Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

chương 74: thôi học

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

===

Lúc này Khương Đan Hồng cũng không có ở trong văn phòng, có lẽ là đang ở trên lớp dạy học.

Thế nhưng âm thanh bên ngoài lớn như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.

Giáo viên chủ nhiệm lớp thở dài: "Mẹ chồng và con của cô giáo Khương lại tới nữa rồi, chỉ sợ cô giáo Khương lại gặp khó khăn nữa."

Đồng Tuyết Lục không thay đổi sắc mặt nhướng mày: "Nói như vậy, không phải đây là lần đầu tiên bọn họ tới đây?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp gật đầu: " ngày trước cũng tới trường học, mỗi ngày đều phải tới trường học khóc lóc ầm ĩ một trận."

Đồng Tuyết Lục: "Chẳng lẽ trường học mặc kệ sao? Bọn họ gây ầm ĩ như vậy, hẳn là sẽ rất ảnh hưởng tới việc học của học sinh đúng không?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp nhăn mày lại: "Đương nhiên là ảnh hưởng rồi, nhưng mà nếu không cho bọn họ vào, bọn họ sẽ kêu khóc ở cổng trường, như vậy sẽ càng ảnh hưởng hơn."

Thật ra bây giờ hiệu trưởng cũng rất khó xử, nếu đối lại là người khác, chỉ sợ hiệu trưởng đã ngừng cho đối phương tới trường học dạy học, nhưng bây giờ người này là Khương Đan Hồng.

Khương Đan Hồng là con của liệt sĩ, lại còn quyên góp của hồi môn của mẹ đẻ lại cho đất nước, người như vậy hiệu trưởng cũng không dám nói gì động tới cô ấy.

Còn về bà cháu bên ngoài, hiệu trưởng cũng đã nghĩ đến cách cứng rắn, nhưng đối phương muốn sống muốn chết.

Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nếu không sẽ khóc ở cổng trường, hiệu trưởng thật sự không có cách nào với bọn họ.

Đành phải mở một mắt nhắm một mắt, giả vờ không nhìn thấy gì.

Khiến cô ấy bội phục chính là cô giáo Khương, vậy mà lại hoàn toàn không dao động.

Nhưng ngày nay trường học đã có những lời đồn thổi không dễ nghe, cô ấy sợ cô giáo Khương sắp không cố gắng nổi nữa.

Đồng Tuyết Lục nghe giáo viên chủ nhiệm lớp nói xong, trong lòng càng có ấn tượng tốt với cô ấy hơn.

Thời đại này, có thể có tư tưởng giác ngộ và lý tâm cao như vậy, đúng là thân mao phượng giác.

() Thân mao phượng giác: trân quý mà hiếm có.

Nhưng mà cô đồng ý với lời giáo viên chủ nhiệm lớp nói, chỉ sợ Khương Đan Hồng sẽ không cố gắng được lâu.

===

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lạnh: "Lôi Phượng Chi, bây giờ bà lập tức cút khỏi trường học cho tôi, nếu không tôi sẽ tới đồn công an tố cáo bà gây rối trật tự ở trường học!"

Âm thanh bén nhọn của Lôi Phượng Chi truyền tới: "Khương Đan Hồng, con khốn táng tận lương tâm mày, mày bỏ chồng bỏ con, mày sẽ không được chết tử tế! Mày muốn đi tố cáo đúng không, mày đi đi, để đồng chí công an bắt hết tất cả bà cháu nhà tạo lại đi!"

Từ sau khi chồng và con trai bị bắt đi, Lôi Phượng Chi đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Như giáo viên chủ nhiệm lớp đã nói, bây giờ bà ta là đầu trọc không sợ bị nắm tóc.

Đương nhiên Khương Đan Hồng có thể đi tố cáo, nhưng đối phương không làm chuyện phạm pháp, chắc chắn đồn công an sẽ không bắt bọn họ, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ đến đây tiếp.

Điều quan trọng là, nếu Khương Đan Hồng thật sự làm như vậy, chỉ sợ sau này cô ấy sẽ không sống nối ở trường học, thậm chí là ở toàn bộ Bắc Kinh.

Tố cáo cả nhà bác ruột, tố cáo cha chồng và chồng của mình, bây giờ còn tố cáo mẹ chồng và con trai ruột, người như vậy, ai dám làm bạn với cô ấy?

Cho nên Lôi Phượng Chi không sợ.

Khương Đan Hồng nhìn Lôi Phượng Chi đang vênh cằm chống nạnh, lửa giận trong lòng cháy bừng bừng.

- -- Giờ phút này, thậm chí cô ấy còn muốn đồng quy vu tận với bà ta!

Đồng Tuyết Lục chậm rì rì đi ra khỏi văn phòng, liếc mắt một cái là nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo khiến người khác buồn nôn của Lôi Phượng Chi.

Lôi Phượng Chi thấy Khương Đan Hồng mệt mỏi, nét mặt càng thêm đắc ý: "Khương Đan Hồng, mày tố cáo ông nội và cha của bọn trẻ, bây giờ để một mình bà già tao nuôi đứa trẻ, kẻ bất hiếu bất nghĩa như mày, mày có tư cách gì làm giáo viên?"

mắt Lâm Kim Bảo đỏ bừng: "Mẹ, mẹ về nhà với chúng con đi, người khác có cha mẹ, bây giờ chúng con không có ba, cầu xin mẹ đừng bỏ rơi chúng con, chúng con không muốn không có mẹ!"

