Chương : Gọi điện.
--- // ---
Chu Diễm đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng, bị gió thổi qua, anh ta mau chóng tỉnh táo lại.
Vừa rồi viện trưởng nói vậy cũng không phải là có tâm thiên vị, trước kia có phần thưởng gì Ôn Như Quy đều không tranh không đoạt, để mọi người lựa chọn trước.
Dựa vào sự nỗ lực cố gắng và thành tựu cống hiến của anh, thật ra anh hoàn toàn có thể ưu tiên lựa chọn, nhưng anh vẫn luôn để cho mọi người.
Có một lần mẹ của anh ta bị bệnh nằm viện, anh còn đưa bình sữa mạch nha cho anh ta.
Nghĩ đến điều này, cơn giận của Chu Diễm biến mất.
Chỉ là anh ta đã đi đến cửa phòng làm việc của anh, không đi vào hỏi rõ ràng thì đêm nay anh ta chắc chắn sẽ ngủ không yên.
Ôn Như Quy nhìn thấy Chu Diễm đi vào, nói với giọng thản nhiên: "Anh đến rồi."
Chu Diễm kêu một tiếng 'hừ': "Xem ra anh cũng biết tại sao tôi lại đến đây à?"
Ôn Như Quy đáp một tiếng "Ừ", đứng lên lấy một bình sữa mạch nha ra từ trong ngăn tủ, nói: "Đây là đền bù cho anh."
Chu Diễm nhìn lướt qua sữa mạch nha, trong lòng càng không nghĩ ra: "Nếu anh muốn 'sợi tổng hợp' thì sao hôm đó anh không nói với tôi?"
Ôn Như Quy cau mày nhìn anh ta một cái: "Tôi nói thì anh sẽ cho tôi à?"
'Đương nhiên không rồi!'
--- Tình nghĩa anh em chắc có bền lâu ?!???
Để cưới được vợ, anh ta sẽ bán anh em khi được giá!
Ôn Như Quy lộ vẻ 'Tôi biết ngay là như thế': "Anh mang sữa mạch nha đi, tôi cần dùng 'sợi tổng hợp'."
Chu Diễm dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá anh: "Như Quy, anh cũng biết công việc của chúng ta rất đặc biệt, muốn tìm người yêu cũng không dễ dàng, nếu như anh muốn dùng cho mình thì lần này anh để tôi dùng trước được không?"
Tiền lương của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng công việc cũng bận rộn gấp bội so với người bình thường, phần lớn thời gian đều ở trong căn cứ, có đôi khi làm thí nghiệm thì hơn mười ngày không hề có tin tức cũng là chuyện thường.
Điều này cũng định sẵn rằng bọn họ không thể nào thường xuyên làm bạn bên người yêu hoặc vợ, trước đó anh ta xem mắt rất nhiều lần đều không thành công, nguyên nhân rất lớn cũng vì điều này, tuyệt đối không phải vì anh ta xấu.
Bây giờ anh ta vất vả lắm mới có người yêu, anh ta không thể thường xuyên ở bên bèn muốn mua chút đồ để dỗ dành cô ấy, nhưng cố tình lại có chướng ngại vật là Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không được."
Chu Diễm cắn răng: "Anh lại không có người yêu, anh muốn 'sợi tổng hợp' làm gì?"
Mi mắt của Ôn Như Quy run nhẹ: "Không phải người yêu thì không thể tặng 'sợi tổng hợp' à?"
Chu Diễm ngơ ngác một lát: "Cũng không phải là không thể, anh muốn tặng 'sợi tổng hợp' này cho ông cụ hả?"
Ôn Như Quy không lên tiếng.
Chu Diễm nhìn dáng vẻ này của anh, cho rằng mình đoán đúng.
Ông cụ Ôn là một cụ già đáng thương, trung niên mất vợ tuổi già mất con, bây giờ dưới gối cũng chỉ có một đứa cháu trai là Ôn Như Quy, mà đứa cháu này lại không thể thường xuyên ở bên ông cụ.
Anh cũng nên tặng 'sợi tổng hợp' cho ông cụ, ít ra có thể khiến ông cụ cảm nhận được lòng hiếu thảo của cháu trai.
Nghĩ đến điều này, anh ta dùng ánh mắt đồng tình và hiền hòa để nhìn anh: "Được thôi, lần này tôi để cho anh, tôi cũng không cần sữa mạch nha, anh lấy về cho ông cụ dùng."
Ôn Như Quy ngẩng đầu vừa khéo đối diện với ánh mắt 'tình thương người cha già' của anh ta, không nhịn được mà run lên: "Anh..."
Chu Diễm quơ tay ngắt lời anh: "Anh không phải nói gì cả, cứ như vậy đi."
Anh ta nói xong thì ưỡn ngực đi ra ngoài, cảm thấy như quanh thân mình đắm chìm trong ánh sáng thiện lương.
Ôn Như Quy: ?
===
Lúc này ông cụ ở đại viện quân khu hắt xì một cái.
