cơm."
"Chuyện này thật đúng là có chút phiền phức rồi." Trương Văn Trọng nói: "Như vậy cô dự định làm sao? Nếu không chúng ta đổi lại ngày khác?"
"Không, không đổi!" Lâm Tử Mạn nói: "Vẫn dựa theo kế hoạch trước, ngày mai anh đến nhà của tôi, đến lúc đó chúng ta biểu hiện ân ái một chút, để tên kia biết khó mà lui, cũng để mẹ tôi bỏ đi ý niệm tìm bạn trai cho tôi."
"Được rồi, tùy cô an bài thôi, dù sao tôi đã đáp ứng giúp cô chuyện này, khẳng định sẽ không nuốt lời."
"Cảm ơn anh, bác sĩ Trương." Trọng giọng nói của Lâm Tử Mạn lộ ra vẻ cảm kích rõ ràng, sau đó nàng lại hỏi: "Được rồi, hôm nay anh có rảnh rỗi không?"
"Làm sao vậy? Ngày hôm nay còn có chuyện gì sao?" Trương Văn Trọng không giải thích được hỏi.
"Tôi nói với mẹ tôi, anh là một nhân viên quản lý trung tầng của một công ty đa quốc gia." Lâm Tử Mạn cũng biết, lời nói dối này của mình cũng có chút thái quá, cho nên nàng vội vã giải thích: "Kỳ thực tôi cũng không muốn như vậy, thế nhưng anh cũng biết, mẹ của tôi có chút thích lợi thế. Bà an bài đối tượng thân cận cho tôi, có người nói là ông chủ của một cơ sở. Vì bất đắc dĩ, tôi mới phải bịa cho anh một thân phận như thế..."
"Cho nên?" Trương Văn Trọng nghe ra Lâm Tử Mạn còn chưa nói xong, nên hắn hỏi tiếp.
Lâm Tử Mạn có chút ngại ngùng nói: "Cho nên tôi muốn hỏi anh, ngày hôm nay nếu anh rảnh rỗi, chúng ta đi mua bộ quần áo phù hợp với thân phận kia, miễn cho đến lúc đó bị lộ chân tướng, bị mẹ tôi nhìn ra mánh khóe."
"Cái gì? Mua quần áo?" Trương Văn Trọng thật không ngờ Lâm Tử Mạn gọi điện thoại tới là vì việc này.
"Anh yên tâm, tiền mua quần áo tôi sẽ trả." Lâm Tử Mạn hiểu lầm ý tứ của Trương Văn Trọng, vội vã bảo chứng.
Trương Văn Trọng biết Lâm Tử Mạn đã hiểu lầm, thế nhưng hắn cũng không giải thích, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi đáp ứng cô. Lúc nào đi mua quần áo? Cô cứ định thời gian đi."
"Hiện tại." Vừa nhắc tới đi dạo phố mua quần áo, Lâm Tử Mạn chợt biến hưng phấn lên, nàng giục Trương Văn Trọng lập tức ra cửa, đồng thời ước định gặp nhau ở trong một tiệm trà sữa nằm đầu phố thương nghiệp đường Hà Tây phồn hoa nhất tại Ung Thành.
Phố thương nghiệp ở đường Hà Tây, là nơi phồn hoa nhất Ung Thành, là nơi đại biểu cho thương nghiệp dành riêng cho người đi bộ. Mỗi ngày, ở đây đều đầy ắp sóng người khởi động, rộn ràng nhốn nháo. Mà chân chính để phố thương nghiệp đường Hà Tây được nổi tiếng toàn quốc, cũng không phải bởi vì sự quy mô và phồn vinh của nơi đây, mà là bởi vì ở trên con đường này phóng mắt nhìn ra là có thể nhìn thấy được rất nhiều mỹ nữ. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, phố thương nghiệp đường Hà Tây còn có một danh xưng dễ nghe: "đường mỹ nữ".