Lâm Ngân Bảo chỉ mới sáu tuổi nắm tay anh trai, khóc đến nước mắt nhao nhao rơi xuống: "Mẹ, mẹ không cần Bảo Bối Nhỏ sao? Bảo Bối Nhỏ không có cha, lại không có me hu hu hu..."

Nếu nói Lôi Phượng Chi hùng hổ doạ người khiến người ta chán ghét, thì đứa nhỏ khóc thút thít kia, lại làm dấy lên lòng trắc ẩn của mọi người ở đây.

Nhất là có rất nhiều người trong lòng vốn không tán thành việc Khương Đan Hồng tố cáo cha chồng và chồng của mình, bây giờ nhìn thấy đứa bé khóc thảm như vậy, không nhịn được lên tiếng khuyên bảo.

"Cô giáo Khương à, cô xem đứa bé đã khóc thảm như vậy rồi, nếu không cô về nhà với bọn trẻ đi?"

"Đúng vậy, cho dù cô hận ông nội và cha bọn trẻ, nhưng bọn trẻ là con cô mang thai mười tháng sinh ra, chẳng lẽ cô không có một chút tình cảm nào sao?"

"Cô không muốn quay về nhóm sản xuất cũng được, nhưng bọn trẻ là con cô sinh ra, cô có trách nhiệm nuôi bọn chúng, hơn nữa bọn trẻ đã lớn như vậy rồi, cô nuôi lớn bọn chúng, sau này cô già đi cũng sẽ có người chăm sóc cô, không phải sao?"

Khương Đan Hồng lạnh mặt, bàn tay đặt ở bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, lồng ngực đập phập phồng kịch liệt.

Cô há miệng thở dốc đang chuẩn bị đáp trả thì đúng lúc này, Đồng Tuyết Đồng từ trong đám đông đi ra.

"Cô giáo Khương, cô đừng tiếp tục giấu diếm nữa, cô nên nói rõ chân tướng sự thật cho mọi người đi!"

Khương Đan Hồng nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thì ngẩn ra một chút, nghe lời cô nói thì càng thêm ngơ ngẩn.

- -- Chân tướng sự thật gì?

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với cô: "Cô giáo Khương, tôi biết cô vì muốn bảo vệ thanh danh của đứa bé này, nên chuyện cho tới nước này mà cô vẫn không nói ra chân tướng thì chắc chắn mọi người sẽ cho rằng cô là một giáo viên táng tận lương tâm, lòng lang dạ sói!"

Khương Đan Hồng biết Đồng Tuyết Lục là người có bản lĩnh, tuy rằng cô ấy không biết kế tiếp Đồng Tuyết Lục muốn làm gì, nhưng cô ấy tin cô sẽ không hại mình.

Vì thế cô ấy cắn môi không lên tiếng.

Không nói lời nào cũng được, chỉ cần không phá màn biểu diễn của mình là được.

Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, xoay người bắt đầu diễn.

"Các giáo viên và các bạn học sinh có mặt ở đây, cũng không phải cô giáo Khương là người không có lương tâm như vậy, sở dĩ cô ấy không muốn nuôi nấng đứa bé này, là bởi vì đứa bé này không phải do cô ấy sinh ra!"

- -- Biển xanh nổi sóng!

Cô vừa nói xong, xung quanh yên tĩnh vài giây.

Lôi Phượng Chi lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên chỉ vào Đồng Tuyết Lục mắng: "Mày nói cái rắm gì vậy! Đại Bảo và Bảo Bối Nhỏ đều là Khương Đan Hồng mang thai tháng sinh ra!"

Đồng Tuyết Lục: "Bà thím, tốt nhất là bà khống chế tay mình cẩn thận, nếu bà chọc vào tôi, chắc chắn tôi sẽ đi tố cáo bà, tôi cũng không phải là người bà có thể tùy tiện, chạm vào!"

Hiệu trưởng ở một bên nhân lúc mọi người không chú ý, mạnh mẽ gật gật đầu.

- -- Một chiếc xe đạp, đó là người có thể tùy tiện bị tổn thương sao?

Lôi Phượng Chi thấy khí chất trên Đồng Tuyết Lục, trong lòng cũng có chút sợ hãi: "Hừ, tóm lại là mày nói hươu nói vượn, tạo sẽ không để yên cho mày!"

Đồng Tuyết Lục: "Mọi người xem xem, từ sợi tóc đến ngón chân đứa bé này có điểm nào giống cô giáo Khương hay không?"

Mọi người nghe vậy, tầm mắt nhao nhao dừng ở trên người Khương Đan Hồng và đứa bé.

Không nói thì không sao, nói ra mới phát hiện đứa bé này hoàn toàn không giống.

Đồng Tuyết Lục: " đứa bé này không chút liên quan tới cô giáo Khương, hơn nữa còn có một việc, từ khi đứa bé được sinh ra đến bây giờ, cô giáo Khương chưa từng ôm chúng một chút nào, không có một chút tình thương của người mẹ với chúng."

