===
Đồng Gia Minh bị thủy đậu trên mặt, may mà cậu ta có ý chí kiên cường, dù ngứa đến đâu cũng có không gãi.
Bệnh thủy đậu mất khoảng tuần mới hoàn toàn khỏi hẳn, khoảng thời gian này cậu ta vẫn xin nghỉ ở nhà.
Đồng Gia Tin ở nhà mấy ngày liền không bị bệnh, chẳng mấy chốc đã quay trở lại trường học.
Bệnh thủy đậu của Đồng Gia Minh vẫn còn chưa kịp khỏi, cuộc thi nấu ăn bỗng được dời lên trước thời hạn.
Nghe nói tháng nữa có một người Mỹ gốc Hoa muốn về nước thăm người thân, thân phận người này không hề tầm thường, anh ta là nhân viên phiên dịch cho văn phòng dịch thuật tiếng Hoa của Liên Hợp Quốc.
Trung Quốc khôi phục lại vị trí tại Liên Hợp Quốc vào năm , các tài liệu tiếng Trung của Liên Hợp Quốc đều phải thông qua nhân viên phiên dịch này xét duyệt, nói cách khác, thân phận của anh rất đặc biệt và cao cấp.
Các bộ ngành bên trên đã ra lệnh cần phải làm tốt công tác tiếp đón.
Do thời gian gấp gáp cho nên cuộc thi nấu ăn đã được dời lên trước thời hạn.
Đồng Tuyết Lục nhận được thông báo cũng vô cùng sửng sốt, may mà trong khoảng thời gian này cô đã chuẩn bị kỹ càng, cũng không định tay không bắt giặc.
Đến ngày thi hôm đó, Đồng Tuyết Lục dẫn theo Quách Vệ Bình đi đến tiệm ăn Sao Đỏ.
- -- Đúng vậy, địa điểm tổ chức cuộc thi lần này là tiệm ăn Sao Đỏ.
Bởi vì tiệm ăn Sao Đỏ thuộc loại cao cấp, hơn nữa hội trường đủ lớn, có thể chứa được rất nhiều người.
Điều này là một lợi thế đối với tiệm ăn Sao Đỏ, thi đấu trong hoàn cảnh quen thuộc, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm giác vượt trội hơn hẳn.
Đối với Đồng Tuyết Lục, tiệm ăn Sao Đỏ là đối thủ lớn nhất trong trận thi đấu ngày hôm nay.
===
Khi cô đến khách sạn, đã có một vài tiệm ăn khác đến tham gia thi đấu, Đồng Tuyết Lục tới cũng vừa lúc.
Tuy nhiên khi cô xuất hiện vẫn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, đầu tiên cô là tiệm ăn cấp duy nhất đến tham dự thi đấu, thứ hai cô là nữ đầu bếp kiệm quản lý duy nhất.
Ngoài ra trông cô còn rất trẻ trung và xinh đẹp, rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người.
"Quản lý Đồng, cô đến rồi, vừa rồi mọi người đều đang nhắc tới cô đấy!"
Đồng Tuyết Lục cong môi, cười lễ phép: "Thật sao? Không biết mọi người nói gì về tôi nhỉ?"
Một người đàn ông lên tiếng: "Mọi người đều đang đoán xem Quản lý Đồng sẽ nấu món gì trong cuộc thi lần này? Liệu có phải là lẩu Oden và thịt bò viên không đây? Ha ha ha..."
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, có mấy người xung quanh cũng cười theo.
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục vẫn bình thản khi nghe thấy những lời này.
Đây là sử dụng đòn tâm lý khiến cô tức giận đến suy sụp, từ đó làm cho cô không giữ vững được tinh thần lẫn cảm xúc trong lúc thi đấu.
Đáng tiếc tuy cô vẫn còn trẻ, nhưng tâm lý lại vẫn vàng hơn rất nhiều người có mặt tại đây.
Người đàn ông vừa rồi nói chuyện trông thấy cô không đỏ mặt hay tức giận, không khỏi cảm thấy khó xử.
