- Bà nhà nó, sao trùng tộc vẫn xuất hiện vậy, hơn nữa còn chiếm lĩnh liên bang? Không phải ông lão côn trùng đã bị giết rồi sao?
Lâm Phi thầm oán hận.
Ngay lúc Lâm Phi tìm đường tới bệnh viện tâm thần thì ở phía cuối con đường bị tàn phá, một con bọ ngựa giống như được phóng đại cả chục lần bò về phía Lâm Phi rất nhanh.
Hắn thuận tay nhặt một cây gậy sắt dưới mặt đất lên, chuẩn bị chiến đấu với con côn trùng này.
Ngay lúc này, trong đầu Lâm Phi vang lên tiếng cảnh báo của Hệ Thống Chiến Thần.
Nghe tiếng cảnh báo xong, Lâm Phi còn không có cả thời gian oán hận hệ thống biến thái này, ném gậy sắt đi, xoay người bỏ chạy, vọt nhanh về hướng ngược lại với con côn trùng kia.
Thế là con bọ ngựa khổng lồ bắt đầu đuổi theo Lâm Phi.
Lâm Phi liều mạng chạy trốn. Con bọ ngựa lớn phía sau hắn phát hiện ra con mồi cũng cố gắng đuổi theo.
Thân thể của Lâm Phi được Hệ Thống Chiến Thần rèn luyện giống như yêu nghiệt, tốc độ chạy trốn cũng hết sức nhanh chóng, nhất thời con bọ ngựa phía sau không đuổi kịp hắn.
Vừa chạy trốn, Lâm Phi vừa thầm oán hận:
- Ông anh bọ ngựa à, không phải là tôi không đánh được ông mà là tôi không thể đánh thôi.
Trong phòng chỉ huy của cứ điểm bệnh viện tâm thần dưới lòng đất.
Binh lính quan sát phát hiện ra Lâm Phi đang chạy trốn.
- Báo cáo, khu vực phát hiện ra một người còn sống sót, đang bị một con bọ ngựa dị hình đuổi theo. Theo hình ảnh cho thấy hắn đã bị truy đuổi hai mươi phút, có cho binh sĩ tới cứu hay không?
Binh lính vội báo cáo với cấp trên.
- Người sống sót này điều khiển thiết bị gì?
Sĩ quan dò hỏi.
- Hắn không điều khiển bất cứ dụng cụ gì, chỉ dựa vào hai đùi mà chạy.
- Cái gì? Dựa vào hai đùi mà chạy thoát khỏi bọ ngựa dị hình à?
Quan chỉ huy kinh ngạc nói. Hắn đi tới cạnh binh sĩ kia, nhìn lên video. Phải biết rằng tốc độ của bọ ngựa dị hình phải tới km/h đó.
Nhân loại nếu gặp phải bọ ngựa dị hình trên đường thì căn bản không có cơ hội chạy trốn. Nhưng hiện giờ lại có một người sống sót, đánh vỡ thường thức này, hơn nữa đã chạy hơn hai mươi phút mà vẫn chưa bị bắt.
Trên Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi đang vọt qua một đoạn đường trăm mét. Phía sau hắn là con bọ ngựa dị hình đang nhanh chóng đuổi theo.
- Lập tức phái một tiểu đội lên cứu viện. Người sống sót này rất đặc thù. Thể chất của hắn quá mạnh mẽ rồi.
Quan chỉ huy liền cất tiếng nói.
Trên đường lớn, Lâm Phi đang bỏ chạy rất nhanh.
Ở một đầu khác của con đường lại xuất hiện hai con bọ ngựa dị hình khác. Hiện giờ Lâm Phi không phải là bị một con đuổi theo mà là bị ba con đuổi.
- Hệ Thống Chiến Thần, tôi muốn chiến đấu. Thân là người ứng cử Chiến Thần, tôi không thể sợ chiến đấu.
Lâm Phi vừa chạy trốn vừa trao đổi với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
- Nhiệm vụ không gian lần này đã sắp xếp, không thể sửa đổi.
Giọng nói lạnh như băng của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
Ngay lúc này, trước cửa một tòa nhà xuất hiện mười binh lính cầm súng năng lượng. Súng năng lượng ngắm chuẩn vào ba con bọ ngựa được đuổi theo Lâm Phi, tiến hành bắn giết.
Một lần bắn tới, ba con bọ ngựa cỡ lớn liền bị bắn chết trên đường.
- Rốt cục cũng gặp được tổ chức rồi.
Lâm Phi chứng kiến mấy con bọ ngựa bị bắn chết rồi, lập tức muốn ăn mừng. Hắn chạy tới trước mặt đội ngũ này rất nhanh.
- Tôi tên là Lâm Phi, là một binh lính đặc chủng đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù. Đồng thời tôi cũng là một bác sĩ chiến trường. Tôi muốn gặp tổng chỉ huy của các anh.
- Theo chúng tôi đi.
Đám binh lính này mang Lâm Phi tiến vào bệnh viện tâm thần một lần nữa.