"Đây là cô giáo Khương nhẫn tâm sao? Không phải, là bởi vì đứa bé này căn bản không phải là con cô ấy sinh ra, ở đây có rất nhiều người đều làm mẹ, nếu đối ngược lại là con của mọi người, mọi người sẽ nhẫn tâm đến mức không ôm con một chút nào sao?"

Rất nhiều người lắc đầu.

"Nếu đứa bé thật sự từ trong bụng mình chui ra, cho dù bình thường có nghịch ngợm, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương."

"Tôi cũng vậy, mang thai tháng, tình thương của mẹ dành cho con không thể dứt bỏ được."

"Nói như vậy, chẳng lẽ đứa bé này thật sự không phải con của cô giáo Khương?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Không sai, đứa bé vốn dĩ không phải cô giáo Khương sinh ra, khi cô giáo Khương ở nhóm sản xuất, không chỉ chưa từng ôm đứa bé này một chút nào, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở Thanh Niên Trí Thức, nếu như mọi người không tin, thì có thể nhờ hiệu trưởng gọi điện thoại về nhóm sản xuất để xác nhận."

Hiệu trưởng đột nhiên bị kéo vào:???

Lôi Phượng Chi tức giận đến đỏ bừng mặt: "Mày nói cái rắm ấy mày nói cái rắm ấy! Lúc ấy Khương Đan Hồng mang thai, tất cả mọi người trong nhóm sản xuất đều nhìn thấy, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, ai sợ ai chứ?"

Đồng Tuyết Lục thở dài: "Năm đó đúng là cô giáo Khương mang thai lần, nhưng khi sinh ra lại là thai chết, không biết nhà bà ôm đứa bé này từ đâu về, còn ép buộc cô giáo Khương nhận đứa bé này là con của mình!"

Lôi Phượng Chi há miệng, tức giận đến mức suýt chút nữa hộc máu, nói qua nói lại chỉ biết nói chữ "cô nói cái rắm".

Đồng Tuyết Lục: "Tôi còn nghe cô giáo Khương nói, lúc ấy người đỡ đẻ cho cô giáo Khương chính là bà thím, nhà bà không tìm bà đỡ cho cô ấy, cho nên bây giờ tôi rất nghi ngờ, năm đó đứa con của cô giáo Khương thật sự chết non, hay là có người không cho đứa bé đó được sống sót?"

Mọi người hít sâu một hơi, trừng lớn mắt nhìn Lôi Phương Chi.

Lôi Phượng Chi bị nghẹn lại một hơi ở ngực, suýt chút nữa thì chết ngay tại chỗ: "Năm đó không gọi bà đỡ, đó là vì tôi biết đỡ đẻ!"

Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: "Sao mọi chuyện lại khéo như vậy? Vừa hay bà biết đỡ đẻ, vừa hay đứa bé đều không giống cô giáo Khương một chút nào."

Lôi Phượng Chi trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, không nói được lên lời.

Trong lòng mọi người đều tin lời Đồng Tuyết Lục nói.

Bọn họ nói, nếu đứa bé thật sự là con của cô giáo Khương, sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Trừ phi đứa bé này không phải con ruột của cô ấy, hơn nữa còn có khả năng con của cô ấy vừa sinh ra đã bị hại chết.

Bảo sao cô giáo Khương lại muốn tố cáo cha chồng và chồng của mình, nếu đổi ngược lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như vậy!

- -- Cô giáo Khương thật đáng thương!

Khương Đan Hồng cúi đầu không lên tiếng, ở trong mắt mọi người, lúc này cô ấy đang đau đớn không nói nên lời.

Không chỉ có các giáo viên trong trường tin, ngay cả Lâm Kim Bảo cũng dao động.

Cậu bé nhìn Khương Đan Hồng, lại nhìn em trai, sau đó quay đầu nhìn về phía Lôi Phượng Chị nói: "Bà nội, chị ấy nói có phải là thật không? Chúng cháu thật sự không phải con của người phụ nữ kia sao?"

Lôi Phượng Chi lấy tinh thần lại: "Các cháu đừng nghe cô ta nói bậy, người phụ nữ khốn nạn kia chính là mẹ ruột của các cháu!"

Lâm Kim Bảo: "Nếu bà ấy là mẹ ruột của chúng cháu, vậy thì vì sao bà luôn mắng bà ấy là con khốn? Khi ở trong nhóm sản xuất lại không cho chúng cháu tiếp xúc với bà ấy, hơn nữa vì sao chúng cháu lại không giống bà ấy một chút nào?"

Lôi Phương Chi cạn lời không trả lời được: "..."

Lâm Kim Bảo không buông tha cho bà ta như vậy: "Bà nội, có phải mẹ chúng cháu là góa phụ Hoàng trong thôn không? Cháu đã nhìn thấy cha từ trong nhà bà ấy đi ra rất nhiều lần!"

"Oành" một tiếng.

Lời này giống như một giọt nước chảy vào trong chảo dầu nóng, xung quanh lập tức bùng nổ.

"Trời ạ, chính đứa bé cũng đã thừa nhận rồi, thử hỏi có bà nội nào lại dạy cháu mắng mẹ mình là con khốn chứ?"

