===
Sau khi ra đến sân, ông cụ Ôn và chú Tông vẫn còn run rẩy.
Đặc biệt là sắc mặt ông cụ Ôn rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi mắng mấy tiếng súc sinh.
Chú Tông: "Tư lệnh, bây giờ nghĩ lại, có thể là chúng ta đã hiểu lầm rồi không? Tôi, cũng coi như là nhìn Như Quy lớn lên, cậu ấy không giống loại người này."
Ông cụ Ôn gõ cây gậy chống xuống mặt đất kêu cạch cạch: "Sự thật bày ra ở trước mắt, cậu đừng tìm cớ cho nó, nếu như cậu không tin, thì tại sao vừa rồi cậu run rẩy giống như phát bệnh động kinh vậy?"
Chú Tông: "..."
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy hoàn toàn không biết hành động của người đã dẫn tới một sự hiểu lầm, Ôn Như Quy càng không biết mình đã bị mắc oan.
Trong phòng, mặt Ôn Như Quy đỏ như tôm chín, mắt cũng không dám nhìn Đồng Tuyết Lục.
- -- Quá ngây thơ.
Đồng Tuyết Lục vừa muốn cười lại cảm thấy kiểu đàn ông ngây thơ giống Ôn Như Quy thật sự quá hiếm thấy.
Cô nhìn anh, lông mi dài mỏng chớp chớp: "Chân em hết tế rồi, không cần mát xa nữa, cảm ơn anh nhé thân ái."
- -- Thân!!! Ái!!!!
Vừa nói xong chữ này, mặt, cổ và tại Ôn Như Quy đều đỏ bừng lên như nhuộm màu, giống như chọc một cái sẽ phun máu.
"Ha ha ha...... Sao anh dễ đỏ mặt như vậy? Bình thường anh cũng như vậy sao?"
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười tươi.
Ôn Như Quy nhìn lúm đồng tiền của cô như hoa khoe sắc, tim đập nhanh như sắp mất khống chế.
Anh đỏ mặt lắc đầu: "Không phải, anh chỉ mặt đỏ với một mình em."
Khi anh nhìn người con gái khác, đừng nói là mặt đỏ, ngay cả dáng vẻ bọn họ như thế nào anh cũng không nhớ được.
Vừa nói xong, tiếng cười của Đồng Tuyết Lục đột nhiên im bặt lại, đôi mắt như sương mù nhìn anh.
- -- Ai nói anh ngốc? Ai nói anh không biết nói lời âu yếm?
- -- Đây là lời âu yếm êm tai nhất cô đã từng nghe trong kiếp sống!
Đồng Tuyết Lục nhìn ra ngoài cửa một cái, thấy bên ngoài im ắng, trong mắt lập tức hiện lên một tia gian xảo.
- -- Cô muốn làm chuyện xấu.
Đồng Tuyết Lục đứng lên, vươn tới gần Ôn Như Quy hạ giọng nói: "Giờ này phút này, anh, có muốn làm chút gì đó với em không?".
Khi cô vươn tới gần, Ôn Như Quy đã ngửi được mùi hương từ trên người cô, nhàn nhạt, lại khiến nhịp tim anh đập nhanh không thể ngừng được.
Anh cảm giác tim đập nhanh như muốn nhảy ra từ cổ họng, yết hầu di chuyển một chút, nói: "Có."
Ái chà!
Đôi mắt Lục Tuyết Đồng sáng ngời, dùng ngón tay cuốn tóc mình lên nhẹ nhàng vuốt qua cằm anh: "Vậy, anh muốn làm gì đây?".
Cằm Ôn Như Quy vô cùng ngứa ngáy, anh cảm giác tóc của cô như không chỉ cào trên cằm anh, còn cào ở trên đầu trái tim anh.
Anh lại mở miệng lần nữa, thanh âm trở nên hơi khàn khàn: "Em, có thể chụp... Một tấm ảnh tặng cho anh không?"
Đồng Tuyết Lục: "......"
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn nhìn anh, chỉ như vậy?
- -- Chỉ như vậy?
- -- Cơ hội tốt như vậy, anh lại không muốn chơi trò lưu manh một chút?
