===
Tôn Mạn Nhu liên tục xua tay: "Không được, anh ba. Chúng ta làm thế không ổn! Em chỉ muốn âm thầm thích đồng chí Ôn, vừa nãy do em không chịu nổi nên mới nhịn không được mà khóc. Nếu em quen anh ấy sớm hơn tí nữa thì đã tốt rồi."
Nói xong, cô ta lại ôm mặt bật khóc.
Lòng Tôn Võ Dương rối như tơ vò: "Tiểu Nhu, em đừng khóc nữa, anh đã nói là sẽ làm cho người ở bên nhau rồi mà."
Tôn Mạn Nhu lắc đầu, nước mắt nhòe trên mi: "Em không thể để anh ba làm thế được. Nếu bị phát hiện, anh sẽ bị người người chỉ trích, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Hơn nữa, như thế sẽ làm tổn thương đến người yêu của Như Quy. Vẫn nên thôi đi, đời này em cũng không định kết hôn. Chỉ cần có thể đứng từ xa theo dõi đồng chí Ông cũng đủ để em hài lòng rồi."
Tôn Võ Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Nhu à, em hoàn hảo như thế, có điều lại quá lương thiện, quá nhát gan! Chuyện này anh đã quyết rồi, em không cần phải lo. Nếu sau này bị người ta phát hiện, em cứ bảo đây là chủ ý của anh, không liên quan gì tới em!"
Tôn Mạn Như cắn môi: "Anh ba, cớ gì anh lại đối xử với em tốt như thế hu hu hu..."
Tôn Võ Dương xoa đầu cô ta: "Đồ ngốc này, em là em gái của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây? Việc này em không cần lo, anh đi ra ngoài hỏi thăm một chút."
Binh pháp Tôn Tử có câu "biết người biết ta trăm trận trăm thắng".
Về phía Ôn Như Quy anh ta đã hiểu khá rõ, việc anh ta phải làm bây giờ là đi tìm hiểu người yêu của Như Quy.
Chỉ khi biết rõ mọi thông tin về đối phương, bọn họ mới có thể tính toán kế sách tiếp theo.
Tôn Mạn Nhu nhìn theo bóng dáng Tôn Võ Dương đã biến mất ở ngoài cửa, lúc bấy giờ mới đưa tay lên lau nước mắt, sau đó rửa mặt rồi trở về toà soạn.
===
Đồng Tuyết Lục không hề hay biết những toan tính của anh em Tôn gia, hiện tại cô đang dạo phố với Thư ký Trác.
Thư ký Trác lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Quản lý Đồng, cô giúp tôi phối đồ có được không? Tôi thấy cô mặc gì cũng đẹp hết."
Đồng Tuyết Lục thầm nói trong lòng: Đó là vì vẻ ngoài của tôi quá xinh đẹp!", ngoài mặt lại cười nói: "Đương nhiên là không thành vấn đề. Có điều, Thư ký Trác vốn đẹp sẵn, cùng lắm thì tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi."
Thư ký Trác được khen thì càng ngượng ngùng, nhưng chân mày lại khẽ nhướng lên, rõ là rất dễ chịu.
người đi vào trung tâm bách hóa, do hôm nay không phải cuối tuần cho nên không có quá nhiều người.
Bởi vì gần đây Thư ký Trác vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên hôm nay mới được nghỉ bù.
Đồng Tuyết Lục xuyên đến đã lâu như vậy, mà vẫn chưa có dịp đến trung tâm bách hóa. Chủ yếu là do trước đó bận quá sau đó lại làm việc ở tiệm cơm, mỗi lần ra ngoài đều phải xin phép.
Mỗi lần xin phép đều sẽ bị trừ tiền lương, cô cảm thấy rất đau lòng đó.
Quả nhiên là Thư ký Trác không hề xa lạ với trung tâm bách hóa này, vừa vào cửa đã lập tức kéo Đồng Tuyết Lục đi thẳng về phía quầy bán vải và quần áo may sẵn,
Người bán hàng rõ là cũng quen biết Thư ký Trác, vừa trông thấy cô ấy đến đã lộ ra vẻ tươi cười: "Cuối cùng Thư ký Trác cũng tới rồi! hôm nay ra mẫu mới, tôi còn lo nếu như cô không tới thì quần áo sẽ bị mua sạch mất!"