"Đúng vậy, hơn nữa vừa rồi mọi người cũng nghe thấy chứ, cha đứa bé ở chung với một góa phụ, tôi nghi ngờ đứa bé này chính là con của góa phụ kia sinh ra!"

"Không sai, chắc chắn là như vậy, bởi vì sợ bị mắng là người đàn bà hư hỏng, nên đã hại chết con của cô giáo Khương, rồi sau đó nuôi đứa bé này dưới danh nghĩa của cô giáo Khương, quá ác độc rồi!".

"Cô giáo Khương, bây giờ chúng ta tới đồn cảnh sát tố cáo người đàn bà ác độc này, để cảnh sát điều tra rõ chân tướng năm đó!"

Cả người Lôi Phượng Chi run rẩy, hết đường chối cãi.

Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa thì bật cười.

- -- Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo.

Lâm Kim Bảo đúng là một sự trợ giúp tốt mà.

Sau đó cảm ơn vì ở thời đại này không có thiết bị kiểm tra DNA một chút, rồi cảm ơn gen của tên đàn ông khốn kiếp đó quá mạnh một chút.

Nếu không phải đứa bé này trông hoàn toàn không giống Khương Đan Hồng, thì cô cũng không có cách nào phá vỡ tình huống này được.

Các giáo viên trong trường học ồn ào đòi tới đồn cảnh sát tố cáo, khiến Lôi Phượng Chi vô cùng sợ hãi, kéo đứa bé quay đầu bỏ chạy.

Mọi người thấy bà ta bỏ chạy, quay đầu lại hỏi Khương Đan Hồng có muốn ngăn bọn họ lại hay không.

Lúc này Khương Đan Hồng mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng: "Không cần, để bọn họ đi đi."

Có người nói: "Cô giáo Khương, cô như vậy là quá mềm lòng!"

"Đúng vậy, bọn họ vu oan huỷ hoại thanh danh của cô, cô không nên buông tha cho bọn họ như vậy!"

Khương Đan Hồng lắc đầu, nhất quyết không đi tố cáo.

Sau khi mọi người đi hết, Đồng Tuyết Lục mới đi tới nói: "Chị Đan Hồng, thật xin lỗi, chưa được sự đồng ý của chị mà đã nói như vậy."

Khương Đan Hồng cảm kích nhìn cô: "Em đừng nói như vậy, phải là chị nói cảm ơn em mới đúng!"

Nếu không có Đồng Tuyết Lục, Lôi Phượng Chi vẫn sẽ tiếp tục làm ầm ĩ như vậy, cuối cùng chắc chắn cô ấy sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với bà ta.

Cô ấy biết rất rõ, bất kể cô ấy chịu đựng cực khổ như thế nào, mọi người trên đời đều sẽ không hiểu cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy nhẫn tâm.

Nhưng lúc trước thật sự không phải cô ấy muốn lấy chồng và sinh con, là tên súc sinh kia ép cô ấy!

Năm đó cô ấy sinh Lâm Kim Bảo chưa được ngày, cô ấy dọn đến Thanh Niên Trí Thức sống, bình an vô sự nhiều năm như vậy, đột nhiên có một ngày tên súc sinh đó tới Thanh Niên Trí Thức tìm cô ấy, sau đó đưa cô ấy cho...

Vào lần đó, cô ấy lại có thai Lâm Ngân Bảo, cô ấy muốn phá bỏ đứa bé, nhưng bọn họ đưa cô ấy về nhà, trói chặt tay chân cô ấy, cho tới khi đứa bé được sinh ra mới buông tha cho cô ấy!

Bây giờ nhớ lại, năm đó cô ấy không dùng một dao chém chết cả nhà bọn họ đã là cô ấy quá nhân từ rồi.

Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Tất cả đều sẽ ổn thôi."

Khương Đan Hồng quay mặt đi, hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

- -- Chỉ hy vọng như thế.

===

Từ trường học trở về, Đồng Tuyết Lục lại quay lại tiệm ăn, cho đến khi trời tối mới về nhà.

Không khí trong nhà có chút nặng nề và ngột ngạt, đặc biệt là Đồng Gia Tín, sau khi từ trường học trở về thì cứ đứng ngồi không yên.

"Anh hai, một lát nữa nếu chị đánh em, anh có thể xin tha giúp em được không?"

Đồng Gia Minh nhíu mày lại: "Vì sao em phải gian lận?"

Đồng Gia Tín gãi gãi đầu: "Em cũng không muốn, nhưng em không học được, em sợ thi không tốt em sẽ không có thịt ăn!"

Đồng Gia Minh hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Đồng Miên Miên ở bên cạnh không hiểu gian lận là gì, nhưng thấy anh trừng mắt anh ba, cô bé cũng trừng mắt nhìn cậu ta theo: "Anh ba, anh không ngoan, anh không ngoan như Miên Miên!"

Lúc này Đồng Gia Tín không có tâm trạng cãi nhau với em gái, trong lòng cậu ta không yên.

Vào lúc cậu ta đang nghĩ có nên cởi quần áo ra đi tắm nước lạnh để mình bị bệnh hay không thì Đồng Tuyết Lục đi vào.