Ôn Như Quy thấy cô ngơ ngác nhìn mình, tâm trạng thấp thỏm: "Nếu em không muốn chụp cũng không sao."
Bầy không khí mờ ám trước đó quét qua, Đồng Tuyết Lục thẳng người ngồi lại trên ghế: "Vì sao anh đột nhiên muốn ảnh của em?",
Lông mi Ôn Như Quy nhẹ nhàng chớp chớp một chút: "Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều có ảnh của bạn gái bọn họ."
Lời này nghe ấm ấm ức ức, giống như một đứa trẻ về nhà làm nũng với cha mẹ, những bạn bè khác đều có cặp sách mới, mà nó lại không có.
Đồng Tuyết Lục mềm lòng, rất muốn xoa đầu anh một chút: "Vậy một lát nữa chúng ta đi chụp ảnh nhé."
Nếu đã là người yêu, vậy thì sao có thể để anh không có thể diện chứ?
- -- Người khác có, anh cũng phải có!
Ôn Như Quy nhìn ánh mắt đầy yêu thương của cô: "Được."
Tuy là người yêu, nhưng người ở trong phòng lâu quá cũng không tốt, vì thế Đồng Tuyết Lục đề nghị đi xuống lầu.
Tất nhiên Ôn Như Quy không có ý kiến.
Ai ngờ sau khi xuống lầu lại phát hiện ông cụ Ôn và chú Tông có chút kỳ quái.
Hình như ánh mắt người không dám nhìn thẳng vào mình, thỉnh thoảng không cần thận đụng phải, trong mắt bọn họ cũng loé ra vẻ kỳ quái lại phức tạp.
Giống như cảm thông, mà hình như là áy náy, tóm lại là rất phức tạp.
Mà khi ánh mắt người nhìn Ôn Như Quy, dùng câu "Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ" để hình dung cũng không khoa trương một chút nào.
() Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ/ Cúi đầu làm ngựa cho thiếu nhi
(Hoành my lãnh đối thiên phu chỉ/ Phủ thủ cam vi nhụ tử ngưu)
Bài thơ: Tự trào (自嘲 – Tự giễu mình) – Lỗ Tấn (鲁迅)
Vốn dĩ Chí Tông muốn đích thân xuống bếp làm một bữa cơm trưa phong phú cho Đồng Tuyết Lục ăn, nhưng bởi vì phát hiện ra chuyện trước đó, tay ông ấy run rẩy tới mức đành phải tới tiệm ăn bên cạnh mua món thịt về.
Ông cụ Ôn thay đổi phong cách nhiệt tình trước đó, trong bữa cơm, cũng không nói câu nào với Đồng Tuyết Lục.
Khiến Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đều rất buồn bực.
===
Sau khi ra khỏi khu tập thể gia đình.
Đồng Tuyết Lục ngồi ở ghế sau xe đạp hỏi: "Như Quy, có phải ông nội anh và chú Tông có gì bất mãn với em không?"
Rõ ràng là trước đó vẫn rất tốt, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Đồng Tuyết Lục nghĩ trăm lần cũng không ra.
Ôn Như Quy cũng không nghĩ ra, an ủi nói: "Không phải, ông nội rất thích em."
Anh cảm giác hình như lửa giận của ông cụ là hướng về phía mình, chỉ là bởi vì có Đồng Tuyết Đồng ở đó, ông cụ ngại phát ra.
người nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân, nên bỏ qua không nghĩ nữa.
Đi vào tiệm chụp ảnh, Ôn Như Quy trả tiền mua vé ở trước sảnh.
Thời buổi này chụp ảnh là việc còn xa xỉ hơn cả xem phim.
Chụp một tấm ảnh chân dung cần hào xu, chụp một tấm ảnh cả người hoặc là ảnh nghệ thuật nửa người thì cần hào xu.
Ôn Như Quy thanh toán tiền xong, trong tay có thêm tờ hóa đơn, lúc này có tờ hóa đơn.
tờ để giao cho tiệm chụp ảnh, tờ cho thợ chụp ảnh, tờ dùng khi lấy ảnh.
Thợ chụp ảnh: " người muốn chụp tấm ảnh riêng, còn tấm là chụp chung với nhau đúng không?"
Ôn Như Quy nghe vậy, lông mi chớp chớp.