Ông cụ nhìn hai con gà con bên trong ổ gà, giọng điệu vô cùng u oán: "Đứa cháu trai bất hiếu Như Quy kia, tôi càng nghĩ càng thấy nó cố ý, chắc chắn nó đang định trả thù hôm đó tôi ăn hết canh chua cá!"
Chú Tông giải thích cho Ôn Như Quy một cách yếu ớt: "Như Quy không phải người như vậy, từ trước đến nay cậu ấy rất hiếu thảo với tư lệnh."
Ông cụ Ôn hừ một tiếng: "Cậu không phải nói tốt cho nó, tôi thấy nó nhất định là cố ý! Tài nấu ăn của 'cỏ non' tốt như vậy, thịt kho tàu Tiểu Ngũ chắc chắn ăn rất ngon."
Chú Tông: "..."
Ông ấy luôn cảm thấy Tiểu Ngũ chết không nhắm mắt là thế nào?
Ông cụ Ôn ném rau nát cho hai con con gà con, miệng còn lải nhải: "Tiểu Thất, Tiểu Bát ăn nhiều vào, nhanh lớn lên, sau đó ông sẽ cho các cháu đi gặp 'cỏ non'."
Chú Tông: "..."
Tiểu Thất và Tiểu Bát đáng thương, còn chưa lớn bằng bàn tay đã bị tư lệnh nhớ thương.
===
Thời gian vừa tới hai giờ, tiệm ăn nhà nước bên này lập tức dừng cung cấp bữa trưa.
Đầu bếp Mạnh làm một nồi chè đậu xanh rồi trở về nghỉ ngơi, phải đến chạng vạng tối mới đến đây.
Đầu bếp Mạnh vừa đi, Đàm Tiểu Yến trừng Đồng Tuyết Lục một cái rồi cũng đi theo.
Trong tiệm cơm đầu chỉ còn người Đồng Tuyết Lục và Quách Vệ Bình.
Đồng Tuyết Lục hơi lo lắng cho Đông Miên Miên, rất muốn đi về xem tình huống của cô bé như thế nào.
Nhưng thứ nhất, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên cô trốn việc như thế thì không tốt lắm, hơn nữa trong tiệm ăn cũng không thể chỉ để lại một mình Quách Vệ Bình.
Thứ hai là dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, cô chạy về như thế sẽ trông như cô rất không yên tâm về Ngụy gia.
Trong thời gian ngắn, Đông Miên Miên vẫn phải xin nhờ đối phương chăm sóc giúp, nếu chọc giận đối phương thì không tốt lắm.
Suy nghĩ chốc lát, cô vẫn bỏ ý nghĩ đi về.
Trong tiệm ăn nhà nước rất yên tĩnh, chỉ có trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng thái thịt.
Đồng Tuyết Lục lấy tay chống cằm, nhàm chán đờ người ra.
Việc làm ở tiệm ăn nhà nước này quả thật rất nhẹ nhàng, hơn nữa ăn cơm cũng tốt hơn nhà máy, chỉ là quá nhàn nhã.
Lúc này còn tiếng nữa là đến giờ ăn cơm chiều, trong khoảng thời gian này cô cũng không thể ngồi như vậy mãi chứ?
Thế là cô bắt đầu nghĩ xem con đường sau này phải đi thế nào.
Trước khi cải cách, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cô sẽ ở lại tiệm ăn nhà nước, mỗi ngày để trống nhiều thời gian như vậy, cô phải tìm cho mình một vài việc để làm.
Cô mau chóng có quyết định, cô định bắt đầu lại việc học trước khi kỳ thi đại học khôi phục.
Thân thể này chỉ lên tới cấp hai, nhưng năm khôi phục kỳ thi đại học cũng không yêu cầu nghiêm ngặt đối với trình độ của thí sinh, chỉ cần có trình độ cấp hai trở lên là có thể báo danh tham gia.
Nếu như cô muốn thi đại học thì phải nắm bắt hai kỳ thi đại học ban đầu, nếu không sau này còn muốn tham gia thì phải trở về trường để học cấp ba, học lên theo từng lớp.
Không cần biết là giai đoạn nào, trình độ đều vô cùng quan trọng, nếu đã không có cách nào để xuyên về thì cô nhất định phải lấy cho mình một văn bằng ở nơi này.
Huống chi sinh viên thời năm vô cùng được ngưỡng mộ.
Chỉ có điều bây giờ của cải trong tay cô cũng không có sách của cấp hai và cấp ba, cô phải ngẫm lại nên đi đâu mua một bộ.
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Ôn Như Quy, con mắt lập tức sáng rực.
Ôn Như Quy là nghiên cứu viên, chắc chắn trình độ rất cao, chắc trên tay anh có sách của mấy năm cấp hai cấp ba, cũng không biết anh có cho người khác mượn không.
Nghĩ đến điều này, cô đứng lên hô Quách Vệ Bình một tiếng: "Tiểu Quách, chị ra ngoài gọi điện thoại, chị sẽ về nhanh thôi, nhờ em trông coi tiệm ăn một lát."