Đồng Gia Tín sợ tới mức không dám thở to.

Đồng Tuyết Lục không nhìn cậu ta, hỏi Đồng Gia Minh: "Các em ăn cơm chưa?"

Đồng Gia Minh gật đầu: "Đều ăn rồi."

Đồng Miên Miên chạy tới ôm lấy chị gái: "Chị, tối nay Miên Miên ăn một bát cơm, ăn sạch hết tất cả!".

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé một chút: "Miên Miên giỏi quá."

Cô nhóc kiêu ngạo ưỡn ngực lên.

Nguyệt Bính ở trên mặt đất nhìn thấy, cũng dựng thẳng đầu lên, diễn thật sâu.

Đồng Gia Tín thấy Đồng Tuyết Lục không nhìn mình, trong lòng lại không dễ chịu, cúi đầu đi tới nói: "Chị, em sai rồi, em không nên gian lận trong kỳ thi."

Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái: "Vậy kế tiếp em định làm như thế nào?"

Đồng Gia Tín gãi gãi đầu: "Sau này em sẽ không bao giờ gian lận nữa."

Đồng Tuyết Lục: "Vậy thành tích cuộc thi thì sao? Em sẽ ngoan ngoãn học tập sao?"

Đầu lưỡi Đồng Gia Tín giống như bị ai đó ăn mất, lập tức biến thành người câm.

Đồng Tuyết Lục im lặng một chút: "Cho em sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn làm học sinh tốt, chuẩn bị thành tích giỏi, từ nay không gian lận đi học không nghịch ngợm, không được để giáo viên gọi chị tới trường học nghe trách móc."

"Thứ là nếu em không ngoan ngoãn học tập, vậy thì không cần tới trường học nữa."

Cô vừa nói xong, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đều ngẩn ra.

Người trước là khiếp sợ, người sau là vui sướng.

mắt Đồng Gia Tín mở to: "Chị, chị nói thật sao? Em thật sự có thể không đi học?".

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Nếu em đã nghĩ kỹ, nhưng mà nếu không đi học, vậy thì sau này tất cả việc nhà đều do em làm."

Đồng Gia Tín nhíu mày suy nghĩ một chút.

Tuy rằng làm việc nhà rất phiền toái, nhưng nghĩ đến việc không cần đi học, cậu ta cảm thấy làm chút việc nhà cũng không là gì cả.

Vì thế cậu ta gật đầu thật mạnh: "Được, vậy thì em làm việc nhà, chỉ cần chị không ép em đi học!"

Đồng Tuyết Lục cười: "Được thôi, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, em không cần đi học nữa, Gia Minh, ngày mai em tới trường học nói với cô giáo một tiếng, nói Gia Tín muốn thôi học."

Đồng Gia Tín nhảy lên cao thước: "Thật tốt quá, em không cần đi học nữa!"

Đồng Gia Minh nhíu mày lại, mím môi, cuối cùng gật gật đầu.

Sau đó mọi người đi làm bài tập tắm rửa, bởi vì Đồng Gia Tín thôi học, cho nên không cần viết bài nữa, cậu ta còn vui hơn Tết.

Chờ đến khi Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đều đã đi ngủ.

Đồng Tuyết Lục mới đi tới nói với Đồng Gia Minh đang ngồi ở phòng khách chờ cô: "Ngày mai em tới trường học nói sức khoẻ của Gia Tín không tốt lắm, muốn tạm nghỉ học nửa tháng."

Đồng Gia Minh nghe vậy thì ngẩn ra một chút: "Tạm nghỉ học? Không phải thôi học?".

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Em cứ làm theo lời chị nói, chị sẽ khiến nó tự động xin quay về trường đi học."

Đồng Gia Minh tin tưởng lời cô nói không chút nghi ngờ, sự lo lắng trong lòng cũng tan biến theo: "Vâng."

===

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục đi lên gõ cửa phòng anh em: "Đồng Gia Tín, rời giường làm đồ ăn sáng!"

Người mở cửa chính là Đồng Gia Minh: "Chị, chúng ta đi thôi, Gia Tín vẫn chưa rời giường."

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Chưa rời giường thì gọi nó dậy, ngày hôm qua đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả việc nhà đều do một mình nó làm."

Đồng Gia Minh dùng một chút, gật đầu: "Vâng, vậy em đi gọi em ấy dậy."

Đồng Gia Tín bị gọi dậy, trong lòng rất khó chịu: "Không phải ngày thường đều là anh làm bữa sáng sao?"

Đồng Tuyết Lục: "Ngày thường là ngày thường, từ hôm nay trở đi tất cả việc nhà đều do em làm, nếu không thì em quay lại trường đi học nhé!"

Đồng Gia Tín lập tức bị doạ tỉnh: "Em biết rồi, em nấu cơm là được."

So với làm việc nhà, cậu ta vẫn ghét đi học hơn.

Sau khi rửa mặt xong, Đồng Tuyết Lục dẫn cậu ta tới phòng bếp: "Em nhìn kỹ, chị chỉ dạy em nấu cơm làm đồ ăn như thế nào một lần thôi, sau này em phải tự làm."