Trước đó anh chỉ muốn có một tấm ảnh chụp Đồng Tuyết Lục, nhưng khi trả tiền, anh lại muốn chụp riêng, cũng muốn chụp chung, còn muốn đưa một tấm ảnh của mình cho cô.
- -- Hình như anh rất tham lam.
- -- Không biết lúc này cô nghe thấy có cảm thấy mình quá đáng không?
Đồng Tuyết Lục lại không nghĩ nhiều như vậy, tới cũng tới rồi, vậy thì chụp chung với nhau thôi.
Chụp liền một lúc tấm ảnh, điều này chứng tỏ bạn trai cô "Tiền nhiều như nước"!
Ôn Như Quy thấy cô không phản đối, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói với thợ chụp ảnh: "Đúng, tấm chụp riêng, tấm chụp chung."
Lúc này máy ảnh vẫn là loại đồ cổ, phía trên che một miếng vải đen lớn, trước khi chụp ảnh thợ chụp ảnh phải chui vào kiểm tra mấy lần mới chắc chắn.
===
Lúc ra khỏi tiệm chụp ảnh đã không còn sớm nữa, buổi tối cô còn phải về tiệm ăn, một chuyến.
Bây giờ cô là quản lý và đầu bếp của tiệm ăn, không thể mặc kệ mọi thứ, một khi xảy ra chuyện gì, cô sợ người trong tiệm ăn không xử lý được.
Tuy rằng Ôn Như Quy có chút tiếc nuối, cảm thấy thời gian ở chung với cô quá ngắn, nhưng anh cũng hiểu.
- -- Huống chi chiều nay anh cũng phải về căn cứ.
Anh đưa Đồng Tuyết Lục về tiệm ăn, sau đó mới lưu luyến không nỡ về khu tập thể gia đình.
Ai ngờ anh vừa bước một chân vào cửa nhà, trên số pha lập tức truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Súc sinh, cháu quỳ xuống cho ông!"
Ôn Như Quy:??
Ông cụ Ôn trừng mắt anh: "Quỳ xuống!"
Ôn Như Quy: "Ông nội, cháu có thể quỳ xuống, nhưng mà ông có thể nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì trước đã không?"
Ông cụ Ôn trừng mắt, ánh mắt nhìn anh như thể anh không bằng súc sinh.
Ông cụ Ôn cầm lấy cây chổi lông gà đang đặt ở một bên đánh lên trên người anh.
Chú Tông nhanh chóng đi lên ngăn cản: "Tư lệnh, có chuyện gì thì từ từ nói, hơn nữa nếu đánh mà có chuyện gì, đến lúc đó không phải người đau lòng vẫn là tư lệnh sao?"
Ông cụ Ôn hừ một tiếng nói: "Sao tôi có thể đau lòng loại người như nó... Cháu nói xem sao cháu lại điên cuồng như vậy hả? Ban ngày ban mặt, sao cháu lại có thể làm chuyện đó với con gái nhà người ta?".
Ôn Như Quy không hiểu: "Cháu làm chuyện gì?"
Khuôn mặt già của chú Tông đỏ bừng: "Như Quy, cậu hãy thành thật khai nhận đi, giữa trưa người ở trong phòng... Làm chuyện đó, chúng tôi đều nghe thấy rồi!"
"Xoạch" một cái.
tai Ôn Như Quy đỏ bừng rũ mắt nhìn xuống mặt đất,
Ông cụ Ôn thấy anh như vậy, trong lòng càng nhận định anh đã làm hành động súc sinh hơn: "Hôm nay cháu về căn cứ viết báo cáo kết hôn, rồi về nhà chúng ta tới Đồng gia cầu hôn!"
Ôn Như Quy lại ngơ ngẩn lần nữa:???
- -- Báo cáo kết hôn?
- -- Cầu hôn?
"Nhưng cháu vẫn chưa nhận được sự đồng ý của Tuyết Lục."
Ông cụ Ôn tức giận đến vểnh cả râu lên: "Cháu đã làm chuyện như vậy rồi, bây giờ cháu mới đến hỏi người ta có đồng ý hay không, chẳng lẽ cháu không cảm thấy quá muộn sao?"