Thậm chí khi tuyên truyền quảng cáo về phố thương nghiệp đường Hà Tây, còn có một đoạn lời quảng cáo mà ai cũng khoái: "Khu kiếm tiền nhiều nhất thành thị chạy đi đâu, đường Hà Tây; thưởng thức sự mới mẻ chạy đi đâu, đường Hà Tây; muốn ngắm mỹ nữ chạy đi đâu, đường Hà Tây...Đâu cũng không muốn đi? Chỉ có thể đi đường Hà Tây!"
Khi Trương Văn Trọng chạy tới đường Hà Tây, đã hơn mười một giờ. Lâm Tử Mạn cũng đã ở trong tiệm trà sữa hẹn trước đang ngồi trong phòng điều hòa cùng uống hai ly trà sữa. Mắt thấy thời gian đã sắp đến giữa trưa, hai người quyết định ăn xong bữa trưa mới đi dạo phố mua quần áo. Mà trên đầu phố thương nghiệp đường Hà Tây dành riêng cho người đi bộ, những tiệm thức ăn vặt rực rỡ muôn màu. Hai người tùy tiện tìm một nơi ăn xong bữa ăn đơn giản, liền đi vào đường Hà Tây, bắt đầu mua sắm.
Thời tiết giữa trưa rất oi bức, thế nhưng cũng không làm yếu bớt nhiệt tình mua sắm của Lâm Tử Mạn, tuy rằng chỉ vì cần tìm bộ quần áo "diễn kịch" cho Trương Văn Trọng ngày mai, nhưng nàng vẫn biểu hiện rất hưng phấn. Đến tận đây, Trương Văn Trọng mới triệt để tin một câu nói: Nữ nhân trời sinh đều thích đi mua sắm.
Đi dạo một phen trong những cửa hàng quần áo đàn ông hàng hiệu, trong tay Trương Văn Trọng lại có thêm ba túi giấy.
Quần áo giày, chỉ vài thứ đã tốn hết vài ngàn nguyên của Lâm Tử Mạn. Nếu như không phải bởi vì hôm qua tự dưng có được hai vạn nguyên, sợ rằng lúc này Lâm Tử Mạn đã đau ruột muốn chết.
Sau khi mua xong quần áo, Lâm Tử Mạn lại đưa Trương Văn Trọng đi mua lễ vật cho cha mẹ nàng. Do biết rõ sở thích của cha mẹ, nên lễ vật Lâm Tử Mạn chọn đều có thể làm hài lòng cha mẹ.
Hai người chuyển động trong đường Hà Tây suốt ba giờ, rốt cục đã mua đầy đủ những gì cần thiết.
Nhìn những thứ đã mua tới, Lâm Tử Mạn thỏa mãn gật đầu, cười ha hả nói: "Được rồi, toàn bộ đã mua xong, bác sĩ Trương, ngày mai anh ngàn vạn lần đừng tắt máy, nếu không tôi sẽ không liên lạc được với anh."
"Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ không tắt máy." Trương Văn Trọng cười đáp.
"Ai, được rồi..." Lâm Tử Mạn đột nhiên nhớ tới một việc: "Ngày mai chúng ta cũng không thể cứ xưng hô bác sĩ Trương, bác sĩ Lâm mãi, bằng không, kẻ ngu ngốc cũng biết giữa hai chúng ta cũng không có quan hệ gì. Ngô, như vậy đi, ngày mai tôi gọi anh là Văn Trọng, mà anh cứ gọi tôi là Tử Mạn, thế nào?"
"Được, đều nghe cô." Trương Văn Trọng gật đầu.
Hai người tụ cùng một chỗ, thương nghị chút vấn đề chi tiết, sau khi xác định không còn gì khó khăn, liền chuẩn bị chia tay về nhà.
Ngay lúc này, một trận âm thanh rầm rĩ vang lên, hai người nhìn về hướng phát ra tiếng ồn ào, nhưng chỉ nhìn thấy một đám người vây quanh cùng nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.