Đồng Gia Tín: "...."

Đồng Tuyết Lục: "Còn nữa, sau này ngoại trừ nấu cơm, quét dọn lau nhà, dọn dẹp ổ gà, giặt quần áo trông Miên Miên, những việc này đều do em làm."

Khoé miệng Đồng Gia Tín giật giật một chút: "Không phải Miên Miên vẫn luôn được bà Thẩm trông sao?"

Đồng Tuyết Lục nói với vẻ đương nhiên: "Trước kia các em đều đi học, không có cách nào mới phải làm phiền bà Thẩm, bây giờ em không đi học nữa, nào còn có thể không biết xấu hổ làm phiền người ta? Hơn nữa, không qua đó, còn có thể tiết kiệm được một chút tiền."

Đồng Gia Tín: "..."

- -- Sao cậu ta lại có loại cảm giác giống như mình bị lừa vậy?

Đồng Tuyết Lục lười để ý tới cậu ta, dạy cậu ta nấu cơm như thế nào sau đó tới nhà Thẩm Uyển Dung chào một tiếng rồi mới đi làm.

Tuy rằng Đồng Gia Tín cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ đến việc không phải đi học, không phải làm bài tập không phải thi, cậu ta lập tức cảm thấy sung sướng.

Hơn nữa sau này cậu ta sẽ nấu cơm, vậy thì chẳng phải là cậu ta có lén lút ăn thịt sao?

Nghĩ đến đây, cậu ta càng sung sướng, đưa Đồng Miên Miên tới phòng sách chơi đùa.

===

Chuyện liên quan tới bán túi gia vị cuối cùng cũng được phê duyệt.

Giá một túi gia vị là xu, tiền lãi bán được giao cho bộ thương mại, rồi từ bộ thương mại phát cho tiệm ăn làm trợ cấp cho nhân viên.

Sau khi từ bộ thương mại trở về, Đồng Tuyết Lục nói tin tốt này cho mọi người.

Mấy người trong tiệm ăn nghe được đều kinh hãi ngay tại chỗ.

Quách Xuân Ngọc: "Quản lý Đồng, sau này chúng tôi thật sự có thể nhận được trợ cấp sao?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Không sai, nhưng mà sau này mọi người phải giúp tôi làm việc nhiều hơn, cùng nhau nghiền thảo dược thành bột."

Vì không cho người ngoài biết công thức làm túi gia vị quá nhanh, cô sẽ nghiền mấy thứ thảo dược trong đó thành bột rồi mới bán đi.

Một túi gia vị có giá hào xu, một túi có thể lãi được năm hào, nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu.

Sau này cô sẽ bán bò viên và cá viên, thứ đó mới là loại chính.

Cô không viết bò viên và cá viên vào bản kế hoạch ngay từ đầu, chính là vì sợ bộ thương mại nhìn thấy lợi nhuận quá lớn sẽ không đồng ý, hoặc là muốn kiếm một chút lợi ích ở giữa.

Bây giờ mỗi túi gia vị bao chỉ lãi được xu, bởi vì lợi nhuận quá ít, cho nên bọn họ mới không để trong mắt.

Bộ thương mại không bỏ chút tiền ấy ở trong mắt, nhưng mấy người trong tiệm ăn lại vô cùng vui sướng.

Bọn họ vẫn luôn được trả mức lương cố định, không giống ở nhà máy, công nhân còn có thể được xét theo kỹ thuật, kỹ thuật tốt hơn, là có thể được tăng tiền lương.

Tiền lương của bọn họ chỉ có như vậy, cho dù làm cả đời, cũng chỉ có thể lấy được chút tiền lương như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ có thể nhận thêm một chút trợ cấp, cho dù không nhiều tiền lắm, nhưng cũng là kiếm được nhiều thêm!

Đồng Tuyết Lục: "Đến lúc đó tôi sẽ phân chia theo tỉ lệ, làm nhiều có nhiều, mọi người cứ làm đi!"

người Mạnh Thanh Thanh đều nói mình nhất định sẽ cố gắng, ý chí chiến đấu sục sôi.

Đồng Tuyết Lục thấy vậy thì tâm trạng rất tốt.

Buổi chiều bộ thương mại gửi tin tới, ngày mai sẽ có người tới mua túi gia vị.

Đối với việc mua túi gia vị ở tiệm ăn này, có một số người cảm thấy không ổn, có một số người lại cảm thấy khá tốt, không cần tự mình đi tìm phiền phức.

Còn những người cảm thấy không ổn, đó là bởi vì thứ bọn họ muốn là công thức nấu lẩu Oden, không ngờ cuối cùng lại biến thành kết quả này.

Nhưng mà bây giờ bộ thương mại đã quyết định, bọn họ cũng không dám phản đối.

Tuy nhiên bọn họ cảm thấy đồng chí Đồng Tuyết Lục này quá tài giỏi, thế cục bế tắc như vậy mà cô vẫn có thể thoát khỏi cục diện.

- -- Thật trâu bò!

===

Tôn gia dọn về khu tập thể gia đình sống, sau khi dọn dẹp xong thì quyết định đi chào hỏi người quen trong khu tập thể.

