===
Đồng Tuyết Lục đi tới tiệm cơm, xa xa đã nhìn thấy Đàm Tiểu Yến đang chỉ vào mặt Mạnh Thanh Thanh mà mắng.
"Tôi nói ngay từ đầu khi mới nhìn cô là tôi đã biết cô không phải cái thứ tốt lành gì rồi! Không ngờ tôi nói trúng phóc, cô là cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, chỉ biết quyến rũ đàn ông!"
"Tại sao cô không nói chuyện, cô có bản lĩnh làm mà không có can đảm thừa nhận hả? Hừ, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"
Ngón tay Đàm Tiếu Yến gần như chọt vào mặt Mạnh Thanh Thanh.
Kỳ lạ là Mạnh Thanh Thanh chỉ cúi đầu, trông như sắp khóc tới nơi nhưng lại không hề phản bác.
Đồng Tuyết Lục đi tới hờ hững liếc mắt nhìn hai người nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô đừng nhúng tay vào!"
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai mắt rưng rưng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục cũng không phải thánh mẫu.
Cô luôn tin trời sẽ giúp những người tự biết giúp mình, cô cảm thấy Mạnh Thanh, Thanh là một cô gái tốt, nhưng mấy lần trước cô hỏi thì cô ấy không nói cái gì.
Cho nên lần này cô cũng sẽ không lại chủ động hỏi nữa.
Chẳng qua cô rất muốn nhìn xem rốt cuộc giữa người này đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy Đồng Tuyết Lục không bỏ đi, khoanh tay đứng sang một bên xem trò hay.
Đàm Tiểu Yến thấy Mạnh Thanh Thanh không dám tố cáo thì càng thêm đắc ý hống sách: "Hồ ly tinh, cô đừng tưởng rằng cô không mở miệng thì tôi không có cách với cô, nói mau, rốt cuộc cô đã quyến rũ anh rể của tôi như thế nào?"
Mạnh Thanh Thanh nhếch môi, nhỏ giọng giải thích: "Tôi không có..."
Đàm Tiểu Yến: "Tôi nhổ vào, nếu không phải cô chủ động quyến rũ anh rể tôi thì sao anh ấy lại vừa ý một người bình thường không có gì lạ như cô!"
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt như "meme anh da đen với dấu chấm hỏi".
- -- Có phải vừa rồi thính giác của cô có vấn đề nên nghe lầm không, Mạnh Thanh Thanh cùng với Lưu Đông Xương?
Đàm Tiểu Yến tiếp tục mắng: "Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô quyến rũ anh rể tôi thì có thể gả vào Lưu gia, cháu ngoại trai của tôi không chấp nhận cô đâu, tôi khuyên cô nên dẹp cái suy nghĩ này đi."
Mạnh Thanh Thanh cúi đầu nhìn sàn nhà, không phản bác cũng không phủ nhận.
Đồng Tuyết Lục cảm giác như có sét đánh ngang tai, khiến cô thấy vô cùng kinh ngạc.
- -- Cô trợn mắt nhìn Mạnh Thanh Thanh, cô ấy ở và Lưu Đông Xương ở bên nhau?
- -- Sao có thể?
Một tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi như Lưu Đông Xương, cho dù toàn thế giới này chỉ lại mỗi anh ta thì cô cũng không thèm suy xét đến!
Năng lực cá nhân của Lưu Đông Xương không kém nhưng mà anh ta đã từng kết hôn, có đứa con, hơn nữa còn là người si mê chị gái điên cuồng, ai gả cho anh tương đương với việc có bà chị chồng đè đầu cưỡi cổ như mẹ chồng.
Mấu chốt là nhân phẩm người này có vấn đề, tự luyến đến mức khiến người khác buồn nôn.
Mấy ngày hôm trước anh ta còn thổ lộ với cô, mà bây giờ đã cặp kè với Mạnh Thanh Thanh?
- -- Nếu nói trong đó có cái gì mà tình yêu chân thành thì đánh chết cô cũng không tin!
Đồng Tuyết Lục nhìn Mạnh Thanh Thanh, không nhịn được phải hỏi một tiếng: "Thanh Thanh, những gì cô ta nói đều là sự thật à? Cô với quản lý Lưu đang yêu nhau à?"