Ôn Như Quy: "Ông nội, đó là chính Tuyết Lục nói cháu làm mà?"
Ông cụ Ôn tức giận đến đỏ bừng cả mặt: "Cháu không biết xấu hổ! Cháu là đàn ông đã làm ra chuyện như vậy, cháu còn có mặt mũi đầy hết lên người con gái người ta sao!"
Ông cụ nói xong lại muốn dùng chổi lông gà đánh anh.
Chú Tông lại lần nữa ngăn cản: "Tư lệnh, ông đừng giận, có chuyện gì thì từ từ nói!"
Ông cụ Ôn hít sâu: "Cháu cứ làm theo lời ông nói, ngày mai cháu ta sẽ tới Đồng gia cầu hôn."
"Muộn hơn chút nữa nói không chừng còn có con mất!"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Ông nội cháu không thể làm như vậy, có kết hôn hay không sự đồng ý của bên mới được, hơn nữa Tuyết Lục cũng sẽ không hy vọng cháu muốn chịu trách nhiệm với cô ấy vì cháu đã giúp cô ấy mát xa cẳng chân."
- -- Gì?
- -- Mát xa cẳng chân?
Ông cụ Ôn và chú Tông cùng ngẩn người.
người ở trên lầu phát ra âm thanh khiến người khác thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là đáng mát xa chân?
Ôn Như Quy nhìn dáng vẻ của người, nhíu mày lại nói: "Ông nội, chú Tông, có phải người hiểu lầm chuyện gì rồi không?"
Càng nghĩ anh càng cảm thấy không đúng.
Rõ ràng trước đó bọn họ vẫn rất nhiệt tình với Đồng Tuyết Lục, nhưng từ sau khi người từ trên lầu đi xuống, bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đồng Tuyết Lục, còn lạnh lùng trừng mắt với anh.
Bây giờ lại nói anh là súc sinh, lại muốn anh đi cầu hôn, không phải là bọn họ cho rằng người ở trên lầu...
Ôn Như Quy nghĩ vậy, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ông nội, chú Tông, sao người lại có suy nghĩ xấu xa như vậy?!"
Ông cụ Ôn và chú Tông đồng loạt đỏ mặt.
Phòng khách yên tĩnh mấy giây.
Ông cụ Ôn ho khan một tiếng: "Ông nhớ ra rồi, ông cụ Khương hẹn ông chơi cờ, ông phải mau qua đó thôi."
Nói xong ông cụ xoay người chạy trối chết.
Chú Tông: "..."
- -- Tư lệnh, làm người không thể không tử tế như vậy đâu!
- -- Tại sao lại để một mình ông ấy đối mặt với Ôn Như Quy vào lúc này?
===
Sau khi Ôn Như Quy về căn cứ, cuộc sống của Đồng Tuyết Lục trở lại bình lặng như trước.
ngày sau, cô tới tiệm chụp ảnh lấy ảnh chụp đã rửa xong.
Khoan hãy nói, người đẹp, cho dù thiết bị chụp ảnh có kém chất lượng, cũng có thể chụp rất đẹp.
Trong bức ảnh, Đồng Tuyết Lục thích nhất là tấm ảnh người chụp chung với nhau.
Trong tấm ảnh chụp chung, cô ngồi trên một cái ghế, Ôn Như Quy đứng ở phía sau cô, tay hơi hơi vịn trên vai cô.
Thợ chụp ảnh cho người cũng có chút kỹ thuật, anh ta chụp được khoảnh khắc Ôn Như Quy dịu dàng, hình ảnh dừng lại ở trên tấm ảnh.
Đồng Tuyết Lục cho ảnh vào trong phong thư, sau đó gửi tới căn cứ cho Ôn Như Quy.
Về đến nhà, anh em Đồng gia nhìn thấy ảnh, lập tức kinh ngạc.
Đồng Miên Miên trừng lớn đôi mắt to tròn ngập nước, vẻ mặt khiếp sợ: "Chị, sao chị lại ở trong này?"
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nhận ra cô nhóc chưa từng nhìn thấy ảnh chụp, càng chưa từng chụp ảnh.