Cũng có người thấy cô bình tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi khâm phục, chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã có thể lên làm quản lý của tiệm ăn.
Thời gian từ từ trôi qua, các vị lãnh đạo làm ban giám khảo của ngày hôm nay đều đã tới.
Bộ thương mại có người làm giám khảo, một người trong số họ chính là Bộ trưởng Lâm.
Văn phòng Ngoại vụ thành phố cũng có vị giám khảo, ngoài ra còn có vị thầy giáo lớn tuổi.
Vị thầy giáo lớn tuổi kia trông khoảng - tuổi, mặt mũi hồng hào, tóc và lông mày đều đã bạc phơ, nhưng nét mặt rất ưa nhìn, đang ngồi đó với vẻ tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ hiền từ nhân hậu.
Lúc họ giới thiệu chỉ giới thiệu ông là thầy Cao, cụ thể có thân phận và lại lịch ra sao thì người giới thiệu lại không nhắc tới.
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên người thầy Cao này, lần lượt suy đoán lại lịch của ông ấy.
Những người có mặt tại đây đều không biết, Đồng Tuyết Lục lại càng không rõ, cô chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi tập trung tinh thần vào thi đấu.
Cuộc thi được chia thành nhóm sẽ tiến hành thi đấu cùng lúc, hơn nữa xác định thứ tự thi đấu bằng cách rút thăm.
Đồng Tuyết Lục rút được số , bị phân đến nhóm thứ , cũng chính là nhóm cuối cùng tham gia thi đấu.
===
Tiếng chiêng vang lên, tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
tiệm ăn của nhóm thứ bắt đầu bước vào cuộc cạnh tranh đầy căng thẳng.
Đồng Tuyết Lục xem người ta thi đấu một cách thoải mái.
Trong số các đầu bếp tham gia thi đấu, có vài người tỏ ra căng thẳng tay chân vụng về, thỉnh thoảng mắc lỗi, một số lại có tâm lý rất tốt, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Đồng Tuyết Lục xem vô cùng thích thú, nhưng Quách Vệ Bình ở bên cạnh lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi.
"Quản lý Đồng, em cảm thấy sợ."
Đồng Tuyết Lục quay đầu sang, nhìn vẻ mặt Quách Vệ Bình đều đã tái nhợt: "Tại sao em lại sợ?"
Quách Vệ Bình căng thẳng đến mức hàm răng và cầm cập vào nhau: "Em vừa mới nghĩ tới việc lát nữa mình phải đi lên đó, bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy, là em đã cảm thấy rất căng thẳng rồi."
Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Quách Vệ Bình, em nghĩ nhiều rồi, em chỉ là phụ bếp, họ không có tâm tư đi nhìn em đâu, họ muốn xem thì cũng là xem chị này."
Quách Vệ Bình: "..."
Đồng Tuyết Lục: "Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa? Còn căng thẳng nữa không?"
Quách Vệ Bình gật đầu: "Đỡ hơn một chút rồi, nhưng vẫn còn hồi hộp."
Đồng Tuyết Lục: "Nào, em hít thở sâu cùng chị, hít vào... Thở ra... Hít vào, thả lỏng, hóp bụng hít sâu, không phải dùng ngực."
Quách Vệ Bình tập hít thở theo cô, chiếc bụng phập phồng.
Những người xung quanh chú ý đến họ, đều cảm thấy khó hiểu.
- -- Họ đang làm gì vậy?
- -- Nếu người ta không biết còn tưởng rằng họ đang rặn đẻ.
Sau khi hít thở mấy cái, Quách Vệ Bình mới thả lỏng hơn đôi chút. Mặc dù vẫn còn căng thẳng nhưng ít nhất cũng không đến mức tay chân run rẩy.
Đồng Tuyết Lục: "Đợi lát nữa nếu em vẫn còn căng thẳng thì em cứ đứng một bên không cần làm gì cả."