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô, tay nắm góc áo, vân vê góc áo không ra dáng vẻ gì, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa khó xử.
Đàm Tiểu Yến không đợi cô ấy mở miệng đã mắng: "Tất nhiên là sự thật, ngày hôm qua anh rể tôi đã tới nhà gặp cha mẹ cô ta rồi, không hổ là hồ ly tinh, rất có nghề!"
Đồng Tuyết Lục thấy Mạnh Thanh Thanh không phủ nhận, cô cảm thấy còn phức tạp hơn nuốt phải một con ruồi.
Cho dù Mạnh Thanh Thanh là ngốc bạch ngọt bị Lưu Đông Xương lừa gạt nhưng đầu bếp Mạnh có mâu thuẫn với anh ta, tuy rằng người chưa đến mức nhà nước với lửa nhưng với tính tình của ông ấy chắc sẽ không đồng ý.
- -- Cho nên rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Trong lòng Đồng Tuyết Lục có ngàn vạn dấu chấm hỏi, nhưng không chờ cô mở miệng, Lưu Đông Xương đã tới đây.
Lưu Đông Xương bước tới, ánh mắt quét qua bọn cô, cuối cùng dừng lại trên người Đàm Tiểu Yến: "Vừa rồi em ức hiếp Thanh Thanh?"
Vẻ mặt Lưu Đông Xương hơi hung dữ khiễn Đàm Tiểu Yến sợ hãi lùi về sau một bước, ậm ừ nói: "Em, em không có, em chỉ dặn dò cô ta câu, để sau này cô ta đối xử với Gia Dương và Giai Giai thật tốt thôi!"
Rõ ràng là Lưu Đông Xương không tin lời này, quay đầu hỏi Mạnh Thanh Thanh: "Thanh Thanh, có đúng vậy không?"
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhanh chóng nhìn anh ta một cái, gật đầu.
Lưu Đông Xương theo bản năng muốn đưa tay xoa đầu cô ấy, Mạnh Thanh Thanh lại vô thức muốn né tránh, nhưng cô ấy vừa nhìn thấy sắc mặt đen thui của anh ta thì đành cắn răng ngăn bước chân lùi về sau.
Tay Lưu Đông Xương vỗ hai cái lên đầu cô ấy, dùng giọng điệu như đang đối xử với thú cưng: "Nếu như có người ức hiếp em thì cứ việc nói với anh, bây giờ anh chính là người yêu của em!"
Khuôn mặt Mạnh Thanh Thanh đỏ bừng, dường như chỉ cần chọc một cái là có thể phụt ra máu.
Lúc này Lưu Đông Xương mới hài lòng đi mở cửa, trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua Đồng Tuyết Lục, trên mặt đầy vẻ khoe khoang.
Suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục đã nôn ra, giống như ăn được một nửa quả táo thì bên trong lộ ra nửa con sâu.
- -- Khiến cô ước gì có thể nôn hết đồ ăn sáng ra ngoài!
Chẳng qua cô không có ý định nhúng tay vào chuyện này, nên cũng đi theo vào.
Mãi đến khi Lưu Đông Xương đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, Mạnh Thanh Thanh mới vào phòng bếp, nói với Quách Vệ Bình: "Tiểu Quách, em có thể đi ra ngoài một lát được không?"
Quách Vệ Bình hơi ngẩn ra rồi cũng gật đầu, sau đó chạy ra sảnh lớn bên ngoài ngồi.
Vốn dĩ Đàm Tiểu Yến muốn đến gần cửa nghe lén, bây giờ Quách Vệ Bình lại xuất hiện nên cô ta không thể đi qua đó, vì thế không khỏi oán hận trừng mắt nhìn cậu ta.
Quách Vệ Bình tỏ vẻ vô tội.
tay Mạnh Thanh Thanh vân về góc áo, ấp úng nói: "Tuyết Lục, có phải cô rất thất vọng về tôi không?"
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới xoay người nhìn cô ấy: "Không thất vọng, bởi vì đây là chuyện lớn của đời cô, người duy nhất cô phải chịu trách nhiệm chính là bản thân cô! Tôi chỉ hỏi một chút, cô tự nguyện ở bên cạnh Lưu Đông Xương sao?"
Ánh mắt Mạnh Thanh Thanh lại đỏ lên, quanh có một lúc lâu mới nói ra chuyện mấy ngày nay.
===
Hóa ra mấy ngày trước cô ấy tan việc đi về nhà, đi được nửa đường thì có một con chó lớn không biết từ nơi nào chạy ra, con chó kia giống như bị điên rồi, cứ đuổi theo cô ấy mãi không chịu từ bỏ.
Khi còn nhỏ cô ấy từng bị chó cắn nên rất sợ chó, cô ấy sợ tới nỗi bật khóc, vừa chạy vừa khóc, lúc thấy mình sắp bị con chó đuổi kịp thì phát hiện phía trước có dòng sông, cô ấy không hề nghĩ ngợi đã nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống, cô ấy mới nhớ ra bản thân không biết bơi, cô ấy ở dưới nước bị sặc hai ngụm, giãy giụa nối lên mặt nước kêu cứu mạng, sau đó chỉ thấy có một bóng người nhảy xuống sông, bơi tới bên cạnh cứu cô ấy lên bờ.
Lúc ấy Mạnh Thanh Thanh quá sợ hãi, người đàn ông đó vừa đến gần là cô ấy sống chết ôm chặt lấy cơ thể đối phương, tay đối phương cũng vòng qua nách ôm chặt ngực cô ấy, nếu như bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra được điều bất thường.
Nhưng khi đó cô ấy bị con chó dọa một hồi, sau đó lại cơn đuối nước dọa một trận nữa, đầu óc đã trống rỗng, làm sao còn nghĩ đến việc có bất thường hay không?
Đợi sau khi lên bờ cô ấy mới thấy rõ người cứu mình là Lưu Đông Xương nhưng đã chậm mất rồi.
Rất nhiều người đã nhìn thấy Lưu Đông Xương ôm cô ấy, cũng thấy cô ấy dính sát vào người anh ta, trong sạch đã bị mất hết. Ngoại trừ gả cho Lưu Đông Xương, không còn con đường thứ hai để đi.
Lúc ấy Lưu Đông Xương cởi quần áo ra cho cô ấy mặc, còn đi cùng cô ấy về nhà, dọc đường đi đã bị rất nhiều người nhìn thấy, cho dù cô ấy không muốn cũng không có cách nào.
Đồng Tuyết Lục nghe xong chân mày gần như xoắn chặt lại thành nút thắt.
Đầu tiên cô cảm thấy việc này quá trùng hợp, đang êm đẹp như thế tại sao đột nhiên lại có chó, Mạnh Thanh Thanh vừa nhảy xuống sông, Lưu Đông Xương lại đúng lúc xuất hiện.
Trên thế giới này có rất nhiều điều trùng hợp đều là do con người tạo ra đấy.
Cô nghi ngờ tất cả những thứ này đều là chiêu trò của Lưu Đông Xương nhưng lại không có chứng cứ.
Sau đó cô càng muốn châm biếm mỉa mai cái tư tưởng đầy phong kiến bị người khác ôm thì nhất định phải gả cho người đó, thật sự rất khiến người ta buồn nôn!
Đồng Tuyết Lục: "Thanh Thanh, Đại Thanh đã diệt vong rồi, bây giờ là thời đại mới, mặc dù Lưu Đông Xương đã cứu cô nhưng cô chỉ cần cảm ơn anh ta là được rồi, hoàn toàn không cần phải lấy thân báo đáp!"
Mạnh Thanh Thanh lắc đầu, cánh môi bị cắn đến trắng bệch: "Tư tưởng của ông nội tôi rất bảo thủ, sẽ không cho phép tôi không gả, ông ấy nói nếu tôi không gả cho Lưu Đông Xương thì ông ấy sẽ không nhận đứa cháu gái này!"
Đồng Tuyết Lục lại thấy buồn nôn lần nữa: "Vậy cha mẹ cô đâu? Bọn họ nói như thế nào, còn đầu bếp Mạnh thì sao? Ông ấy cũng đồng ý à?"
Mạnh Thanh Thanh: "Cha mẹ tôi đều nghe theo lời ông nội, vốn dĩ bác tôi không đồng ý nhưng lại bị ông nội đánh cho một trận, nói nếu bác ấy dám phản đối thì sẽ đuổi ra khỏi Mạnh gia!"
"Hơn nữa Lưu Đông Xương tự mình đi đến nhà tôi, nói có thể giúp đỡ chuyến công việc của anh trai tôi thành chính thức, bây giờ ông nội tôi và cả cha mẹ đều cảm thấy anh ta rất tốt."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy cạn lời, cô im lặng một lúc mới hỏi: "Vậy chính cô thì sao? Cô muốn gả cho Lưu Đông Xương à?"
Mạnh Thanh Thanh cắn môi, nhíu chặt hàng lông mày: "Tôi không biết..."
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ rồi nói: "Tôi hỏi có chuyện này, cô đồng ý làm mẹ kế của đứa trẻ kia à? Bây giờ cô mới tuổi, tôi nghe nói con gái lớn nhất của Lưu Đông Xương năm nay đã tuổi rồi, cô chấp nhận có đứa con gái tuổi gọi cô là mẹ sao?"
Mạnh Thanh Thanh giống như bị cô doạ sợ, đôi mắt trợn tròn.
Đông Tuyết Lục nói tiếp: "Còn nữa, đứa bé kia đã lớn thế rồi, chắc chắn bọn chúng tự có suy nghĩ của mình, chưa chắc sẽ chấp nhận cô, lại thêm đứa nhỏ nhà ông bà ngoại nữa, chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận cô, buổi sáng hôm nay Đàm Tiểu Yến chính là ví dụ tốt nhất, cô đã chuẩn bị kỹ tâm lý chưa?".
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh lại trắng thêm vài phần.
Đồng Tuyết Lục bổ xuống nhát dao thứ ba: "Lưu Đông Xương có người chị gái, anh ta do một tay chị mình nuôi lớn, nghe nói hằng tháng anh ta đều đưa một nửa tiền lương cho chị mình, chờ cô gả qua đó, chắc chắn người sẽ phải sinh con, ít nhất cô phải sinh đứa, cô cảm thấy chút tiền lương kia của Lưu Đông Xương có thể nuôi nổi nhiều người như vậy sao?"
- -- Còn nữa, bà chị chồng này chẳng khác nào một nửa mẹ chồng.
Không đúng, phải là không bằng cả mẹ chồng, ít nhất mẹ chồng sẽ hỗ trợ chăm sóc đứa trẻ và làm việc vặt trong nhà, chị gái Lưu Đông xương chắc chắn sẽ không.
- -- Cô ta chỉ biết lấy tiền, sau đó bắt bẻ tật xấu của em dâu.
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh trắng bệch, há miệng thở dốc từng hồi.
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục tổng kết lại: "Cô cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu sau khi biết rõ những chuyện này mà cô vẫn còn muốn gả cho Lưu Đông Xương thì tôi xin chúc phúc cho hai người!"
Cô cảm thấy Lưu Đông Xương rất đáng ghê tởm, đặc biệt một cô gái giống Mạnh Thanh Thanh không cần phải gả cho người đàn ông đã từng kết hôn.
Nhưng cô không phải người nhà của Mạnh Thanh Thanh, nếu như chính Mạnh Thanh Thanh muốn gả, người nhà cô ấy cũng đồng ý thì cô cần gì phải làm kẻ ác?
Có thời gian xen vào việc của người khác còn không bằng để cô đi nói chuyện yêu đương với đồng chí Ôn đáng yêu.
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh tái nhợt đứng ở phòng bếp một lúc lâu cho đến khi Lưu Đông Xương đi mua sắm sắp trở về, cô ấy mới hoảng hốt đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Yến thấy cô ấy đi ra thì lập tức chạy lên hỏi: " người ở bên trong nói gì đó? Không phải là nói xấu tôi đó chứ?"
Mạnh Thanh Thanh nhìn cô ấy một cái, hốt hoảng gật đầu.
Phút chốc Đàm Tiểu Yến tức giận đến đỏ bừng mặt mũi: "Tôi biết ngay mà, cái đồ lẳng lơ nhà cô..."
"Đàm Tiếu Yến! Cô ngậm miệng cho tôi, nếu cô còn dám ức hiếp Thanh Thanh thì về sau đừng tới đây làm nữa!"
Đàm Tiểu Yến mới vừa mắng một câu, Lưu Đông Xương đã đen mặt xuất hiện ở cửa.
Cô ta tức giận đến suýt chút nữa đã hộc máu: "Anh rể, là cô ta nói xấu em trước..."
Chẳng qua lần này còn chưa nói xong, Lưu Đông Xương đã nhíu mày trừng cô ta: "Tôi đã nói rồi, trong giờ làm việc không được gọi tôi là anh rể, sao cô lại quên mất thế?"
- -- Đàm Tiểu Yến sắp tức đến phát khóc!
Nhưng Lưu Đông Xương không để ý tới cô ta, anh ta đi thẳng đến trước mặt Mạnh Thanh Thanh, vẻ mặt thâm tình nói: "Thanh Thanh, em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để ai ức hiếp em!"
Đồng Tuyết Lục ở trong phòng bếp không kịp đề phòng bị đút cho một tô cơm chó béo ngậy, suýt chút nữa đã khiến cô nôn hết chỗ cơm tối hôm qua ra ngoài.
Cả một ngày hôm nay Đồng Tuyết Lục bị đút cơm chó đầy mỡ, không ăn cơm tối ở tiệm cơm đã trở về nhà.
Đối mặt với Lưu Đông Xương, thật sự là cô ăn không vô.
===
Về đến nhà, nhìn khuôn mặt của hai cục bột nhỏ Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu, ngay. lập tức cô cảm thấy mắt mình thoải mái trở lại.
"Chị, chị đã về!"
Đồng Miên Miên thấy cô, đôi chân nhỏ nhanh chóng chạy tới.
"Chị, chị đã về!"
Tiểu Cửu giống như một cái máy lặp lại, theo sát phía sau.
cục bột nhỏ chia ra mỗi người ôm một cái chân của cô, ánh mắt ngập nước nhìn cô giống như hai chú cún sữa, dáng vẻ đáng yêu đến không chịu được.
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, hôn một cái trên mặt đứa trẻ.
Đồng Miên Miên đã thành thói quen, Tiểu Cửu bị hôn thì thẹn thùng che lại khuôn mặt nhỏ.
- -- Đáng yêu quá thể.
Sau đó chú cún sữa thứ cũng tới góp vui.
Nguyệt Bính "gâu gâu" nhảy đến, so vừa lúc vừa mới đến thì hiện tại nó đã lớn hơn, rất nhiều.
Đồng Tuyết Lục quan sát một vòng, cảm thấy Nguyệt Bính đang phát triển theo xu hướng "giãn nở", có lẽ là một chú chó lớn.
Nguyệt Bính xông lên, nằm sấp bên chân Đồng Tuyết Lục làm nũng, không ngờ lại bị Đồng Miên Miên không cẩn thận đạp cho một cú.
Nó "ấu" một tiếng rít lên chói tai.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra.
Nhóc con vô cùng tủi thân, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn cô, trong miệng phát ra tiếng ăng ẳng.
Cô vốn cho rằng Đồng Miên Miên nhỏ như vậy, không cẩn thận dẫm một cái sẽ không có vấn đề lớn, ai ngờ Nguyệt Bính què rồi!
- -- Đúng vậy, nó đi cà nhắc thật rồi!
Nó đi đường khập khiễng, trong miệng còn hay phát ra tiếng ăng ẳng, nhìn qua càng thêm đáng thương.
Đồng Tuyết Lục không ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, bây giờ không có bệnh viện thú cưng, nếu Nguyệt Bính bị thương đến gân cốt thì cô cũng không biết nên mang nó đi nơi nào kiểm tra mới tốt.
Đồng Miên Miên biết mình lại làm sai, buồn đến nỗi ăn cơm tối ít hơn nửa chén, cứ luôn ôm Nguyệt Bình nói xin lỗi.
Để an ủi Nguyệt Bính, Đồng Tuyết Lục còn cố ý làm một ít đồ ăn vặt mà chó có thể ăn cho nó.
Nguyệt Bình lập tức thành đối tượng bảo vệ quan trọng của cả nhà.