Cô xoa xoa đầu cô bé: "Đây là ảnh chụp, thật như chúng ta soi gương vậy, trong gương sẽ xuất hiện hình ảnh của chúng ta, chụp ảnh chính là chụp lại dáng vẻ của chúng ta, lưu giữ mãi mãi."
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu được lời này.
Nhưng điều này không cản trở cô bé tò mò và khát vọng về tấm ảnh.
anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng khát vọng nhìn ảnh chụp.
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi nói: "Tuần sau là Quốc Khánh, đến lúc đó cả nhà chúng ta đi chụp một tấm ảnh gia đình."
Đồng Gia Tín đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, chị nói thật sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, không phải các em có tiền tiêu vặt sao? Nếu như các em muốn chụp ảnh riêng một mình, vậy thì có thể dùng tiền tiêu vặt của mình."
Đồng Gia Minh nghe vậy, trong lòng rung động.
Đồng Gia Tín lại có chút đau răng.
Đừng nhìn ngày bình thường Đồng Gia Tín rất hào phóng, nhưng ai có thể ngờ được cậu ta lại là thần giữ của nhất trong người?
Mỗi tháng cô chia cho bọn họ tiền tiêu vặt, Đồng Gia Tín không tiêu một xu nào, toàn, bộ đều được giấu kỹ.
Đồng Gia Minh là anh cả, có lúc cậu sẽ mua đồ cho em trai em gái, trong nhà thiếu nước tương gì đó, cậu cũng sẽ bỏ tiền đi mua, cho nên cậu không có tiền tiết kiệm.
Đồng Miên Miên ưỡn ngực, non nớt nói: "Chị, Miên Miên muốn chụp ảnh với chị, Miên Miên có tiền!"
Đồng Tuyết Lục buồn cười cười ra tiếng: "Vậy đến lúc đó chị sẽ dính lấy Miên Miên để được chụp thêm một tấm ảnh."
Đồng Miên Miên nghe vậy, bộ ngực nhỏ càng ưỡn cao thêm một chút.
- -- Cô bé muốn tiêu tiền cho chị, cô bé có rất nhiều tiền!
===
ngày trôi qua, Đồng Tuyết Lục nhận được thông báo của bộ thương mại, nói cô tới văn phòng của bộ trưởng Lâm một chuyến.
Đồng Tuyết Lục nhận được tin tức này, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Cô dặn dò mọi chuyện ở tiệm ăn một chút, rồi sửa soạn lại bản thân một chút sau đó mới đi tới bộ thương mại.
Đi vào bộ thương mại, thư ký Trác nói với cô bây giờ bộ trưởng Lâm đang ở phòng làm việc của chủ tịch, không biết khi nào mới về.
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ không sao, sau đó lấy một gói bò viên nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô ấy: "Thư ký Trác đã ăn bò viên của tiệm ăn chúng tôi chưa, có muốn nếm thử không?"
Nếu là ở hiện đại, đi gặp người khác mà mang theo bò viên, sẽ có vẻ rất kỳ quái.
Nhưng ở thời đại này, đồ ăn rất quý giá, đặc biệt là đồ ăn ngon.
Vừa rồi thư ký Trác còn nghiêm mặt, lúc này ngửi thấy mùi hương bò viên, rốt cuộc cũng không nghiệm mặt nổi nữa: "Không cần đâu, quản lý Đồng ăn đi."
Đồng Tuyết Đồng lấy ra một xâu bò viên đưa tới: "Thư ký Trác đừng khách sáo với tôi, cô giúp tôi nếm thử xem, nếu như có gì cần thay đổi, cô cứ nói với tôi."
Một xâu bò viên có gói, cắt thành nửa, thư ký Trác nhìn bò viên trước mặt, thật sự không thể từ chối lần thứ hai.
Cô ấy nhận lấy cắn một miếng khen không dứt miệng: "Bảo sao mọi người thích lẩu Oden của các cô như vậy, bò viên này rất dai!"
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cô thích nó là quá tốt rồi, đúng rồi, bộ trưởng Lâm có nói gọi tôi tới đây làm gì không?"
Thư ký Trác nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Lần trước sau khi mọi người họp xong, có mấy quản lý tiệm ăn khác tới đây tìm bộ trưởng Lâm, lúc tôi mang trà vào thì nghe được một chút, hình như là nói muốn cô chia sẻ công thức nấu lẩu Oden. để mọi người cùng dùng chung."