Quách Vệ Bình chạy ra từ trong phòng bếp, cầm một con dao phay lóe sáng trong tay, cười ngại ngùng: "Chị Tuyết Lục, vậy chị đi đi, em ở trong tiệm ăn trông coi là được."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy đứa nhỏ Quách Vệ Bình này rất tốt, nói cảm ơn cậu ta rồi quay người lại đi ra khỏi tiệm ăn nhà nước.
===
Cục bưu chính cách tiệm ăn nhà nước không xa, đi đường qua đó chỉ cần phút.
Cô gọi điện thoại, vẫn nghe thấy giọng nữ lạnh băng như lần trước: "Trung tâm nghiên cứu khoa học nghe, tìm người nào?"
"Xin chào, tôi tìm đồng chí Ôn."
Bên kia ngơ ngác một lát rồi mới nói: "Cô chờ chút, tôi sẽ đi gọi cho cô."
Đồng Tuyết Lục vội vàng gọi cô ấy lại: "Vậy phút sau tôi gọi lại."
Lần trước một cú điện thoại tốn hào của cô, bảy hào đã có thể mua cân trứng gà, thật sự là khiến cô tiếc muốn chết.
Sau khi cúp điện thoại, An Nguyệt Mai kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ấy đã nhận ra giọng nói đó giống như giọng nói lần trước tìm nghiên cứu viên Ôn!
Không biết quan hệ giữa đối phương và nghiên cứu viên Ôn như thế nào
Cô ấy đứng lên đang định vào văn phòng thông báo cho Ôn Như Quy, bóng dáng của Ôn Như Quy đã thoáng qua ở cuối hành lang.
Cô ấy vội vàng đuổi theo: "Nghiên cứu viên Ôn, chờ một chút!"
Ôn Như Quy nghe được tiếng kêu bèn dừng bước.
An Nguyệt Mai chạy tới, thở hổn hển mà nói: "Nghiên cứu viên Ôn, có điện thoại tìm anh."
Nói xong, cô ấy nhìn chằm chằm mặt Ôn Như Quy rồi bổ sung một câu: "Đó là cô gái lần trước."
Ôn Như Quy hơi động lòng, trên mặt không tỏ vẻ gì, nói: "Tôi đi ngay."
Anh nói xong lập tức cất bước chân dài đi đến phòng nghe.
An Nguyệt Mai không ngờ rằng anh nói đi thì đi, theo sát anh.
Chỉ là Ôn Như Quy người cao chân dài, cô ấy phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của anh, không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, hình như nghiên cứu viên Ôn càng chạy càng nhanh, đến lúc sau cô ấy chạy chậm cũng không đuổi kịp!
Ôn Như Quy đi đến bên cạnh điện thoại, thấy điện thoại bị dập máy, lập tức nhíu mày: "Sao lại thế này?"
An Nguyệt Mai đuổi kịp, khi đối diện với ánh mắt của anh tim cô ấy hơi run rẩy: "Vị nữ đồng chí đó bảo phút sau gọi lại."
Ôn Như Quy nghe vậy, khuôn mặt kéo căng mới buông lỏng ra.
An Nguyệt Mai thấy anh quan tâm đến cú điện thoại này như thế, trong lòng càng tò mò hơn, trái tim như đầy kiến bò, ngứa cực kỳ.
Nhưng người chưa quen thuộc, hơn nữa Ôn Như Quy trông nghiêm túc như vậy, cô ấy hoàn toàn không dám hỏi.
Mỗi khi qua phút, Ôn Như Quy lại nhìn lướt qua đồng hồ.
Mỗi lần nhìn đồng hồ, trái tim của An Nguyệt Mai lại run rẩy một hồi.
Cũng may mấy phút sau, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, người Ôn Như Quy và An Nguyệt Mai đồng thời thở ra một hơi.
Ôn Như Quy sợ có người giành điện thoại, dùng một tay cầm điện thoại lên: "Tôi là Ôn Như Quy."
Đồng Tuyết Lục: "Xin chào đồng chí Ôn, tôi là Đồng Tuyết Lục."
"Xin chào, sao cô lại gọi điện thoại đến đây?"
"Đồng chí Ôn, trong nhà anh còn có sách cấp hai và cấp ba không?"
"Cô muốn mượn à?"
Đồng Tuyết Lục: "Tôi muốn mượn, người xưa nói học tập không có bờ bến, mặc dù bây giờ không thể thi đại học, nhưng tôi cho rằng học thêm nhiều tri thức cũng hữu dụng."
Ôn Như Quy: "Sách của tôi vẫn còn, chừng nào cô muốn mượn, tôi nhờ... Đến lúc đó tôi đi đưa cho cô."
Ban đầu anh muốn nói là nhờ chú Tông đưa qua, lời đến khóe miệng, anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, bèn nói thành mình tự đi đưa.
Sau khi nói xong, anh cảm nhận được ánh mắt An Nguyệt Mai nhìn chằm chằm mình càng nóng bỏng, tai của anh đỏ lên, xoay người sang chỗ khác.
Đồng Tuyết Lục: "Bên tôi thì lúc nào cũng được, anh rảnh rỗi thì đến là được."