Tôn Mạn Nhu từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo khoác mới %, dưới chân đi giày da yếm khoá kiểu nữ hình chữ T, tóc tết thành bím, trông vừa hợp mốt vừa xinh đẹp.

mắt Tôn Võ Dương lập tức phát sáng, chớp chớp mắt với cô ta nói: "Tiểu Nhu, em rất khác đó, ngày trước không thấy em sửa soạn, sao hôm nay chuẩn bị tới Ôn gia, em lại cố ý sửa soạn vậy?"

Tôn Mạn Nhu trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh ba anh nói hươu nói vượn gì vậy, ngày trước vừa mới dọn về đây, quần áo đều chưa dọn dẹp xong, sao em có thể sửa soạn được?"

Tôn Võ Dương toét miệng cười: "Được rồi được rồi được rồi, em nói sao thì là vậy, chúng ta đi thôi."

Tôn Mạn Nhu đỏ mặt, nhìn một chút vào trong gương, lúc này mới đuổi theo anh ta.

Tới Ôn gia, là chú Tông ra mở cửa.

Chú Tông liếc mắt một cái là nhận ra Tôn Võ Dương: "Cậu không phải là Tiểu Võ Dương sao? Cậu vẫn giống khi còn nhỏ như đúc, không thay đổi một chút nào!".

Tôn Võ Dương cười nói: "Chú Tông, cháu đã cao hơn không ít rồi, sao có thể giống như đúc chứ?"

Chú Tông liên tục gật đầu: "Đúng là cao hơn rồi, cũng cường tráng hơn khi còn nhỏ."

Tôn Võ Dương: "Ông Ôn có ở nhà không? Cha mẹ cháu nói cháu mang chút quà lưu niệm qua đây, một lát nữa bọn họ về Bắc Kinh, bọn họ sẽ tới đây hỏi thăm."

Chú Tông liếc nhìn cô gái đứng ở bên cạnh anh ta: "Có, tư lệnh ở bên trong."

Tôn Mạn Nhu thấy chú Tông nhìn mình, cười nói: "Chào chú Tông, cháu là em họ của anh ba, cháu tên là Tôn Mạn Nhu."

Chú Tông gật gật đầu, người cùng đi vào trong.

Đi vào trong nhà, vừa đúng lúc ông cụ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tôn Võ Dương thì ngẩn ra một chút.

Tôn Võ Dương nhanh chóng chào hỏi.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi xuống ghế sô pha.

Tôn Mạn Nhu cười nói: "Cuối cùng cháu cũng được gặp ông, quả nhiên giống như cháu nghĩ, kiên cường chính trực!"

Ông cụ Ôn nhướng mày: "Đồng chí nữ này biết tôi?".

Tôn Mạn Nhu nhẹ nhàng lắc đầu: "Cháu không biết ông Ôn, nhưng mà cháu biết đồng chí Ôn Như Quy cháu nội ông."

Sau đó cô ta kể chuyện lúc trước ở trên tàu mình đã giúp Ôn Như Quy giữ túi du lịch thế nào, sau đó Ôn Như Quy anh dũng cứu mình ra sao một cách sinh động.

"Lần trước may mà có đồng chí Ôn, nếu không có đồng chí Ôn, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng, lúc ấy cháu đã muốn tự mình tới nhà cảm ơn đồng chí Ôn rồi, nhưng mà đồng chí Ôn rất có tinh thần chính nghĩa, quên mình cứu người hoàn toàn không cần báo đáp."

"Cháu còn cho rằng đời này không thể báo đáp được tấm lòng tốt này, không ngờ anh ba cháu lại là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với đồng chí Ôn, sau khi cháu kể cho anh ấy nghe, đã nghĩ ông Ôn có thể dạy dỗ ra một nhân tài ưu tú như đồng chí Ôn chắc chắn còn ưu tú hơn, cho nên lần này mới mặt dày tới đây cùng anh ấy."

Nói xong cô ta còn thè lưỡi: "Hy vọng ông Ôn không chê cháu nói quá nhiều."

Ông cụ Ôn được khen đến run cả râu, cười ha ha nói: "Cháu nói không sai, ông đúng là rất ưu tú!"

Chú Tông nghe được lời này, cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Tuy rằng bình thường ông cụ Ôn rất thích trêu ghẹo Ôn Như Quy, nhưng trước nay trong lòng vẫn luôn kiêu ngạo về anh.

Tôn Mạn Nhu thấy ông cụ Ôn cười vui vẻ như vậy, khóe miệng nhếch lên: "Ông Ôn, nghe nói trước kia ông là tư lệnh Quân chủng không quân, sau khi cháu nghe câu chuyện về ông trong lòng cháu vô cùng khâm phục, không biết sau này cháu có thể phỏng vấn ông được không?"

Ông cụ Ôn ngẩn ra: "Phỏng vấn? Cô muốn phỏng vấn gì?".

Tôn Mạn Nhu dịu dàng cười nói: "Ông Ôn, cháu đang làm việc ở tòa soạn, gần đây tổng biên tập của cháu nói cháu làm một chuyên mục về những anh hùng, sau khi cháu nghe anh ba nhắc tới ông, cháu cảm thấy ông rất thích hợp với chuyên mục này, chỉ là không biết ông có muốn nhận phỏng vấn hay không."