Thư ký Trác nói xong lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Một lát nữa cô vào thì đừng lỡ miệng, cũng đừng nói là tôi nói cho cô biết."
Đồng Tuyết Lục cảm kích nhìn cô ấy: "Thư ký Trác, cô yên tâm đi, cô nghĩ cho tôi như vậy, sao tôi có thể nói chuyện cô nói ra ngoài chứ? Lần sau thư ký Trác tới tiệm ăn, của chúng tôi, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho cô!"
Thư ký Trác nghe vậy, gương mặt lại nở nụ cười.
Khoảng phút sau, cuối cùng bộ trưởng Lâm cũng trở lại.
Ông ấy nhíu chặt mày lại, giống như lo lắng chuyện gì đó.
Đồng Tuyết Lục cười cười chào hỏi: "Chào bộ trưởng Lâm."
Tựa như lúc này bộ trưởng Lâm mới nhìn thấy cô: "Quản lý Đồng tới rồi? Vào đi."
Nói xong ông ấy bước vào phòng làm việc, thư ký Trác vội vàng đứng lên rót ly nước mang vào.
Bộ trưởng Lâm ngồi xuống ghế sô pha, rồi chỉ vào ghế dựa đối diện ông ấy nói: "Quản lý Đồng ngồi đi."
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới ngồi xuống: "Không biết lần này bộ trưởng Lâm gọi cháu tới đây, có phải là có chuyện gì không?"
Bộ trưởng Lâm cầm lấy cốc tráng men uống một ngụm nước, rồi mới chậm rì rì nói: "Quản lý Đồng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiệm ăn này ở trong tay cháu càng ngày càng phát đạt hơn."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đều là bộ trưởng Lâm có tài lãnh đạo!"
Bộ trưởng Lâm cười cười: "Gần đây bác đi họp, cấp trên đã phê bình bộ thương mại chúng ta, nói bộ thương mại chúng ta năm như ngày, phong độ chưa từng thay đổi, khiến khuôn mặt già này của bác đỏ bừng lên."
"Lúc ấy bác lập tức nhớ tới tiệm ăn quản lý Đồng quản lý, chỉ mới nửa tháng mà đã buôn bán phát đạt như thế, cháu nói xem nếu như để tất cả các tiệm ăn ở Bắc Kinh làm lẩu Oden, vậy thì sẽ không cần phải lo lắng về tình trạng hoạt động của bộ thương mại nữa, không phải sao?"
- -- Tới rồi, cướp công thức tới rồi.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục phỉ nhổ một tiếng, trên mặt lại giả vờ khiếp sợ: "Ý của bộ trưởng Lâm là muốn gói gia vị của tiệm ăn của chúng cháu sao? Như vậy cũng không phải là không được, nhưng nếu như vậy, là tăng thêm lượng công việc cho cháu rồi."
"Đương nhiên là cháu sẵn sàng cống hiến hết tất cả thời gian và sức lực của cháu để xây dựng đất nước, nhưng mà bây giờ ngoại trừ đảm nhiệm chức vụ quản lý của tiệm ăn nhà nước, cháu còn là đầu bếp của tiệm ăn, tình trạng nhà cháu chắc chắn bộ trưởng Lâm cũng nghe nói rồi."
"Cha mẹ cháu đều đã qua đời, em trai em gái lại còn nhỏ, cháu là chị gái, chỉ có thể chăm sóc bọn trẻ nhiều hơn một chút, cho nên cháu có lòng mà lại không đủ sức, không thể giúp bộ trưởng Lâm được, cháu không cách nào yên tâm!"
Nói xong cô lau nước mắt.
Bộ trưởng Lâm lập tức sốt ruột: "Quản lý Đồng, cháu mau nín đi, một mình cháu đảm nhiệm công việc, cháu là một cán bộ tích cực, không có ai nói cháu cả!"
Vừa rồi bộ trưởng Lâm muốn cô vô tư cống hiến công thức của mình, nhưng bây giờ khiến cô khóc như vậy, ông ấy không thể nói ra được.
Người ta là một cô gái tuổi, một mình làm công việc, còn phải chăm sóc em trai em gái ở nhà, nếu lúc này ông ấy ép đối phương nhường lại công thức, một khi truyền ra ngoài, chẳng phải là ông ấy thành tên khốn kiếp ỷ thế hiếp người sao?
Đồng Tuyết Lục lau lau nước mắt: "Bảo sao mọi người đều nói bộ trưởng Lâm là Bao Thanh Thiên tái thế, làm việc công bằng liêm chính, bây giờ nghe bộ trưởng Lâm nói như vậy, cháu thấy yên tâm rồi!"
Bộ trưởng Lâm được nâng lên cao, để giữ vững hình tượng công bằng liêm chính, của mình, câu nói giữ trong lòng kia lại càng không thể nói.
Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: "Vừa rồi bộ trưởng Lâm đưa ra yêu cầu muốn mua túi gia vị của tiệm ăn chúng cháu, một người cháu chắc chắn không thể làm được, nhưng mà cháu có thể cho nhân viên trong tiệm cùng làm, chỉ là nếu vậy, bọn họ cũng coi như làm thêm một công việc, có phải sẽ tính thêm tiền lương cho bọn họ không?"
Bộ trưởng Lâm nhăn mày lại, đang muốn nói không thể tính thêm tiền lương.
- -- Tiền lương là do bộ tài chính phía trên phát, ông ấy lấy đâu ra số tiền này?
Đồng Tuyết Lục không cho ông ấy cơ hội lên tiếng: "Số tiền lương này cũng không cần bộ thương mại phát, chỉ cần tiệm ăn khác tới chọn mua túi gia vị của tiệm ăn chúng cháu, giá cả sẽ là do chúng cháu quyết định, tiền lãi coi như là trợ cấp cho nhân viên của chúng cháu. Bộ trưởng Lâm, bác cảm thấy làm như vậy thế nào?"
Tay bộ trưởng Lâm cầm cốc tráng men khựng lại.
Nếu như vậy, bộ thương mại sẽ không cần phát thêm tiền lương cho bọn họ, mà chuyện tiệm ăn khác muốn có công thức lẩu Oden cũng được giải quyết.
Tiệm ăn có thể mua sắm ở hợp tác xã Cung Tiêu, tất nhiên cũng có thể mua sắm ở tiệm ăn của quản lý Đồng, việc này cũng không vi phạm quy định.
Tiệm ăn phát đạt hơn, ông ấy cũng có thể bàn giao với cấp trên.
Còn việc cô tự định giá theo ý của mình, cuối cùng vẫn phải thông qua ông ấy, tin, chắc người thông minh như cô sẽ không dám định giá quá đáng.
Nghĩ vậy, một cục đá hạ con chim.
Bộ trưởng Lâm càng nghĩ càng cảm thấy ý này rất tốt, đương nhiên ông ấy không thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
"Kiến nghị của quản lý Đồng cũng không tệ, nhưng mà cháu về làm một bản kế hoạch chi tiết cho bác, sau đó bác xem cẩn thận, rồi bác sẽ trả lời cháu."
Đồng Tuyết Lục liếc mắt một cái là nhìn thấu thủ đoạn của bộ trưởng Lâm, liên tục gật đầu: "Vâng, cháu sẽ về viết kế hoạch theo ý của bộ trưởng Lâm!".
Đồng Tuyết Đồng đẩy chủ ý này lên trên người bộ trưởng Lâm, nói đây là chủ ý của ông ấy.
Nếu như sau này có vấn đề gì thì để người ta tới tìm bộ trưởng Lâm là được.
Ra khỏi phòng làm việc, Đồng Tuyết Lục hẹn thư ký Trác sau này có thời gian rảnh thì tới tiệm ăn ăn cơm.
Thư ký Trác thấy cô cười thoải mái, phỏng đoán có lẽ cô giải quyết xong mọi chuyện rồi.
Trong lòng cô ấy cũng cố ý muốn kết bạn với người có năng lực như Đồng Tuyết Lục, vì thế cười nói vừm.
Ra khỏi bị thương mại, khóe miệng Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng nhếch lên.
Để tiệm ăn khác tới tiệm ăn của cô mua đồ, tiền lãi bán được không cần giao nộp cho đất nước.
Đương nhiên sau đó cô vẫn sẽ giao cho bộ thương mại, rồi để bộ thương mại phát cho bọn họ trên danh nghĩa trợ cấp.
Vậy thì sẽ không ai dám lên án.
===
Hôm nay tiệm ăn có khách không mời mà đến.
Khách không mời mà đến này không phải ai khác, mà là anh trai cứt chó Phương Văn Viễn của Phương Tĩnh Viện.
Sau khi tới tiệm ăn, Phương Văn Viễn gọi một phần lẩu Oden, yên tĩnh ngồi trong tiệm ăn bắt đầu ăn.
Từ đầu tới cuối không có yêu cầu gì.
Đồng Tuyết Lục thấy thế cũng không để ý tới anh ta nữa.
Tiệm ăn mở cửa buôn bán, chỉ cần trả tiền, bất cứ ai cũng có thể tới ăn.
Ai ngờ sau khi ăn xong Phương Văn Viễn lại đi tới chỗ cô, ậm ừ nửa ngày mới nói: " ngày nữa là sinh nhật tôi."
Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Sinh nhật anh thì liên quan đéo gì tới tôi?"
Phương Văn Viễn thông tin nổi mà nhìn cô: "...".
Sau khi từ tiệm ăn trở về, anh ta rối rắm một lúc lâu, trong lòng không sao tin nối Đồng Tuyết Lục đã thay lòng đổi dạ.
Nhớ trước kia vào sinh nhật của anh ta, Đồng Tuyết Lục luôn rất tích cực chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta.
Nhưng anh ta đợi mấy ngày, Đồng Tuyết Lục đều không có bất cứ động thái gì, cho nên lần này anh ta cố ý tới đây nhắc nhở cô một chút, lại không ngờ nghe được lời này!
===
Trong căn cứ.
con gà mờ trong tình yêu ăn cơm với nhau ở nhà ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Quy dùng khăn tay lau tay một chút, sau đó mở gói bưu kiện ra ngay trước mặt Chu Diễm và Hoàng Khải Dân.
Vừa rồi Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đã nhìn thấy anh mang theo gói bưu kiện tới nhà ăn, trong lòng rất tò mò: "Như Quy, bạn gái lại gửi đồ cho anh?"
Nét mặt Ôn Như Quy nhàn nhạt: "Ừm."
Nói xong anh lấy từ trong gói hàng ra túi chà bông, sau đó cho Chu Diễm và Hoàng Khải Dần nhìn thoáng qua, rồi lại bỏ vào trong.
Chu Diễm: "..."
Hoàng Khải Dần: "..."
- -- Hoá ra là anh cố ý khoe khoang ở trước mặt bọn họ?
Sau khi lấy chà bông ra, anh lấy bánh quy ra rồi lại bỏ vào, cuối cùng mới lấy ra một cái phong thư, từ bên trong lấy ra bức ảnh.
Chu Diễm nhướng mày: "Rốt cuộc bạn gái anh gửi cho anh ảnh gì vậy? Nhưng mà hơi muộn, sáng sớm nay chúng tôi đã nhận được rồi."
Hoàng Khải Dân gật đầu.
Ôn Như Quy: "Đây là ảnh tôi và bạn gái tôi chụp chung với nhau, các anh muốn xem không?"
- -- Ảnh chụp chung!!!
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân lập tức chấn động ngay tại chỗ.
- -- Bọn họ vẫn chưa chụp ảnh chung đâu!
Không phải bọn họ không có tiền chụp ảnh, mà là bạn gái của bọn họ ngại đi chụp ảnh chung với bọn họ!
Thời đại này nam nữ muốn chụp ảnh với nhau, đều sẽ chờ tới khi nào sắp kết hôn.
- -- Chẳng lẽ Ôn Như Quy sắp kết hôn rồi?
người nghi ngờ hỏi anh.
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không đâu, chỉ là chụp ảnh chung với nhau mà thôi."
- -- Mà thôi!
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân lập tức bị lời này làm cho ghen tị.
- -- Bọn họ chưa chụp ảnh chung, ván này bọn họ lại thua rồi.
- -- Đáng giận!
[HẾT CHƯƠNG ]