Ôn Như Quy suy nghĩ một lát: "Vậy sau khi trở về tôi sẽ đưa qua cho cô, chẳng qua có thể phải đến tháng sau."
Tháng này anh xin nghỉ ngày, bây giờ không tiện xin nghỉ nữa.
Đồng Tuyết Lục: "Không sao, bên tôi không vội, thật sự cảm ơn đồng chí Ôn, vậy tôi sẽ không quấy rầy anh."
Ôn Như Quy: "Không..."
Anh còn chưa nói hết lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng 'tút tút'.
"..."
Ôn Như Quy cầm điện thoại ngơ ngác một lát mới treo điện thoại về chỗ.
An Nguyệt Mai thấy anh xoay người lại, vội vàng cúi đầu giả bộ như đang làm việc.
Đợi đến khi Ôn Như Quy vừa đi xa, cô ấy cầm bình tráng men gấp rút xúc động đi qua văn phòng sát vách.
"Số báo đặc biệt số báo đặc biệt, cô gái lần trước lại gọi điện thoại cho nghiên cứu viên Ôn!"
"Thật hay giả? Chẳng lẽ nghiên cứu viên Ôn đi tìm người yêu thật à?"
An Nguyệt Mai lắc đầu: "Cảm giác không giống lắm, nghe giọng điệu của anh ấy rất khách khí, cô nói chuyện với người yêu của các cô sẽ xưng hô lẫn nhau là đồng chí à?"
Mấy người trong văn phòng suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không đâu, khi mới quen biết thì có thể, nhưng xác nhận quan hệ rồi thì chắc chắn sẽ không gọi đồng chí nữa."
Cho nên nói vậy là có lẽ người đó không phải người yêu của nghiên cứu viên Ôn?
Mấy người thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng vẫn không có kết luận.
===
Đồng Tuyết Lục cúp điện thoại, ngay lập tức nghe thấy nhân viên bưu chính nói: " hào."
Cô lập tức đau lòng, nói mấy câu như thế đã mất quả trứng gà, thật là mẹ nó đắt quá!
Cô đưa tiền xong cũng không dám ở lại nữa, tranh thủ thời gian về tiệm ăn nhà nước.
Quách Vệ Bình thấy cô đi về nhanh như vậy còn thấy lạ: "Chị Tuyết Lục, sao chị về nhanh vậy? Em còn tưởng rằng chị và chị Tiểu Yến phải , giờ mới về."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Chị ở xa, vừa đi vừa về không tiện lắm."
Thật ra cô không muốn bỏ công việc này.
Đàm Tiểu Yến có hậu trường, đầu bếp Mạnh là kẻ già đời nên chắc chắn cũng có các mối quan hệ của mình, nếu như bọn họ bị bắt thì sẽ có người bảo đảm cho bọn họ.
Cô lại không được, trước mắt công việc này vẫn rất quan trọng đối với cô.
Quách Vệ Bình lên tiếng rồi lại rụt về tiếp tục cắt củ cải.
Đồng Tuyết Lục ngồi trong sảnh lớn chợp mắt.
===
Đến , giờ, mấy người Đàm Tiểu Yến và đầu bếp Mạnh lần lượt trở về.
Tiệm ăn nhà nước lại bắt đầu bận rộn, đến năm giờ bọn họ ăn cơm chiều.
Sau khi cơm nước xong, người tan tầm lần lượt đến đây, bàn ăn trong tiệm ăn nhà nước mau chóng bị chiếm hết lần nữa.
Đầu năm nay, mặc dù mọi người đều không có tiền nhưng tiệm ăn nhà nước vẫn không thiếu khách.
Đồng Tuyết Lục đã quan sát, bình thường người tới tiệm ăn nhà nước ăn cơm đều ăn mặc khá tốt, rất nhiều người còn kẹp túi công văn dưới nách, trông có vẻ là người làm việc văn phòng.
Những người bìu ríu vợ con sẽ rất ít khi đến tiệm ăn nhà nước, dù sao quá nhiều người, ăn một bữa phải tốn không ít tiền.
===
Qua giờ, tiệm ăn nhà nước đóng cửa đúng giờ.
Đầu bếp Mạnh chia phần rau xanh chưa nấu còn lại cho mọi người, Đồng Tuyết Lục cũng được chia một phần.
Đàm Tiểu Yến nhìn rau trong tay Đồng Tuyết Lục rồi lại nhìn của mình, bất mãn nói: "Cô ta mới tới, sao cô ta được chia nhiều rau hơn tôi?"
Đầu bếp Mạnh hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Ông đây thích thế!"
"..."
--- Cô ta tức chết mất, tức chết mất!
Đàm Tiểu Yến tức giận đến độ mặt đỏ bừng, đôi mắt hung hăng trừng Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục mặc kệ cô ta, nói cảm ơn với đầu bếp Mạnh rồi mang rau xanh về nhà.
===
Khi cô về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Đồng Gia Tín thấy cô trở về, trong miệng phát ra một tiếng reo hò: "Tốt quá, rốt cuộc có thể ăn cơm!"
Đồng Miên Miên đá đôi chân ngắn nhỏ chạy tới, ôm lấy chân của Đồng Tuyết Lục rồi ngửa đầu nói: "Chị, sao giờ chị mới về, làm Miên Miên lo lắng chết!"
Cục bột nhỏ dùng đôi mắt to ngập nước nhìn cô, tiếng nói bi bô giống như kẹo sữa, khiến người ta nghe thôi mà trái tim đã tan chảy vì sự đáng yêu ấy.
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, mắt quan sát cô bé từ trên xuống dưới: "Chị đi làm, hôm nay Miên Miên ở nhà bà nội Thẩm chơi vui vẻ không?"
Đồng Miên Miên gật đầu như gà con mổ gạo: "Vui vẻ! Ông nội Ngụy làm rất nhiều món ngon cho chúng em, chị Châu Châu còn dạy em đếm nữa."
"Vậy Miên Miên học được không?"
Đồng Tuyết Lục nhìn trên người cô bé không có vết thương gì, mắt cũng không sưng đỏ, trong lòng thở ra một hơi.
Cái đầu nhỏ của cục bột nhỏ lại gật mạnh một cái: "Học được, chị ơi em đếm cho chị xem, một, hai, ba, sáu, năm..."
"Ha ha ha... Miên Miên ngốc, em đếm sai rồi!"
Đồng Gia Tín ở một bên bộc phát ra một trận tiếng cười nhạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên đỏ bừng lên: "Miên Miên không phải đồ ngốc!"
Không đợi Đồng Tuyết Lục mở miệng, Đồng Gia Minh đã quát Đồng Gia Tín: "Em xin lỗi Miên Miên đi, bằng không hôm nay em ngủ một mình!"
Câu sau có lực sát thương vô cùng lớn, Đồng Gia Tín lập tức sợ.
"Tiểu Miên Miên, anh ba sai, anh ba xin lỗi em." Cậu ta nói xong thì cúi đầu với Đồng Miên Miên: "Anh xin lỗi, kính một lễ, thả một quả rắm, cho em thối chết!"
Đồng Tuyết Lục: ". . ."
Đồng Gia Minh: ". . ."
--- Rốt cuộc đây là tên quỷ con tới từ đâu vậy?
Đồng Tuyết Lục thiếu điều trợn trắng mắt lên trời, chẳng qua từ trước đến nay chỉ cần không quá đáng thì cô không can thiệp vào mấy anh em sống chung như thế nào.
Cô cầm rau chuẩn bị đi xào rau cho mấy anh em, lại phát hiện bên dưới phần rau xanh cô cầm về được giấu một miếng thịt nhỏ.
Mặc dù chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng đó là thịt.
Quả nhiên ở tiệm ăn nhà nước có thể ăn ngon uống sướng.
Cô nhanh nhẹn làm món cải trắng xào thịt cho bọn họ, rồi chiên thêm trứng sốt cà chua.
Đồng Gia Tín nhìn thấy có thịt là kêu 'áu áu', vui sướng đến mức hận không thể lộn nhào mấy cái trên mặt đất.
Đồng Tuyết Lục đã ăn cơm xong nên không động đũa nữa: "Sau này buổi tối các em đói thì không cần chờ chị về, tự xào rau mà ăn, chị dùng cơm ở trong tiệm ăn rồi."
Vẻ mặt Đồng Gia Tín rất hâm mộ: "Có phải ăn cơm ở tiệm ăn thì bữa nào cũng có thịt không?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Hôm nay bữa trưa bữa tối đều có thịt."
--- Còn ngày mai có hay không thì cô cũng không biết.
Đồng Gia Tín nghe vậy càng hâm mộ hơn, đột nhiên giơ nắm đấm nghiến răng nghiến lợi mà thề: "Sau này tôi nhất định phải làm người bán thịt!"
Đồng Tuyết Lục: ". . ."
--- Không phải chứ, cậu là bậc thầy thiết kế tương lai, mục tiêu của cậu có thể cao lớn hơn chút không?
Đồng Miên Miên nghiêng đầu nói bi bô: "Sau này em muốn giống như chị, đến tiệm ăn làm nhân viên phục vụ!"
Đồng Tuyết Lục: "..."
--- Miên Miên à, em là ngôi sao lớn tương lai, nhân viên phục vụ tính là cái gì, chúng ta không thèm ha.
Đồng Gia Tín vừa ăn thịt vừa hỏi Đồng Gia Minh: "Anh hai thì sao? Anh muốn làm gì?"
Đồng Tuyết Lục nghe vậy, ánh mắt cũng lập tức rơi vào trên người Đồng Gia Minh.
Đồng Gia Minh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Giống ba, làm công nhân bốc vác."
Đồng Tuyết Lục: "..."
--- Cô hạn hán lời rồi.
===
Đến chủ nhật, ánh mặt trời xán lạn.
Mẹ Đồng dậy từ sáng sớm, ăn sáng xong rồi mang món lót dạ chuẩn bị từ trước để đi ngồi xe.
Chị dâu cả Trần Nguyệt Linh thấy mẹ Đồng muốn đi ra ngoài, vội vàng nói: "Mẹ, nếu không con đi chung với mẹ đi, cũng lâu rồi con không gặp em gái, con rất nhớ em ấy."
Mẹ Đồng nghe vậy nhíu mày: "Mẹ đi một mình đi là được, hơn nữa trước đó mẹ đã nói với các con rồi, Chân Chân mới là em gái của các con, sau này đừng gọi sai nữa!"
Trần Nguyệt Linh không ngờ rằng mẹ chồng lại đột nhiên gây khó dễ, ngơ ngác một lát mới gật đầu: "Con nhớ kỹ rồi mẹ, vừa rồi con cũng nhất thời nhanh miệng nói sai."
Mẹ Đồng gật đầu, quay người đi ra khỏi cửa.
Chờ đến khi mẹ Đồng vừa đi xa, không biết Thái Xuân Lan chui ra từ chỗ nào, cười nhạo rồi nói: "Có người vuốt mông ngựa mà vuốt tới đùi ngựa, đúng là buồn cười muốn chết!"
Mặt của Trần Nguyệt Linh đỏ bừng lên, trừng cô ta một cái, quay người đi về phòng
Trần Nguyệt Linh trở về phòng rồi kể chuyện vừa nãy cho chồng biết: "Anh nói xem mẹ làm sao vậy? Sao em nghe có vẻ như bà ấy có ý kiến với em gái, ý em là với Tuyết Lục?"
Anh cả Đồng còn nằm trên giường, trở mình bảo: "Em suy nghĩ nhiều rồi, từ trước đến nay mẹ rất thương em gái."
Trần Nguyệt Linh nhếch miệng: "Về sau anh cũng nên cẩn thận, vừa rồi em chỉ nói một tiếng em gái, mẹ đã đen mặt rồi mắng em!"
Trước kia mẹ chồng rất thương Đồng Tuyết Lục, nhưng khi đó bà xem Tuyết Lục là con gái ruột của bà, bây giờ cô cũng không phải con gái nữa, vậy còn có thể giống như trước ư?
Huống chi xảy ra chuyện của Đồng Chân Chân, bây giờ Đồng Chân Chân còn bị nhốt trong nông trường kìa.
Mặc dù nói là Đồng Chân Chân tự chuốc lấy tội, nhưng không chừng lòng người nghiêng về một phía.
Chẳng qua cô ấy không dám nói ra lời này, dù là chồng mình thì cô ấy cũng không dám nói.
===
Mẹ Đồng đi đường đến bến xe, chờ hơn tiếng mới đợi được xe, sau đó bà ngồi ô tô xóc nảy hơn một tiếng đến huyện Duyên Khánh.
Sau đó bà lại hỏi đường rồi đi hơn nửa giờ mới đến khu nhà ở của xưởng may.
Bà đứng ở cửa khu nhà ở mà ngó dáo dác, đúng lúc thím cả Thái mua thức ăn về, thấy bà như vậy mới lớn tiếng hỏi: "Chị gái à, chị tìm ai đấy?"
Giọng của thím cả Thái tự mang hiệu quả như chiếc loa, mẹ Đồng giật nảy mình, khi lui về sau vừa khéo bước hụt một chân.
Một tiếng 'bộp', bà ngã ngửa ra, toàn thân đều ngã ngồi xuống đất.
Thím cả Thái cũng bị bà làm cho giật nảy mình, vội vàng đỡ bà đứng lên: "Ôi, chị gái à chị không sao chứ?"
Mẹ Đồng vừa mới đứng vững, chỗ mắt cá chân đã truyền đến cơn đau đớn.
Sắc mặt của bà lập tức trở nên trắng bệch: "Hình như tôi bị trật chân rồi."
Thím cả Thái thấy bà ngã sấp xuống vì mình, trong lòng hơi áy náy: "Nếu không chị đi vào nhà tôi ngồi một lát đi, tôi dùng rượu thuốc xoa cho chị một hồi, sẽ khỏi nhanh thôi."
Mẹ Đồng lắc đầu: "Không cần, con gái của tôi ở ngay bên trong, chị đỡ tôi đến nhà con bé là được."
Thím cả Thái giúp bà nhặt đồ trên đất lên, nghe vậy bèn hỏi: "Con gái của chị tên gì? Sao tôi chưa từng gặp chị nhỉ?"
Mẹ Đồng: "Con gái của tôi tên Đồng Tuyết Lục, nói thật thì tôi xem như mẹ nuôi của con bé."
Mẹ nuôi của Đồng Tuyết Lục?
"Thì ra chị là mẹ nuôi của Tuyết Lục." Thím cả Thái lại tức khắc kêu một tiếng 'ôi': "Không đúng, nếu như chị là mẹ nuôi của Tuyết Lục thì sao chị lại không biết con bé dọn nhà?"
Mẹ Đồng ngơ ngẩn: "Dọn nhà? Chuyện khi nào?"
Thím cả Thái nhìn bà với vẻ mặt nghi ngờ: "Chị là mẹ nuôi của Tuyết Lục thật à?"
Mẹ Đồng bị bà ấy nhìn như vậy, trong lòng bà rất đau buồn: "Đương nhiên tôi là mẹ nuôi của con bé, tôi nuôi con bé năm, việc này có gì mà phải lừa người?"
Thím cả Thái nhìn bà mang bao lớn bao nhỏ, cách ăn mặc cũng không giống người bình thường, hơn nữa tin tức bà nói ra cũng đúng, đến lúc này bà ấy mới tin tưởng bà.
"Vậy thì lạ thật, từ vài ngày trước Tuyết Lục đã dọn đi rồi, con bé đổi việc sang làm ở tiệm ăn nhà nước, chẳng lẽ con bé không nói với chị à? Cho dù con bé không nói cho chị thì con của chị cũng nên nói cho chị mới đúng chứ, hôm đó là con của chị lái ô tô đến giúp con bé dọn nhà!"
Mẹ Đồng trừng lớn mắt, nói với vẻ mặt kinh ngạc: "Chị nói gì cơ? Con bé đổi việc rồi?"
Thím cả Thái gật đầu: "Trước đó mọi người còn tưởng rằng các chị giúp con bé đổi việc, bây giờ xem ra quả thật là con bé tự đổi, cô con gái lớn Tuyết Lục có bản lĩnh thật đấy!"
Trong lòng mẹ Đồng vô cùng khiếp sợ, bà không ngờ rằng Đồng Tuyết Lục lại đổi cho mình công việc tốt ở tiệm ăn nhà nước.
Nhưng bà vừa nghĩ tới việc cô không nói cho bà, trong lòng bà tức khắc không thoải mái.
"Chị biết con bé đổi đến tiệm ăn nhà nước ở chỗ nào, hiện giờ lại đang ở đâu không?"
Thím cả Thái nói: "Hình như là tiệm ăn nhà nước bên Thành Nam, còn ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ lắm."
Sắc mặt của Mẹ Đồng càng khó coi.
Vậy thì bà muốn đi tìm Đồng Tuyết Lục cũng không có cách nào mà đi, bà nghỉ ngơi sơ qua ở chỗ thím cả Thái, chờ đến khi chân không đau như vậy nữa, bà mới xách theo đống đồ đi đường xóc nảy trở lại khu vực nội thành.
Vừa về tới Đồng gia, bà lập tức mắng chửi hai đứa con trai: "Hai người các anh rốt cuộc là ai đi giúp Tuyết Lục dọn nhà? Nếu các anh biết con bé dọn nhà thì tại sao không nói cho tôi biết trước?"
Bà vừa đi vừa về mất , tiếng, bà còn bị trật chân nữa, mấu chốt là khiến cho người ta chế giễu!
Người phụ nữ đó mở miệng nói lời kỳ cục, nói bà là mẹ nuôi mà sao lại không biết chuyện Đồng Tuyết Lục đổi việc, khiến cho bà giống như kẻ lừa gạt vậy.
Nỗi oan từ trên trời rơi xuống, hai người anh cả Đồng và anh hai Đồng bị nỗi oan đập trúng mà không hiểu sao.
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Chúng con đâu có giúp Tuyết Lục dọn nhà?"
"Đúng vậy, hơn nữa chúng con vốn dĩ không biết chuyện Tuyết Lục dọn nhà!"
Mẹ Đồng nhíu mày nhìn bọn họ: "Các anh thật sự không biết? Người trong khu tập thể nói Tuyết Lục gọi người đó là anh, còn nói đó là anh trai nhà cha mẹ nuôi, không phải các anh thì còn là ai được nữa?"
Anh cả Đồng: "..."
Anh hai Đồng: "..."
Tuyết rơi tháng sáu, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, thật đấy!
Mẹ Đồng thấy bọn họ thật sự không giống như người biết chuyện, bèn kể ra chuyện Đồng Tuyết Lục đổi việc sang tiệm ăn nhà nước.
Đám người nghe vậy lại xôn xao một hồi.
Thái Xuân Lan: "Mẹ, Đồng Tuyết Lục nó đổi việc thật ạ?"
Mẹ Đồng đen mặt không trả lời cô ta.
Thái Xuân Lan thấy thế 'chậc' một tiếng: "Đây không phải con ruột thì đúng là không phải con ruột, mẹ xem từ khi nó rời khỏi nhà chúng ta, ngoại trừ lần trước em gái xảy ra chuyện thì nó không hề trở về một lần nào, bây giờ đổi việc cũng không nói với chúng ta!"
Mặt của Mẹ Đồng càng đen hơn.
===
Đồng Tuyết Lục không biết chuyện Mẹ Đồng đi tìm mình.
Qua mấy ngày đi làm, cô cũng dần dần thích nghi với tiệm ăn nhà nước.
Ngoại trừ Đàm Tiểu Yến làm cho người ta chán ghét, những người khác trong tiệm ăn nhà nước đều khá dễ ở chung.
Mặc dù Lưu Đông Xương là anh rể của Đàm Tiểu Yến, nhưng thứ nhất là anh ta phải tránh gây nghi ngờ, thứ hai là anh ta thường xuyên không ở trong tiệm ăn, bởi vậy không tạo thành uy hiếp đối với Đồng Tuyết Lục.
Ngày hôm nay sau khi hết giờ làm, Đồng Tuyết Lục mang theo một bó rau xanh chuẩn bị về nhà.
Cô vừa đi ra khỏi tiệm ăn nhà nước đã bị một người gọi lại: "Đồng mít ướt!"
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thừa Bình tựa vào cột điện ở bên cạnh, chân mang một đôi giày thể thao trắng, mặc áo sơ mi trắng 'sợi tổng hợp' trên người, thân dưới là chiếc quần vải xanh, anh ta đang cau mày nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Đàm Tiểu Yến đã rất hưng phấn.
Cô ta không quan tâm đã xé rách mặt với Đồng Tuyết Lục, kéo tay Đồng Tuyết Lục mà nói: "Người đó là ai? Cô biết anh ấy à? Thật sự là quá thời thượng! "
Đồng Tuyết Lục: "..."
--- Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi à?
Được rồi, đầu năm nay 'sợi tổng hợp' và giày chơi bóng đều là thứ hiếm có, đúng là rất thời thượng.
Đáng tiếc cô thật sự không thưởng thức được.
Cô rút tay mình về, nói: "Tôi có biết anh ta hay không thì liên quan gì đến cô? Cô rảnh rỗi thì nên soi gương nhiều hơn đi!"
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "..."
--- Con quễ này!
Đồng Tuyết Lục lười để ý đến cô ta, đi qua chỗ Tiêu Thừa Bình: "Anh tìm tôi à?"
Tiêu Thừa Bình thấy người phụ nữ béo lùn đó nhìn chằm chằm bọn họ, nâng cằm lên nói: "Chúng ta đi qua một bên rồi nói."
Đồng Tuyết Lục cũng không muốn để Đàm Tiểu Yến nghe được bọn họ nói chuyện, đi phía trước dẫn đường.
Đàm Tiểu Yến ở phía sau nghe bọn họ nói vậy, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đi được một lúc, Đồng Tuyết Lục mở miệng: "Bây giờ anh nói được chưa?"
Tiêu Thừa Bình cúi đầu nhìn cô: "Đồng mít ướt, sao lần trước cô không nói cho tôi biết chuyện cô không phải con gái của Đồng gia?"
Lần này anh ta trở về bận rộn ngựa không dừng vó, cho đến hôm qua mới biết chuyện Đồng Tuyết Lục không phải con gái Đồng gia, sau khi nghe ngóng một hồi, biết cô đi làm ở chỗ này, anh ta lập tức vội vàng chạy tới đây.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta một cách khó hiểu: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Chúng ta lại không thân."
Tiêu Thừa Bình nghe cô nói vậy thì tức hết cả ngực: "Từ nhỏ chúng ta lớn lên trong cùng một khu, đâu phải không thân?"
"Được thôi, anh nói thân thì thân đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Đồng Tuyết Lục vẫn không hiểu anh ta muốn làm gì, sắc trời đã tối sầm, cô muốn về sớm chút.
Tiêu Thừa Bình nhìn dáng vẻ 'anh phiền quá tôi không muốn để ý đến anh' này của cô thì càng tức ngực, lấy một phong bì từ trong túi ra, đưa cho cô rồi nói: "Cái này cho cô!"
Đồng Tuyết Lục không nhận: "Trong đó chứa cái gì?"
Tiêu Thừa Bình gân cổ nói: "Bảo cô nhận thì cứ nhận đi!"
Đồng Tuyết Lục không nhận.
Anh ta gãi đầu, quát: "Đây là tiền! Chẳng qua cô không nên hiểu lầm, tôi thấy cô đáng thương, bị Đồng gia đuổi ra lại phải nuôi mấy đứa em trai em gái, cho nên tôi mới muốn cho cô mượn ít tiền!"
"..."
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta tỏ vẻ 'tôi cho cô vay nhưng cô đừng hòng mơ ước tôi', trong lòng không còn gì để nói.
"Cảm ơn, tôi không cần!"
Không có công không nhận lộc, hơn nữa cô cũng không cần mượn tiền người ta.
Cô nói xong thì lướt qua anh ta đi về phía trước.
Tiêu Thừa Bình lập tức sốt ruột, đuổi theo cô muốn nhét phong bì vào trong tay cô.
Đồng Tuyết Lục giãy dụa không muốn nhận, đúng lúc này, một giọng nói hiền hậu truyền đến từ đầu hẻm:
"Hai người đang làm gì vậy?"
Đồng Tuyết Lục nghe vậy trong lòng hơi động, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Ôn Như Quy đứng ở đầu hẻm, đèn đường màu da cam chiếu trên người anh, kéo dài cái bóng trên mặt đất.
Ánh mắt của anh rơi vào trên tay cô và Tiêu Thừa Bình, mi mắt thon dài che khuất đôi mắt, khiến người ta thấy không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu đôi mi thanh tú.
Không phải anh nói tháng sau mới có thời gian về nội thành à, sao lại xuất hiện ở đây?
.
[HẾT CHƯƠNG ]