Lâm Phi lại thấy bà lão viện trưởng.
- Cậu, cậu là Lâm Phi. Là Lâm Phi năm mươi năm trước chấp hành vượt thời không.
Bà lão viện trưởng nhận ra Lâm Phi, kích động nói.
- Đúng, tôi là Lâm Phi. Ông lão côn trùng đã chết rồi cơ mà? Tại sao tương lai còn có trùng tộc chứ?
Lâm Phi hỏi.
- Mặc dù ông lão côn trùng đã chết nhưng Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa còn chưa chết. Ám Phi Hoa thuê nhà sinh vật học khác tiến hành nghiên cứu. Lần này cậu trở lại quá khứ, nhất định phải báo cho tôi ở năm mươi năm trước biết, không tiếc tất cả, giết chết Ám Phi Hoa.
Bà lão viện trưởng nói.
- Ồ, Ám Phi Hoa hiện tại ở đâu?
- Cô ta bị chúng tôi nhốt lại trong nhà tù dưới đất rồi.
- Tôi có thể gặp cô ta không?
- Có thể?
Viện trưởng đáp.
Lâm Phi lại được hai binh sĩ hộ tống đi tới nhà tù dưới lòng đất.
Lâm Phi đẩy cửa sắt của nhà tù ra, thấy Ám Phi Hoa của năm mươi năm sau.
- Lâm Phi, anh không phải đã chết rồi sao? Tôi không hoa mắt chứ? Chẳng lẽ lại là ảo giác?
Ám Phi Hoa thấy Lâm Phi xuất hiện trước mắt mình, kích động nói.
Nghe Ám Phi Hoa nói câu này, Lâm Phi đã xác định một việc rồi. Hắn lần này xuyên thời không cũng như lần trước, lúc này Ám Phi Hoa cũng chưa bị mình phá thân.
Nhìn Ám Phi Hoa trước mặt, Lâm Phi nghĩ, đã tới rồi thì cũng không thể về tay không được.
- Tôi là Lâm Phi năm mươi năm trước. Tôi được thần phái tới thời không này cứu vớt Thánh giáo. Hiện giờ tôi phải nhờ cô cấp thánh lực cho tôi, nếu không thì tôi sẽ không ở lại thời không này lâu được, chớp mắt sẽ biến mất.
Lâm Phi lại nói những câu như lần trước với Ám Phi Hoa.
- Tôi làm thế nào mới cấp thánh lực cho anh được?
- Dựa vào hợp thể.
Như vậy, Lâm Phi lại dùng một giờ để phá thân Ám Phi Hoa.
Một giờ sau, Lâm Phi hết sức sảng khoái, cáo biệt Ám Phi Hoa.
Vài giờ nữa, Lâm Phi lại trở về năm mươi năm trước.
Hắn cầm đồng hồ trong tay giao cho bà lão viện trưởng của năm mươi năm trước.
Viện trưởng lập tức dùng dụng cụ phát tin nhưng lại phát hiện ra, video phát ra toàn là bông tuyết.
- Xem ra truyền tống qua thời không đã phá hoại thiết bị video rồi. Lâm Phi, chỉ có thể dựa vào cậu để biết, năm mươi năm sau, thế giới ra sao thôi, trùng tộc đã biến mất chưa?
Viện trưởng hỏi Lâm Phi.
Lâm Phi nghĩ, nếu mình nói thật thì Ám Phi Hoa tuyệt đối sẽ bị liên bang giết chết. Ám Phi Hoa là người phụ nữ của mình, dù năm mươi năm sau mới thành nhưng hắn vẫn quyết định bảo vệ Ám Phi Hoa.
- Tương lai không bộc phát tai nạn côn trùng nữa. Thiên Long Liên Bang tương lai đánh bại Bách Thú Đế Quốc, thống nhất vũ trụ rồi.
Lâm Phi nói luyên thuyên.
Sau khi Lâm Phi nói xong, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều hài lòng tươi cười.
- Thật tốt quá. Lâm Phi, tôi lập tức truyền tin tức tốt này cho cấp trên của liên bang biết. Cậu về nghỉ ngơi năm ngày trước đi. Năm ngày sau sẽ chấp hành xuyên việt lần nữa, đi tới tương lai năm mươi năm, ghi nhớ một ít khoa học kỹ thuật trở về.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần hưng phấn nói.
Lâm Phi nghe thế, hết sức buồn phiền, đi theo hộ sĩ về phòng bệnh của mình.
Không ngờ năm ngày sau lại phải đi. Lần này đi năm mươi năm sau, đã bị côn trùng đuổi nửa giờ. Chỉ có ba con côn trùng nho nhỏ thôi, nếu là đại bộ phận trùng tộc trên bầu trời phát hiện ra hắn thì hắn nhất định không sống được.
Tương lai không hòa bình như mình nói đâu. Dù mỗi lần đi có thể phá thân Ám Phi Hoa một lần nhưng đều là mình phải dùng mạng đổi lấy đấy.