Ánh mắt Thư ký Trác sáng rực: "Mẫu mới nào thế, mau lấy cho tôi xem đi!"
Người bán hàng nhanh chóng lấy mẫu mới ra. Quần là kiểu quần kaki ống loe, áo khoác là loại áo dài chứa vải bông đệm bên trong áo lót nilon để định hình.
Thư ký Trác vừa trông thấy đã thích đến nỗi không buông ra được: "Thật sự quá đẹp! Quản lý Đồng, cô thấy tôi mua cái này thì sao?"
- -- Chả ra sao cả.
Dáng người của Thư ký Trác nhỏ nhắn, mặc áo khoác dài vào làm cho cả người bỗng chốc lùn đi thêm. Còn cả cái quần ống loe đó nữa, nhìn chẳng lọt mắt tí nào.
Đồng Tuyết Lục cười: "Đương nhiên là Thư ký Trác mặc cái gì cũng đẹp rồi. Có điều, tôi cảm thấy phong cách này khá giống với phong cách trước kia của cô, sẽ không tạo được cảm giác mới mẻ cho người khác. Chi bằng lần này đổi phong cách khác nhé?"
Nói xong, cô bảo người bán hàng lấy ra một chiếc áo khoác lửng và chiếc áo sơ mi trắng, cùng với một chiếc quần tây dài màu đen của nữ.
Tuy rằng kiểu dáng có chút quê mùa, nhưng chắc chắn trắng phối với đen sẽ không lỗi thời, áo khoác lửng sẽ không làm cô ấy nhìn bị lùn đi.
Nhìn quần áo cô chọn, Thư ký Trác có hỏi chần chừ: "Trước kia tôi chưa từng phối như thế..."
Đồng Tuyết Lục: "Chưa từng cho nên mới phải thử chứ. Trong buổi họp trước, Bộ trưởng Lâm còn nói muốn chúng ta phải tích cực đổi mới, đừng mãi ôm khư khư cái cũ. Thật ra, điều này cũng giống với cách ăn mặc, nếu ngày mai Thư ký Trác mặc kiểu này đi làm, chắc chắn sẽ tạo nên cảm giác mới mẻ cho người khác."
Nghe thấy đó là lời mà Bộ trưởng Lâm từng nói, sự chần chừ trong lòng của Thư ký Trác nhanh chóng tiêu tan, lấy phiếu và tiền ra: "Được, tôi mua!"
Thư ký Trác vốn chỉ muốn mua mỗi cái áo khoác, bây giờ phải mua cả bộ nên phiếu vải mang theo không đủ.
Đồng Tuyết Lục không nói lời nào, lập tức lấy từ trong cặp đeo vai quân đội ra một xấp phiếu vải: "Tôi có nè, Thư ký Trác lấy dùng đi."
Thấy cô mang theo nhiều phiếu vải như thế, Thư ký Trác không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Quản lý Đồng, sao cô lại tích nhiều phiếu vải thế kia?"
Đồng Tuyết Lục: "Cũng là đồ dư mà, cái này là của người yêu của tôi gửi tặng. Anh ấy làm việc ở Trung tâm Nghiên cứu Khoa học, được trợ cấp cũng khá nhiều."
"Ra là vậy, thế thì coi như tôi mượn cô mấy phiếu vải này, trở về tôi sẽ trả lại cho cô nhé!"
Đây là lần đầu tiên Thư ký Trắc nghe cô nhắc về đối tượng của mình, trong thoáng chốc cảm thấy khoảng cách giữa người dường như đã gần thêm không ít.
Đồng Tuyết Lục khoát tay: "Trả gì mà trả, cô cứ cầm lấy mà dùng."
Thư ký Trác thấy cô hào phóng đến thế, ấn tượng đối với cô càng tốt thêm.
Sau khi mua quần áo, người lại đến cửa hàng mua giày.
Đồng Tuyết Lục chọn cho thư ký Trác một đôi giày da kiểu nữ với khoá chữ L
Một đôi giày da ngốn mất tệ, được coi là một món đồ xa xỉ. Đồng Tuyết Lục vốn cũng muốn mua một đôi, nhưng số lượng chỉ còn lại một nên cô bèn nhường lại cho Thư ký Trác.