Đến thời gian ngủ buổi tối, Nguyệt Bính chạy vào trong nhà, trông như muốn ngủ trong phòng.
Bình thường Đồng Tuyết Lục không cho nó vào phòng ngủ, cô thích động vật nhưng cũng rất sợ lông chó bay khắp nơi.
Nhưng bây giờ Nguyệt Bính là người bệnh, thấy nó đáng thương như vậy, cô cảm thấy để nó ở trong phòng ngủ một đêm cũng không phải không thế.
Lúc cô chuẩn bị đem ổ chó của nó vào phòng thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bất thường.
Cô nhìn chằm chằm Nguyệt Bính đang xoay vòng tròn ở dưới giường, trên trán xuất hiện sọc đen: "Nguyệt Bính, rõ ràng vừa rồi mày bị què chân trái, sao bây giờ lại biến thành chân phải rồi?"
Cô cảm giác mình vừa nói xong thì Nguyệt Bính đang xoay vòng tròn hơi dừng lại một chút, sau đó không xoay nữa.
Nó "gâu" một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, con mắt nhìn cô, giống như đã biết bảng thân bị bắt quả tang chuyện giả vờ què chân.
Đồng Tuyết Lục bị chọc tức đến bật cười.
- -- Đây là con chó thích diễn kịch đến từ đầu thế này!
Đồng Tuyết Lục bị chọc tức đến bật cười: Đây là con chó thích diễn kịch đến từ đầu thế này!
===
Kể từ lần trước sau khi Chung Thư Lan bị Ôn Như Quy "khéo léo từ chối", trong lòng vẫn thấy ngột ngạt.
Bà ấy cũng không phải một hai bắt buộc Ôn Như Quy phải làm con rể của mình, chỉ là bà ấy không biết nên mở lời với con gái như thế nào.
Giống như bây giờ con gái đang làm tương ớt, nở nụ cười ngọt ngào nói muốn tặng lọ cho Ôn Như Quy.
Mấy lần bà ấy muốn nói không cần đâu, nhưng lời đến miệng lại nói không ra.
Đã lâu rồi bà ấy không thấy con gái cười vui vẻ như vậy.
Con gái từ khi lên mười tuổi đã bắt đầu đi theo bọn họ đến chuồng bò, những năm, gần đây đều ăn không no ngủ không ngon, làm những công việc bẩn nhất, bà ấy vô cùng áy náy với con gái.
Nếu có thế, Chung Thư Lan nguyện ý tặng tất cả những điều tốt nhất trên đời cho con gái.
Tiêu Uẩn Thi làm xong tương ớt, cười nói: "Mẹ, bây giờ con đi đưa tương ớt cho mấy người viện trưởng."
Chung Thư Lạn biết, đưa cho viện trưởng chỉ là tiện đường mà thôi, đưa cho Ôn Như Quy mới là chủ yếu, nhưng bà ấy vẫn không có cách nào kêu con gái không nên đi.
Thấy con gái rời khỏi phòng, bà ấy ngã ngồi trên sô pha, không biết nên làm thế nào mới phải.
Trước tiên Tiêu Uẩn Thi đi đưa tương ớt cho viện trưởng và mấy vị lãnh đạo, cuối cùng mới sang chỗ Ôn Như Quy.
Cô ấy đi vào ký túc xá của Ôn Như Quy, ký túc xá của anh mở cửa nhưng người lại không có ở đó.
Tiêu Uẩn Thi đứng ở cửa gọi hai tiếng, thấy không có ai đáp lại thì bước vào, định để lọ tương ớt xuống rồi rời đi.
Nhưng lúc đi đến trước bàn làm việc, cô ấy nhìn thấy phía trên có một quyển vở đang mở, bên trên đó vẽ một cô gái.
Bức tranh sống động như thật, mặc dù cô ấy chưa nhìn thấy cô gái trong tranh nhưng cũng có thể tưởng tượng được người thật xinh đẹp cỡ nào.
Tiêu Uẩn Thi nhìn quyển vở, trong lòng giống bị cái gì đó cấu véo dữ dội.
- -- Có một chút đau đớn, một chút luống cuống.
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Đồng chí Tiêu, sao cô lại ở đây?"
[HẾT CHƯƠNG ]