Cậu ta căng thẳng như vậy rất dễ xảy ra sai sót, thà cô tự mình bỏ thêm một chút thời gian còn hơn.
Quách Vệ Bình tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi Quản lý Đồng, em thật là vô dụng."
Đồng Tuyết Lục: "Biết mình vô dụng thì không đến nỗi nào, vậy thì hãy cố gắng để mình trở nên có ích hơn thôi."
Quách Vệ Bình gật đầu như giã tỏi.
===
Nội dung thi đấu là làm món ăn, một món thịt một món chay hoặc món tráng miệng đều được, có thể thoải mái lựa chọn.
Tuy nhiên thời đại này, hầu hết mọi người đều sẽ chọn nấu các món thịt, vì dù sao các món chay có rất ít không gian để phát huy, còn món tráng miệng được coi là đồ ngọt sau bữa ăn, thời đại này vẫn chưa được coi trọng.
Sau một tiếng rưỡi, thời gian thi đấu của nhóm thứ đã hết.
Tất cả các đầu bếp đều dừng việc nấu nướng, có một đầu bếp trong số họ đã làm vỡ chiếc đĩa vì quá căng thẳng, sau đó lại kết hợp nhầm nguyên liệu, dẫn đến món thứ còn chưa làm xong.
Vẻ mặt của người đầu bếp đó vô cùng ủ rũ buồn bã, trong lòng biết chính mình đã không còn cơ hội.
Sau đó món ăn của mấy vị đầu bếp đều lần lượt được bưng lên, vị giám khảo bắt đầu nếm thử, sau đó cho điểm.
Mỗi vị giám khảo đều được chấm tối đa điểm, cuối cùng đầu bếp số trong nhóm thứ giành được điểm số cao nhất, tổng cộng đạt được điếm.
Lúc đầu bếp số đi xuống, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.
===
Tiếp theo là nhóm thứ , đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ nằm trong nhóm thứ .
Sự chú ý của Đồng Tuyết Lục lập tức đổ dồn lên đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ.
Nếu cô đoán không sai, lần này đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ tham dự cuộc thi với món gạch cua xào bơ và thịt nấu chao, món tủ của tiệm.
Đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ không hổ là người kế thừa dòng dõi bao đời làm đầu bếp nổi tiếng, rất có tác phong của đại tướng, ông ta vừa mới lên bục đã quên hết mọi thứ xung quanh hoàn toàn tập trung vào món ăn.
Trái lại phụ bếp của ông ta trông hơi đắc ý, người phụ bếp đó thoạt nhìn khoảng hơn tuổi, khuôn mặt thanh tú, có mấy phần giống với vị đầu bếp kia, có lẽ là con trai hoặc họ hàng thân thiết gì đó của ông ta.
Nhìn đầu bếp nổi tiếng nấu ăn là một loại hưởng thụ.
Đồng Tuyết Lục nhìn một màn này với ánh mắt thưởng thức và học hỏi.
Sau nửa tiếng, món thịt nấu chao đầu tiên đã được nấu xong,
Món thịt nấu chao được làm từ thịt ba chỉ và đậu lên men, cách làm không khó, nhưng cần phải làm đầy đủ màu sắc và hương vị, cũng không phải là chuyện đơn
giản.
Thịt ba chỉ cho thêm đậu lên men, nếu nắm bắt không tốt, rất dễ khiến sản phẩm, trông lấm lem bẩn thỉu, hơn nữa còn rất ngấy.
Món thịt nấu chao này được đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ làm ra có màu đỏ tươi, như thế được mạ lên một lớp ánh sáng đỏ, nhìn từ xa đã thấy được sự mềm mại, béo mà không ngấy của nó.
Món ăn này vừa được làm ra đã nhanh chóng được bưng lên để thưởng thức.
Lại thêm nửa tiếng nữa, món ăn nổi tiếng thứ gạch cua xào bơ cũng đã được làm xong.
Gạch cua thơm dẻo, màu sắc tươi tắn, sau khi làm xong tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn xông vào trong mũi, khiến cho tất cả những người đang có mặt tại đó đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Có một đối thủ mạnh như vậy ở cùng, các thí sinh tham gia dự thi khác trong nhóm thứ đều cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Không hề ngạc nhiên khi điểm số được đưa ra, tiệm ăn Sao Đỏ lấy được điểm cao nhất là điểm.
Tổng điểm là điểm, tiệm ăn Sao Đỏ đã giành được điểm, mọi người có mặt ở đó không khỏi bàn tán xôn xao.
"Không cần thi nữa rồi, vị trí đầu tiên nhất định thuộc về tiệm ăn Sao Đỏ."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, tiệm ăn Sao Đỏ không hổ là thương hiệu lâu đời, nghe nói họ đã thành lập từ năm Quang Tự thứ , có lịch sử lâu đời."
() Năm Quang Tự thứ : là năm cuối thời nhà Thanh.
"Tôi còn nghe nói họ còn nằm trong tay rất nhiều thực đơn, đều là tâm huyết của tổ tiên Dương gia truyền lại."
Đủ loại lời khen ngợi không ngớt vang lên bên tai, thỉnh thoảng còn có người nhìn về phía cô, rõ ràng cảm thấy hôm nay cô không thể nào thắng được.
Dường như Đồng Tuyết Lục không hề nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.
Quách Vệ Bình lại căng thẳng đến mức sắp ngất xỉu.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thong dong của Quản lý Đồng, như thế được nhét một viên thuốc trấn an, cậu ta lại hít thở sâu mấy cái, từ từ làm mình bình tĩnh trở lại.
===
Chẳng mấy chốc đã đến lượt thi đấu của nhóm thứ .
Đồng Tuyết Lục dẫn Quách Vệ Bình đi đến bục thi đấu của chính mình.
Đầu tiên cô kêu Quách Vệ Bình cùng mình kiểm tra nguyên liệu, các loại đồ ăn kèm cũng như các công cụ như xoong nồi có vấn đề gì không, nếu như có vấn đề cần phải nói ngay lập tức.
Nếu không thì khi bắt đầu thi đấu, sẽ ảnh hưởng đến điểm số của mình.
May mà cũng không có ai dám động tay động chân trong những trường hợp như này, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô bắt đầu nấu ăn.
Món ăn cô tham gia dự thi hôm nay là vịt nhồi gạo nếp bát bảo và bò bít tết.
Món vịt nhồi gạo nếp bát bảo là để chăm sóc cho dạ dày Trung Quốc của các vị giám khảo có mặt tại đây, còn bò bít tết là để làm mình nổi bật.
Đây là những món ăn mà sau khi cô cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định.
Muốn tiếp đón khách nước ngoài, vậy thì làm món bít tết là một trong những kỹ năng cần thiết.
Sau này, rất nhiều người nước ngoài đều bị hấp dẫn bởi nền ẩm thực Trung Hoa, chỉ có điều bây giờ ở thời đại này, thế giới vẫn còn chưa hiểu về Trung Quốc huống chi là ẩm thực Trung Quốc.
Khi khách nước ngoài đến Trung Quốc, họ ăn không quen đồ ăn của nơi đây, cuối cùng vẫn lựa chọn món ăn của nước mình.
Vậy thì tiệm ăn chiêu đãi khách nước ngoài có biết làm bò bít tết hay không là điều rất quan trọng.
Thật ra cô đang dùng cách ăn may, nhưng có câu binh bất yếm trá, cô cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Mọi người có thể hiểu khi thấy cô làm món vịt nhồi gạo nếp bát bảo, nhưng cô làm món bò bít tết, khiến cho rất nhiều người có mặt tại đó đều đưa mắt nhìn nhau.
- -- Bò bít tết là món gì vậy?
- -- Thịt bò hả? Có thể ăn à?
Chỉ có thầy Cao đang ngồi trên ghế giám khảo vẫn luôn im lặng, ánh mắt lóe lên.
Đồng Tuyết Lục không để ý tới ánh mắt và tiếng bàn tán của những người khác, chuyên tâm tập trung nấu ăn.
Nguyên liệu chủ yếu của vịt nhồi gạo nếp bát bảo có vịt, gạo nếp, thịt nạc, nấm hương, nấm đông cô cùng với cật vịt sống.
Vịt đã được làm sạch trước đó, gạo nếp cũng được ngâm nở từ trước, vừa tới đã có thể bắt tay vào nấu.
tiếng sau, món vịt nhồi gạo nếp bát bảo được nướng giòn rụm đã hoàn thành.
Lớp da bên ngoài của vịt nhồi gạo nếp bát bảo giòn tan, sau khi mở vỏ ngoài ra, nước mỡ đậm đà trào ra từ bên trong, mùi hương hấp dẫn nhanh chóng lan tỏa.
Vịt nhồi gạo nếp bát bảo được cẩn thận đặt lên đĩa, cầm dao rạch nhẹ nhàng, vịt được tách ra, lộ ra nguyên liệu bên trong, mùi hương càng thơm nồng.
Những người có mặt ở đó ngửi thấy mùi hương, không khỏi nuốt nước miếng, dường như còn nghe thấy bụng phát ra tiếng ùng ục.
"Thơm quá! Mùi hương này hoàn toàn không thua gì với món thịt nấu chao của tiệm, ăn Sao Đỏ vừa làm lúc nãy."
"Tôi cảm thấy còn ngon hơn món thịt nấu chao, dù sao món đó quá đơn điệu, chỉ có mỗi thịt ba chỉ và đậu lên men."
"Tôi cũng thấy vậy, anh xem con vịt kia được nướng rất đẹp mắt, muốn cắn một miếng quá!"
Đầu bếp và học trò của tiệm ăn Sao Đỏ bỗng sa sầm mặt khi nghe thấy những lời này của mọi người.
Mấy vị giám khảo cầm đũa lên gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng, da vịt giòn rụm, thịt trơn mềm, ăn cùng với gạo nếp và các nguyên liệu phụ khác được nhồi bên trong, vị giác càng thêm phong phú.
- -- Khiến người ta ăn rồi còn muốn ăn tiếp.
Sau đó Đồng Tuyết Lục lại làm mấy miếng bít tết, lần lượt là chia thành bít tết chín năm phần, bảy phần và chín kỹ.
Đợi đến khi món bò bít tết được hoàn thành, những người có mặt tại đó lại bắt đầu xôn xao một lần nữa.
"Quản lý Đồng đang làm gì thế nhỉ? Các anh có nhìn thấy không, bên trên thịt bò vẫn còn máu, cái này có thể ăn sao?"
"Muốn nổi bật mà làm ra chuyện khác người, đúng là quá nóng vội rồi."
"Đúng đấy, xem ra tiệm ăn lâu đời vẫn thận trọng hơn."
Những vị giám khảo khác nhìn thấy miếng thịt bò vẫn còn tơ máu, đều không dám thử.
Đúng lúc này, thầy Cao mở miệng nói: "Sao Quản lý Đồng lại biết thịt bò này còn có thế nấu chín một nửa vậy?"
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Tôi từng xem qua một cuốn sách nào đó mà tôi quên rồi, nói rằng người nước ngoài thích ăn tươi sống, tôi nghĩ nếu họ thích ăn chín một nửa vậy thì thử làm xem sao?"
Thật ra những lời này đều là do cô tự bịa, nhưng nếu cô không làm vậy thì thật sự không thể giải thích nổi việc sao mình lại biết cách nấu chín mấy phần như vậy.
Phải biết rằng thời đại này không cho phép xem sách nước ngoài, cho nên cô chỉ có thể nói bừa.
Rõ ràng thầy Cao không tin những lời này của cô.
Nhưng có người biết bạn trai cô là nhân viên nghiên cứu khoa học, nên đoán có thể là cô biết được chuyện này qua lời kể của vị chuyên gia trở về từ Mỹ ở căn cứ.
Chẳng qua thân phận của đối phương quá đặc biệt, cho nên mới không nói thẳng ra.
Thầy Cao giải thích với mọi người: "Lúc tôi còn trẻ từng đi du học ở nước ngoài, đã từng ăn bò bít tết của phương Tây, món bò bít tết của họ có hương vị y hệt như này. Quản lý Đồng còn trẻ nhưng lại có thể làm ra món ăn ngon như vậy, thật khiến người ta khâm phục."
Các vị giám khảo khác đang ngồi tại chỗ nghe thấy lời này, bấy giờ mới biết là mình, như ếch ngồi đáy giếng.
Vì để chứng tỏ mình không phải như vậy, họ mạnh dạn ăn thử một miếng bò bít tết, hơn nữa còn cho điểm cao nhất giống như thầy Cao.
Tổng điểm là điểm, Đồng Tuyết Lục giành được điểm, cao hơn điểm so với tiệm ăn Sao Đỏ.
Ngay sau khi thành tích được công bố, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều ồ lên, đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
"Chúc mừng cô, Quản lý Đồng. Quản lý Đồng quả thật là người xuất sắc trong lớp thanh niên trẻ tuổi."
"Đúng là sóng sau xô sóng trước, chúng tôi không thể không nhận thua."
Đồng Tuyết Lục khiêm tốn cám ơn mọi người, trong lòng vui như nở hoa.
Cô giành được vị trí quán quân, điều đó có nghĩa có thể thăng chức tăng lương, hơn nữa tiệm ăn có thể được lắp đặt điện thoại.
- -- Thật tốt quá!
===
Tin tức Đồng Tuyết Lục giành được vị trí quán quân nhanh chóng lan truyền
Việc kinh doanh của tiệm ăn nhà nước cũng ngày càng phát đạt hơn, quả thật có thể dùng từ "hot" để miêu tả.
Sau khi anh em Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu biết được tin, mặt đen như đáy nồi.
Tôn Mạn Nhu: "Anh ba, đồng chí Đồng quá xuất sắc, em nghĩ em vẫn nên rút lui thì hơn."
Tôn Võ Dương nói: "Sao lúc nào em cũng thích nói những lời ủ dột như vậy nhỉ? Em đừng lo lắng, anh đã có cách."
mắt Tôn Mạn Nhu sáng ngời: "Cách gì thế?".
Tôn Võ Dương nói: "Tiệm ăn Sao Đỏ tham gia cuộc thi lần này, hẳn sẽ giành được vị trí quán quân, bởi vì Đồng Tuyết Lục giở trò nên mới đoạt được vị trí thứ nhất, đầu bếp của tiệm ăn Sao Đỏ rất không phục."
"Dương Quốc Kiệt con trai của vị đầu bếp ấy là bạn của bạn anh, anh đã từng nhờ bạn mình nói với anh ta, bảo anh ta đi theo đuổi Đồng Tuyết Lục, nếu như anh ta có thế tán đổ Đồng Tuyết Lục, những thực đơn trong tay của cô ta đều sẽ thuộc về Dương gia, sau này không ai còn có thể tranh giành vị trí thứ nhất với họ nữa."
Tôn Mạn Nhu nhướng mày: "Tên họ Dương kia có bằng lòng hay không?"
Tôn Võ Dương cười nói: "Chắc chắn rồi, mấy ngày nay ngày nào anh ta cũng tới tiệm ăn, chỉ cần họ có tiếp xúc là được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ nói cô ta là người đàn bà lẳng lơ, chân đạp thuyền ở trước mặt Ôn gia, anh không tin Ôn Như Quy sẽ không bận tâm tới điều này."
Tôn Mạn Như suýt chút nữa nhịn không được bật cười ra tiếng: "Vẫn là anh ba của em có cách."
"Còn phải nói sao."
===
Đồng Tuyết Lục chú ý đến học trò của đầu bếp tiệm ăn Sao Đỏ, từ sau cuộc thi ngày nào anh ta cũng chạy tới tiệm dùng bữa.
Mới đầu cô không để ý, nhưng anh ta luôn tìm cơ hội nói chuyện với cô, còn nói muốn đưa cô về nhà.
Đồng Tuyết Lục không thèm nói nhảm với anh ta, đến thẳng đồn công an báo án, lúc này đối phương mới chịu ngừng.
Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín biết chuyện, sau khi tan làm anh em chủ động đến đón cô.
Ôn Như Quy biết tin cô giành được vị trí quán quân, một tuần sau cuối cùng cũng xin, nghỉ về nhà.
Hôm anh trở về vừa khéo là sinh nhật của chú Tông, cho nên Đồng Tuyết Lục chuẩn bị tới Ôn gia làm một bàn đồ ăn thịnh soạn cho chú ấy.
Ai ngờ cô vừa mới bước đến công của khu quân sự, đã bị Dương Quốc Kiệt và Tôn Mạn Nhu chặn lại.
Tôn Mạn Nhu tỏ ra bất bình: "Đồng chí Đồng, sao cô có thể đùa giỡn tình cảm với, đồng chí Dương thế?"
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Cô đang đánh rắm gì vậy? Tôi đùa giỡn tình cảm của anh ta khi nào thế?"
Tôn Mạn Nhu: "Sao lại không có, ngày nào đồng chí Dương cũng chạy tới tiệm ăn, của cô, các người còn trò chuyện vui vẻ, rất nhiều người đều thấy."
Đồng Tuyết Lục: "Đầu óc cô bị úng nước hay bị cửa kẹt vậy? Có bệnh thì nhớ uống thuốc, cô mà còn nói năng bậy bạ, bây giờ tôi lập tức tới đồn công an báo cáo người đấy."
Bây giờ vừa khéo là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, nghe thấy tiếng cãi vã rất nhiều người đều xúm lại.
Tôn Mạn Như nhìn thấy mọi người xúm lại, trong lòng rất đắc ý, vẻ ngoài lại tỏ ra nghiêm túc chính trực: "Đồng chí Đồng cô không cần phải phủ nhận, chỉ một cái tát thì không vang, nếu như không phải cô đồng ý thì làm sao ngày nào đồng chí Dương cũng chạy tới tiệm ăn của các người chứ?"
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, đi tới trước mặt Tôn Mạn Như, giơ tay lên "bốp" một tiếng tát thật mạnh lên mặt cô ta.
"Cô nghe thử xem, cái tát này có vang không?"
Tôn Mạn Như bị tát đến ngây người.
- -- Mọi người xung quanh cũng sững sờ, sao nói đánh người là đánh thế?
Bên má trái của Tôn Mạn Như đau rát: "Đồng chí Đồng cô thật là quá đáng, tôi..."
Cô ta vẫn còn chưa kịp nói xong, đã trông thấy một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng khu quân sự.
Cánh cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc quân phục đi xuống.
Tôn Mạn Như nhìn kỹ, bật khóc một tiếng: "Ông nội nuôi, cuối cùng ông cũng tới Bắc Kinh, cháu bị người ta bắt nạt rất thê thảm..."
- -- Ông nội nuôi?
Mọi người lại tỏ ra kinh ngạc, lẽ nào vị này chính là Tư lệnh Tiêu thành viên của Bộ Tư lệnh thuộc lục quân khu vực Tây Bắc sao?
- -- Hẳn là ông ấy đến chống lưng cho Tôn Mạn Nhu nhỉ?
Tôn Mạn Nhu khóc như mưa nhào về phía Tư lệnh Tiêu.
Ai ngờ khi Tôn Mạn Nhu sắp chạm vào người, ông ấy lại giơ tay đẩy cô ta ra.
Tôn Mạn Nhu bị ông ấy đẩy như vậy buộc phải lùi sau bước, suýt chút nữa ngã bệt xuống đất.
Tôn Mạn Nhu: "..."
[HẾT CHƯƠNG ]