Ra khỏi trung tâm bách hóa, Thư ký Trác kéo tay Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt đầy cảm kích: "Tuyết Lục, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm."
Vừa rồi cô ấy để ý, Đồng Tuyết Lục rất thích đôi giày kia nhưng lại nhường nó cho mình.
Cô ấy sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.
"Tôi mời cô đến tiệm cơm nhà nước ăn cơm nhé?"
Đồng Tuyết Lục khẽ cười: "Tôi làm việc trong tiệm cơm, sao lại còn muốn cô tốn kém mời tôi chứ? Đúng rồi, có phải gần đây bộ trưởng Lâm có chuyện gì phiền lòng chăng. Lần trước tôi qua đó, hình như ông ấy cứ nhíu mày mãi."
Thư ký Trác bĩu môi: "Bộ trưởng Lâm đang phiền muộn chuyện bên nhà vợ ông ấy."
- -- Ôi chao!
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại có chuyện thật.
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh hỏi: "Sao cô lại nói thế?"
Trước kia, Thư ký Trác vẫn còn đề phòng Đồng Tuyết Lục. Nhưng sau buổi dạo phố hôm nay, cô ấy đã xem Đồng Tuyết Lục như bạn thân của mình.
"Vợ của Bộ trưởng Lâm muốn ông ấy nghĩ cách đưa cậu em trai trẻ tuổi của mình, vào Bộ Thương mại, nhưng cương vị của ngành là người nào việc nấy, dù có là bộ trưởng Lâm thì cũng không có cách nào."
Bộ trưởng Lâm có thể thay đổi chức vụ, nhưng không có quyền tăng thêm chức vụ.
Ví như lần trước, Bộ trưởng Lâm muốn để Đồng Tuyết Lục đến làm thư ký cho ông ấy. Nếu Đồng Tuyết Lục đồng ý, đồng nghĩa với việc cô ấy và Đồng Tuyết Lục sẽ phải trao đổi chức vụ với nhau.
Nhưng thư ký Trác lại không hiểu việc kinh doanh quán ăn, đương nhiên không muốn đổi. Cũng may Đồng Tuyết Lục đã chủ động từ chối.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Thì ra là thế, vậy chắc Bộ trưởng Lâm khó xử lắm, hiện giờ có rất nhiều công xưởng và ngành nghề không tuyển người."
Thư ký Trác tỏ vẻ hiểu rõ, gật đầu: "Hằng năm có nhiều sinh viên tốt nghiệp, nhưng vị trí làm việc cũng chỉ có nhiều đó, sau này mọi người sẽ càng khó tìm việc làm hơn."
Đồng Tuyết Lục ngầm bác bỏ những lời này của cô ấy, nhưng ngoài mặt vẫn hùa theo đồng ý.
Sau khi người tách ra, Đồng Tuyết Lục về thẳng tiệm cơm.
Lúc trước cô đã từng nghĩ đến cách đưa lợi nhuận cho Bộ Thương mại nhằm muốn Bộ trưởng Lâm lo lót cho cô có một tư cách để dự thi.
Nhưng đó không phải cách ổn thỏa nhất.
Dù sao lợi nhuận của bò viên và cá viên vốn phải thông qua Bộ Thương mại. Đến lúc đó, nếu như bộ trưởng Lâm trực tiếp đòi lợi nhuận mà chẳng nhắc gì về chuyện thi cử thì cô cũng hết cách.
Vừa nãy, sau khi nghe chuyện thư ký Trác kế, cô đã nảy sinh một cách mới.
Lần này, cô phải khiến bộ trưởng Lâm tự mình mang tư cách dự thi giao tận tay mình.
===
Buổi tối về đến nhà, Đồng Gia Tín đã làm hết mọi việc trong nhà.
Lúc trước, sau khi cậu ta hối hận đã đình công suốt ngày để kháng nghị.
Khi đó cô đã nói sẽ đuổi cậu ta về quê ở Bắc Hoà, khiến cậu bé nghịch ngợm này bị dọa đến mặt mũi tái nhợt.
Ngày hôm sau cậu ta vẫn ngoan ngoãn thức dậy làm việc nhà, sau mấy hôm bị giày vò, đứa bé ngỗ nghịch ấy nhìn qua đã tiêu tuy không ít, khuôn mặt cũng teo tóp lại.
Rửa bát xong, Đồng Gia Minh dẫn Đồng Miên Miên vào thư phòng học bài.
Đồng Gia Tín không tự nhiên đi đến trước mặt Đồng Tuyết Lục, ấp úng gọi một tiếng chị.
Đồng Tuyết Lục từ trong sách kế hoạch ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Có gì cứ nói thẳng."
Đồng Gia Tín gảy đầu ngón tay, mũi chân đá trên mặt đất hồi lâu mới nói: "Chị, em, thật sự biết lỗi rồi. Chị để em về trường học đi, em bảo đảm sau này sẽ nghiêm túc học hành!"
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày: "Dựa vào cái gì để chị tin em, nếu em không làm được thì sao?"
Đồng Gia Tín hơi sợ, nhíu chặt mày: "Em chắc chắn sẽ làm được. Nếu em không làm được, chị cứ phạt em nhịn ăn thịt vậy!"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Vậy chẳng phải cũng giống trước kia sao. Vậy đi, chị có thể cho em trở về trường học tiếp, nhưng nếu đợt thi cuối kỳ lần này em vẫn thi trượt thì cứ về Bắc Hoà nhé."
Đồng Gia Tín: "..."
Đồng Tuyết Lục: "Em không dám à? Không phải mới vừa nãy còn nói rất mạnh miệng sao? Hay là vừa rồi em chỉ nói suông thôi, hòng tính toán gạt chị cho em trở về trường, sau đó lại không học hành nghiêm túc?",
Đồng Gia Tín lớn tiếng: "Em nào có. Chỉ là, em lo rằng dù mình có học hành nghiêm túc đi nữa thì vẫn chẳng có cách nào thi đạt!"
Đồng Tuyết Lục: "Giáo viên chủ nhiệm của em nói rằng em là một người thông minh, nhưng lại chẳng để tâm vào việc học gì cả. Còn nữa, em không thử thì làm sao biết mình không làm được? Chỉ có kẻ vô dụng mới không ngừng viện cớ cho bản thân!"
Ý chí chiến đấu của Đồng Gia Tín bị khơi dậy: "Được, em cược với chị, nếu cuối kỳ em lại thi trượt, em sẽ trở về Bắc Hòa!"
Đồng Tuyết Lục xé một tờ giấy từ trên cuốn số xuống, sau đó viết nội dung cá cược vào rồi để cậu ta ký tên lên.
Đồng Gia Tín vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, giờ trông thấy phải ký tên, tim lập tức đập thình thịch.
Có điều, tên đã bắn đi thì không thể thu hồi, Đồng Gia Tín biết chị mình nghiêm túc thật. Nếu như cậu ta không chịu ký tên, nói không chừng ngày mai sẽ bị đưa về quê Bắc Hoà mất.
Nghĩ đến đám người ở quê là cậu ta không kìm được mà run cầm cập.
Cậu ta nghiến răng, cầm bút ký tên mình.
Mặt Đồng Tuyết Lục không cảm xúc cầm lấy "cá cược" gấp lại rồi kẹp vào bên trong cuốn số: "Được thôi, cuộc cá cược chính thức có hiệu lực từ giờ phút này. Ngày mai chị sẽ đến trường xin giáo viên và hiệu trưởng cho em trở về đó học, về được hay không còn phải xem số phận của em."
Nghe lời hù dọa của cô, Đồng Gia Tín càng thấy bất an.
- -- Nếu nhà trường không để cậu ta trở lại học thì phải làm sao đây?
Chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ không nói tốt về cậu ta. Vì vào giờ học, cậu ta luôn nói chuyện riêng chẳng chịu nghe giảng, lần thi nào cũng trượt, lần trước còn gian, lận nữa.
Đồng Gia Tín càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá cặn bã, hận không thể tát cho mình cái.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến cậu ta, tiếp tục làm sách kế hoạch.
Đến lúc đi ngủ, Đồng Gia Tín vẫn còn đang nghĩ ngợi về chuyện học.
Cậu ta lăn qua lăn lại trên giường như đang tráng bánh, gây ầm ĩ khiến Đồng Gia Minh không thể ngủ được.
"Em bị sao thế?"
Đồng Gia Tín: "Anh hai, có lẽ em sắp bị đuổi về quê Bắc Hoà rồi."
Đồng Gia Minh trở người, không để cậu ta nhìn thấy nụ cười trên khoé miệng của mình: "Chả phải em luôn muốn nghỉ học đấy sao? Vậy thì trở về quê lụm phân heo cũng là một lựa chọn tốt mà, dẫu sao cũng có thể đổi được chút cơm ăn."
Đồng Gia Tín: "..."
- -- Anh hai, anh hết thương em rồi!
Đồng Gia Tín còn muốn nói thêm, nhưng Đồng Gia Minh nói rằng ngày mai mình phải đến trường, sau đó không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Đồng Gia Tín nhìn trần nhà đen thui, giơ tay lên lén lau sạch nước mắt.
- -- Cậu ta thật là một con heo, sao trước kia lại cảm thấy việc học rất khổ sở nhỉ?
Trong bóng đêm, Đồng Gia Tín hối hận một ngàn lẻ một lần.
===
Ngày thứ hai, dĩ nhiên Đồng Tuyết Lục sẽ không đến trường học.
Cô để Đồng Gia Minh đến nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng, nói rằng Đồng Gia Tín đã nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai đã có thể đi học.
Đương nhiên là Đồng Gia Minh đồng ý rồi.
Tối qua cô đã soạn xong sách kế hoạch, chẳng qua hôm qua mới gặp Thư ký Trác, hôm nay đã đến Bộ Thương mại tìm bộ trưởng Lâm, hiển nhiên không ổn lắm.
Cho nên có dự định ngày sau sẽ đi.
Bò viên và cá viên đã bán hết vào hôm qua, cho nên hôm nay phải đi mua thêm.
Đồng Tuyết Lục dẫn Quách Vệ Bình đi mua thịt bò.
Sư phụ bán thịt bò lấy một khối thịt chân bò thượng hạng ra, nói với Đồng Tuyết Lục: "Quản lý Đồng, sao bảng danh dự của mấy người lâu quá chưa có tin phỏng vấn mới vậy, có phải là không tìm được ai phỏng vấn không?"
Đồng Tuyết Lục vừa nhìn khối thịt chân bò trên tay ông ta, tất nhiên hiểu rồi: "Không phải không tìm được người, chẳng qua là vì không thể cứ tuỳ tiện tìm đại ai đó trên đường rồi phỏng vấn là cho lên bảng danh dự được. Việc này phải qua khảo sát và tìm hiểu để khẳng định đối phương có tư cách thì mới phỏng vấn được."
Sư phụ Hoàng tặc lưỡi: "Phức tạp vậy à? Há chẳng phải là tôi không có cơ hội rồi
sao?"
Đồng Tuyết Lục nhịn cười: "Sư phụ Hoàng sao lại không tin tưởng vào bản thân mình, nhỉ? Sau một tháng khảo sát, chúng tôi cảm thấy sư phụ Hoàng là người phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi. Tôi vừa định nói với ông, không ngờ ông đã đề cập đến trước."
Sư phụ Hoàng cứ tưởng mình không có khả năng, không ngờ đang tuyệt vọng lại có được hy vọng, ông ta hồi hộp: "Quản lý Đồng, khi nào cô phỏng vấn vậy, lúc nào tôi cũng rảnh hết!"
Đồng Tuyết Lục nói: "Ngày mai nhé, chiều mai tôi tới."
Nếp nhăn trên mặt sư phụ Hoàng như hoá thành hoa khi cười, vào khoảnh khắc đó giá tiền, trọng lượng của thịt chân bò đều nhẹ đi không ít.
Trở về tiệm cơm, mọi người bắt đầu làm bò viên và cá viên.
Đến trưa, khách ăn lần lượt đến cửa.
Trước kia, ông cụ Ôn thường xuyên đến tiệm cơm, sau đó Đồng Tuyết Lục nghe chú Tông bảo rằng ông cụ bị đường huyết cao, Đồng Tuyết Lục bèn khuyên ông cụ không cần đến đây mỗi ngày nữa, thỉnh thoảng hẵng đến một chuyến.
Nếu đổi lại là người khác nói lời này, chắc chắn ông cụ Ôn sẽ không nghe. Có lẽ do người nói là Đồng Tuyết Lục nên ông cụ Ôn lập tức trở thành một học sinh ngoan, vô cùng nghe lời.
Hôm nay, bóc được số thứ tự đầu tiên là một người trẻ tuổi cao lớn.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục không hề chú ý đến anh ta. Thế nhưng, đôi mắt của anh ta lại vô tình như cố ý đặt lên người cô.
Trước giờ cô rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, cho nên khi người trẻ tuổi ấy đưa ánh mắt về phía cô lần thứ ba, cô chắc chắn đối phương đang quan sát mình.
Có điều địch không động ta không động, nếu đối phương không lên tiếng, cô cũng sẽ không hỏi.
Tôn Võ Dương cầm bảng số đi lên phía trước: "Tôi muốn một phần lẩu Oden, toàn bộ món và thịt đều lấy một phần, phải cay nhé."
Mạnh Thanh Thanh nhanh chóng báo giá: "Phiếu lương tệ, phiếu thịt tệ, cộng với cải xanh hào xu, cộng thêm món thịt hào xu, tổng cộng là tệ hào xu."
Tôn Võ Dương lấy phiếu và tiền ra, đi tìm một chỗ để ngồi.
Tôn Võ Dương chờ đến khi Mạnh Thanh Thanh mang lẩu Oden ra, anh ta tỏ vẻ tươi cười với cô ấy: "Xin hỏi, người vừa nãy ở ngoài đó là quản lý của mấy người à?".
Mạnh Thanh Thanh kiêu ngạo ra mặt: "Cô gái trẻ đó là quản lý của chúng tôi, năm nay chưa tới tuổi, cô ấy có thể làm quản lý tiệm cơm này của chúng tôi đã là một người vô cùng tài giỏi rồi!"
Tôn Võ Dương cười: "Quả thực rất giỏi."
Đồng Tuyết Lục đúng lúc trông thấy cảnh này từ cửa sổ, chờ Mạnh Thanh Thanh đi ra, cô liền hỏi: "Người khách vừa nãy hỏi có chuyện gì vậy?"
Mạnh Thanh Thanh trả lời thành thật.
Đối phương không phải người đầu tiên đến tiệm cơm này hỏi thăm cô.
Bởi vì cô là quản lý nữ đầu tiên ở đây, tuổi tác lại còn nhỏ, cho nên ngày thường hay có người đến hỏi thăm.
Đồng Tuyết Lục trầm ngâm trong giây lát, cảm thấy có thể do mình quá nhạy cảm chăng. Vì thế cô nhanh chóng quăng bỏ mấy suy nghĩ linh tinh kia đi, không chú ý đến người trẻ tuổi ấy nữa.
Người trẻ tuổi đó cũng không làm gì, sau khi ăn xong liền rời đi.
===
Buổi tối, khi Tôn Võ Dương trở lại khu quân sự, anh ta nói mấy tin tức mà mấy hôm nay đã nghe ngóng được cho Tôn Mạn Nhu biết.
"Đối tượng của Như Quy họ Đồng, tên là Đồng Tuyết Lục, năm nay tuổi, là quản lý của tiệm cơm Thành Nam."
Tôn Mạn Nhu sửng sốt: "Quản lý tiệm cơm? Không phải là đầu bếp sao?"
Tôn Võ Dương lắc đầu: "Cô gái đó có chút bản lĩnh đấy, mới đầu cô ta làm phục vụ ở tiệm cơm. Sau đó thế chỗ đầu bếp trưởng, chưa đầy tháng đã lên làm quản lý."
Tôn Mạn Nhu nhíu chặt mày: "Có phải nhà cô ấy có bối cảnh gì không?"
Tôn Võ Dương cười nhạo: "Bối cảnh chó má lắm! Cha mẹ cô ta đều đã qua đời. Có điều, cha mẹ nuôi của cô ta thì đang làm việc ở đơn vị, nhưng cũng không có bối cảnh gì đặc biệt. Hơn nữa nghe nói hiện tại, quan hệ giữa bọn họ không được tốt cho lắm."
Tôn Mạn Nhu: "Như vậy xem ra, hẳn là Ôn gia đã giúp cô ấy lên được chức quản, lý đó."
Tôn Võ Dương cũng nghĩ như thế: "Phụ nữ chỉ cần có dung mạo xinh đẹp thì đã có được bản lĩnh tốt nhất rồi."
Nghe thấy thế, Tôn Mạn Nhu nhướng mày: "Cô gái đó rất xinh đẹp sao? So với em thì sao?"
Tôn Võ Dương cười: "Không hề thua kém Tiểu Nhu đầu, có điều cô ta không cha không mẹ, còn có thêm gánh nặng là đứa em trai gái, không có chỗ nào so được với nhà ta?"
"Huống hồ, em còn là cháu gái nuôi của Tư lệnh Tiêu, em lại tài hoa và có bản lĩnh, lấy cô ta ra so với em thì thật là quá đề cao cô ta rồi!"
Đột nhiên đôi mắt Tôn Mạn Nhu ửng đỏ: "Nhưng Như Quy đối xử với cô ấy tốt như vậy, còn không tiếc dùng các mối hệ giúp cô ấy lên làm quản lý, em sợ là mình không còn hy vọng gì nữa."
Tôn Võ Dương: "Sao em lại nói mấy lời bị quan đến thế, lúc trước Như Quy chọn cô ta bởi vì anh ta chưa gặp em. Nếu Như Quy biết em ưu tú như thế, nhất định sẽ suy nghĩ lại thôi!"
Nghe lời khen ngợi của anh ta, Tôn Mạn Nhu nở ra một nụ cười
Tôn Võ Dương: "Chuyện thu thập thông tin của ông nội Ôn ra sao rồi? Anh nghe nói ông nội Ôn thích ăn uống, tốt nhất là ngày thường em có thể tự mình làm chút đồ ăn đưa sang đó."
Tôn Mạn Nhu nhíu mày: "Em nào biết nấu đồ ăn?".
Tôn Võ Dương: "Anh nhớ ra rồi, bà nội của bạn anh làm bánh ngọt ngon lắm. Anh sẽ bảo bà ấy làm bánh ngọt, em hãy bảo nó là đồ của mình làm rồi đưa cho ông nội Ôn."
Tôn Mạn Nhu ra vẻ băn khoăn: "Như thế không ổn lắm nhỉ?".
Tôn Võ Dương: "Có gì không ổn? Anh không nói, em không nói thì ai mà biết được?".
Tôn Mạn Nhu nhíu mày không trả lời, sau đó dưới sự thúc ép của Tôn Võ Dương thì cô ta mới miễn cưỡng đồng ý.
===
Ngày hôm sau, Tôn Mạn Nhu xách bánh ngọt vừa mới làm đi đến Ôn gia.
Đồng Tuyết Lục cũng đúng lúc đến Ôn gia, bởi vì ông cụ Ôn nói rằng Tiểu Thất đã lớn, bảo cô đến bắt về làm gà kho tàu.
Đồng Tuyết Lục biết, thật ra là do ông cụ Ôn muốn ăn. Vì thế, hôm nay cô dự định đến Ôn gia nấu một bữa ngon cho ông cụ Ôn và chú Tông.
Chú Tông đã làm thịt con gà trước khi cô đến đây: "Chú sợ con không dám giết gà nên đã để Tiểu Vương giết Tiểu Thất cho con sẵn."
Đồng Tuyết Lục cười: "Cảm ơn chú Tông, quả thật thì con không dám giết gà, chú Tông dẫn con đến nhà bếp..."
Cô còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tôn Mạn Nhu đi đến.
Tôn Mạn Nhu cũng biết Ôn gia có con gà tên là Tiểu Thất và Tiểu Bát, vừa vào đã nghe thấy lời của chú Tông nói, đôi mắt lập tức đỏ bừng cả lên.
Cô ta che miệng, dáng vẻ không thể tin nổi: "Bé gà đó dễ thương như vậy, sao lại có thế ăn bé gà dễ thương ấy chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
[HẾT CHƯƠNG ]