Lần này ngay cả lông mày của ông cụ Ôn cũng run lên: "Nếu như tôi đồng ý phỏng vấn, tôi phải làm gì?"

Tôn Mạn Nhu: "Ông Ôn, ông không cần làm gì cả, đến lúc đó cháu sẽ chuẩn bị câu hỏi, ông chỉ cần trả lời là được."

Ông cụ Ôn trầm tư một chút rồi gật đầu: "Được, vậy cô tới đây phỏng vấn đi."

Ý cười trong mắt Tôn Mạn Nhu càng sây hơn: "Vậy được, bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ tới nhà phỏng vấn ông Ôn."

Ra khỏi Ôn gia, Tôn Võ Dương quay đầu nhìn cô ta: "Toà soạn các em có chuyên mục như vậy sao? Sao anh lại không biết?"

Mắt Tôn Mạn Nhu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ phía xa kia, khóe miệng nhếch lên: "Đây là chuyên mục mới."

Tôn Võ Dương gật đầu: "Thì ra là chuyên mục mới, bảo sao anh lại không biết."

Tôn Mạn Nhu cụp mắt xuống.

Cô ta biết, con người đều không thể chống lại sự mê hoặc được lên báo.

===

Ở căn cứ.

Hoàng Khải Dân bất ngờ từ trong mơ tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy rất không đúng.

Anh ta ngồi dậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Khăn trải giường và chăn đều bị ướt một mảng lớn, dưới quần thì càng không thể gặp người khác.

Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, mặt anh ta lại nóng lên một lần nữa.

Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ làm bẩn quần, chỉ là không lợi hại như lần này.

Sở dĩ giấc mơ lần này khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh như vậy, phải nói tới chuyện từ ngày trước.

ngày trước anh họ của anh ta cưới vợ, anh xin nghỉ về nhà uống rượu mừng.

Vào buổi tối, anh ta bị mấy người anh em họ kéo tới góc tường nghe trộm.

Không nghe thì không biết, vừa nghe quả thực như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Bây giờ nhớ lại âm thanh anh ta đã nghe được ở trong góc tường vào buổi tối ngày hôm đó, và cả một số câu nói của anh em, anh ta lại đỏ mặt tim đập nhanh một lần, nữa.

Trước kia anh ta chỉ nghe mọi người nói cưới vợ xong cuộc sống sẽ sung sướng, nhưng cụ thể là sung sướng như thế nào, anh ta hoàn toàn không biết.

Ngày đó sau khi nghe trộm ở góc tường xong, cuối cùng anh ta cũng biết.

- -- Thì ra giữa nam và nữ còn có thể sung sướng như vậy!

Có lẽ là vì quá chấn động, cho nên ban ngày nghĩ gì ban đêm anh ta mơ thấy cái đó.

Trong mơ anh ta ôm người yêu làm chuyện đó, vô cùng sung sướng.

Nhưng bây giờ phải xử lý khăn trải giường này và chắn như thế nào đây?

Đôi mắt Hoàng Khải Dân đột nhiên liếc thấy cái cốc tráng men ở một bên, trong lòng lập tức nảy ra một ý kiến hay.

Anh ta đứng lên cầm lấy cái cốc tráng men, sau đó đổ nước bên trong vào chăn, phạm vi bị ướt trên chăn lập tức lớn hơn.

Anh ta thay một bộ quần áo khác, sau đó ôm chăn đi xuống dưới phơi nắng.

Ai ngờ vừa mới đi xuống, thì nhìn thấy Chu Diễm và Ôn Như Quy đi tới phơi quần áo.

Chu Diễm vừa nhìn thấy chăn của anh ta, lập tức cười ha ha: "Mẹ tôi ơi, Hoàng Cầu Đản, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà anh còn đái dầm?",

Ôn Như Quy: "...."

Hoàng Khải Dân: "......"

Khuôn mặt Hoàng Khải Dân đỏ như tôm chín, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Diễm anh lại nói hươu nói vượn cái gì vậy, tôi không cẩn thận làm đổ nước lên chăn!".

"Anh bớt nói dối đi, chẳng lẽ anh uống nước ở trên giường sao?" Chu Diễm nói xong thì thò tới gần ngửi một chút: "Quả nhiên là có mùi nước tiểu, chắc chắn là anh đái dầm!"

Hoàng Khải Dân: "......"

Chu Diễm thấy Hoàng Khải Dân giận đến mức đỏ bừng mặt, lại không thể giải thích được, lập tức sung sướng như được ăn một que kem trong ngày nóng bức.

Nhìn thấy Ôn Như Quy ở bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, anh ta cũng muốn anh cười nhạo với anh ta.

Ai ngờ quay đầu lại, thì nhìn thấy mặt Ôn Như Quy còn đỏ hơn cả Hoàng Khải Dân.

Chu Diễm nhìn Hoàng Khải Dân, lại nhìn Ôn Như Quy, nét mặt mơ màng không hiểu.

- -- Hoàng Khải Dân đái dầm, tại sao Ôn Như Quy lại đỏ mặt?

- -- Anh như vậy rất không đúng!

[HẾT CHƯƠNG ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio