===
Tư lệnh Tiêu ngay lập tức đứng thẳng người, thầm đọc câu thần chú "đây là cháu ruột của mình, đây là cháu ruột của mình, đây là cháu ruột của mình".
- -- Điều quan trọng phải nhắc lại lần!
Vừa mới dựng lên "lá chắn" trong lòng, Đồng Gia Tín lại thả quả rắm nữa.
Tối nay Đồng Gia Tín ăn không ít, còn ăn , củ khoai lang. Mùi hương đúng là... Không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Tư lệnh Tiêu hung hăng đánh "bốp" lên mông Đồng Gia Tín một cái. Ông ấy giúp cậu ta đắp chăn xong, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.
- -- Nếu còn không ra, ông ấy thật sự sẽ bị thối chết.
Đột nhiên nửa đêm có mưa tuyết nên buổi sáng tỉnh dậy cảm thấy lạnh hơn hẳn.
Tết Âm Lịch chỉ được nghỉ năm ngày, còn ngày nữa là phải đi làm, kỳ nghỉ này thật sự quá ngắn.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục muốn nằm ở trong chăn cả ngày không làm gì cả. Ai ngờ vào giữa trưa, đột nhiên người của bộ thương mại tới nhà, mang đến cho cô một tin tức.
Tạ Thành Chu muốn tới Dương Châu chúc Tết người thân của mẹ ông ta, nhân tiện thăm viếng ông ngoại bà ngoại.
Bởi vì bây giờ tiệm cơm nhà nước của cả nước đều chưa mở cửa, người của văn phòng đối ngoại thành phố sợ trên đường đi đồng chí Tạ Thành Chu không có gì ăn. Cho nên sau khi họ bàn bạc, đã đưa ra quyết định để Đồng Tuyết Lục đi cùng.
Đồng Tuyết Lục nghe tin, trong lòng mắng mấy câu mở đầu bằng chữ "F.
Cô rất kính nể đồng chí Tạ Thành Chu, nhưng trời lạnh như vậy có thật sự không muốn rời khỏi nhà.
Nhưng hiển nhiên, cô không có quyền từ chối.
Sau khi tiễn người đưa tin kia về, Đồng Tuyết Lục vào nhà thông báo tin tức này với mọi người.
Sắc mặt Tư lệnh Tiêu trở nên bối rối: "Ông nội thật sự không tiện nhúng tay vào việc này của cháu."
Nếu là trong quân đội, ông ấy còn có thể vận dụng các mối quan hệ của mình. Nhưng đây là Bắc Kinh, ông ấy thật sự không tiện nhúng tay vào.
Trong mắt mọi người, chuyện này là một việc cực kỳ vinh quang. Nếu bọn họ từ chối, người khác sẽ cảm thấy bọn họ không biết điều, không có ý thức tôn vinh tập thể.
Đồng Tuyết Lục: "Ông nội đừng khó xử, cháu đi là được. Nhưng ngày mai cháu không thể đưa ông đi được rồi."
Nghĩ đến việc phải rời xa cháu mình, tâm trạng của Tư lệnh Tiêu càng không tốt.
Lúc trước chưa ở chung với cháu trai cháu gái, trong lòng ông ấy còn có thể chịu đựng được. Bây giờ đã ở chung mấy ngày, ông ấy không muốn rời đi một chút nào.
Mặc kệ là như thế nào, năm nay ông ấy cũng phải nghĩ cách về Bắc Kinh.
Cháu gái xinh đẹp như vậy, ông ấy phải trở về để đích thân trông giữ kỹ càng, không thể để Ôn Như Quy cướp mất.
Bởi vì ngày mai phải xuất phát đi Dương Châu, Đồng Tuyết Lục nói với mọi người một tiếng rồi thu dọn đồ đạc.
===
Tới giữa trưa, Ôn Như Quy tới nhà mới biết tin tức này. Trong lòng anh giống như có một cục đá rơi xuống, cứ rơi mãi mà không chạm được đáy.
Đồng Tuyết Đồng thấy sắc mặt anh buồn bã, nhân lúc mọi người không chú ý cô nhanh chóng đưa tay ra nhéo vào tay anh: "Em sẽ về nhanh mà."
- -- Thật ra câu này nói ra cũng như không,
Chờ khi cô trở lại, chắc chắn Ôn Như Quy đã về căn cứ rồi. Phải đợi đến lúc anh được nghỉ phép thì không biết phải chờ tới khi nào.
Ôn Như Quy nhìn cô: "Ngày mai anh tới đưa em đi."
Đồng Tuyết Đồng gật đầu: "Được, vậy ngày mai em ở nhà chờ anh tới đón em."
Khoảng thời gian sau đó, tuy rằng Ôn Như Quy cố gắng biểu hiện bình thường, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn một cái là có thể nhận ra anh không yên lòng.
Ôn Như Quy thật sự không thể yên lòng, nghĩ đến việc trong , ngày tới, Đồng Tuyết Lục phải ở chung với kẻ tên Jason kia thì làm sao anh có thể yên tâm được cơ chứ?
Tuy rằng không phải chỉ có người bọn họ, nhưng anh vẫn không yên tâm.
===
Để đền bù cho Ôn Như Quy và mọi người, sau khi ăn cơm trưa Đồng Tuyết Lục làm bánh cho mọi người ăn.
Cô cho khoai lang vào lò nướng, sau khi khoai lang chín thì nở bung ra, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Đồng Gia Tín không nhịn được liền cầm một củ khoai lang lên ăn, vừa ăn vừa khen không dứt miệng: "Chị, vì sao chị nướng khoai lang cũng có thể ngon hơn người khác vậy?"
Bây giờ Tư lệnh Tiêu không thể nhìn thẳng vào đứa cháu trai Đồng Gia Tín này nữa.
Nhìn thấy cậu ta ăn khoai lang, ông ấy ngay lập tức nhớ đến quả rắm thối tối hôm qua, gương mặt tái mét.
Thấy Đồng Gia Tín ăn ngon miệng như vậy, Đồng Miên Miên cũng muốn ăn.
Cũng may Đồng Tuyết Lục nướng rất nhiều, vì thế lấy một nửa ra chia cho mọi người ăn, còn một nửa dùng để làm bánh.
Cô lấy thịt khoai lang nghiền nát sau đó trộn chung với bột nếp.
Thời này không mua được sữa bò, nên cô nhờ Ôn Như Quy cho kẹo sữa Thỏ Trắng vào nước ấm rồi khuấy tan thành sữa giúp mình, sau đó cho thêm bột nếp vào.
Sau khi tạo thành một khối bột lớn, cô chia nó thành từng phần nhỏ, tạo lỗ trên cục bột nhỏ rồi cho đậu đỏ nghiền vào làm nhân, cuối cùng cho vào chảo dầu chiên lên.
Viên khoai lang sau khi chiên, bên ngoài có màu vàng và giòn, bên trong mềm mềm thơm ngọt.
Viên khoai lang mềm mềm thơm ngọt, có vị ngọt của khoai lang, kẹo sữa và cả vị ngọt thanh của đậu đỏ. Những hương vị này kết hợp cùng nhau tạo nên vị ngọt mà không ngấy, khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn thêm.
Tuy rằng Tư lệnh Tiêu chưa lớn tuổi, nhưng hàm răng vẫn không bằng ngày xưa.
Viên khoai lang đỏ ngoài giòn trong mềm, thơm phức cùng với vị ngọt thanh cực kỳ thích hợp với Tư lệnh Tiêu, ông ấy ăn liên tiếp viên mới dừng tay.
Trước Tết Âm Lịch, Đồng Tuyết Lục còn tự tay làm thịt bò viên. Bởi vì ngày mai phải ra ngoài, vì thế cô lấy phần ra chia cho ông nội và Ôn Như Quy mang về.
Ôn Như Quy ở Đồng gia tới , giờ chiều mới rời đi.
===
Ra khỏi Đồng gia, Ôn Như Quy không về khu quân sự, mà đi tìm Hoàng Khải Dân.
Vào nhà Hoàng Khải Dân, vừa đúng lúc Chu Diễm cũng ở đó.
- -- Vì thế con gà mờ trong tình yêu lại gặp nhau.
Chu Diễm nhìn thấy Ôn Như Quy lập tức ai da một tiếng: "Người bận rộn kia ơi, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh tới nhà Hoàng Cầu Đản thế?"
Trước Tết Âm Lịch, Chu Diễm nói muốn tới thăm Ôn gia. Nhưng Ôn Như Quy nói với anh ta là mình không rảnh, Tết Âm Lịch anh luôn ở trong nhà bạn gái.
- -- Nghe xong câu này, mém xíu làm răng anh ta chua hết cả lên!
Điều khiến Chu Diễm tức giận hơn chính là, anh ta cũng có bạn gái, nhưng lại không thể ở trong nhà bạn gái mỗi ngày, nghĩ đến là thấy giận.
Cho nên lúc này nhìn thấy Ôn Như Quy đột nhiên tới đây, dù thế nào anh ta cũng phải chọc ngoáy anh một câu.
Ôn Như Quy nhìn Chu Diễm rồi nói: "Chúng ta ra ngoài tìm chỗ nói chuyện đi, ở đây không tiện lắm."
Hoàng Khải Dân sống cùng cha mẹ và anh em, trong nhà có , đứa cháu trai cháu gái. Anh mới đến được một lúc, đã có , người đi vào quan sát anh.
Hoàng Khải Dân thấy anh như vậy, nhướng mày hỏi: "Cậu gặp chuyện phiền lòng?".
Ôn Như Quy: "Ừm."
Hoàng Khải Dân thích nhất là làm quân sự tình yêu, cũng thích nhất là được người khác hỏi anh ta chuyện có liên quan tới tình yêu.
Ánh mắt anh ta sáng lên, vội đứng dậy: "Đi thôi đi thôi, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện!"
Chu Diễm: "..."
- -- Đầu óc người đó có vấn đề à, bên ngoài đang có gió lớn, họ lại muốn đi ra ngoài nói chuyện?
Nhưng người bọn họ đi rồi, một mình anh ta ở đây cũng không còn gì thú vị, vì thế đành phải cắn răng đi theo.
Tiệm cơm chưa mở cửa, công viên thì bốn phía đều có gió lạnh, lang thang ở bên ngoài một vòng, cuối cùng người tìm được một căn nhà hoang không có người ở, ngồi xổm ở dưới góc tường nói chuyện.
Một trận gió lạnh thổi tới, Hoàng Khải Dân run rẩy: "Nói đi, cậu gặp chuyện gì?"
Ôn Như Quy im lặng hồi lâu mới nói: "Bên cạnh bạn gái tôi xuất hiện một tên Tặc Sinh..."
Sau đó anh nói ngắn gọn về chuyện của Jason.
Chu Diễm đột nhiên cắt ngang lời anh nói: "Anh nói người đó tên Tặc Sinh? "Tặc" trong "ăn trộm" sao?"
Anh chớp mắt, gật đầu: "Đúng vậy, chính là "Tặc" đó."
Chu Diễm: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
Ôn Như Quy ho khan rồi tiếp tục nói: "Ngày mai họ phải đi Dương Châu với nhau, còn ở chung khoảng , ngày, anh nói tôi nên làm gì bây giờ?"
Chu Diễm: "Còn có thể làm gì? Chẳng lẽ anh không tin bạn gái anh sao?"
Ôn Như Quy: "Đương nhiên là tin rồi, người mà tôi không yên tâm chính là tên Tặc Sinh kia."
Hoàng Khải Dân ra vẻ người từng trải: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà! Trước kia ở xưởng của vợ tôi, có một người mới đến làm việc. Ban lãnh đạo chỉ định vợ tôi giúp đỡ người mới đó, lúc ấy trong lòng tôi cực kỳ khó chịu!"
"Nghĩ đến việc mỗi ngày có một tên ông cứ đi qua đi lại trước mặt vợ mình, là tôi lại hận không thể hẹn thằng nhóc thối đó ra đánh một trận!".
Ôn Như Quy gật đầu mãnh liệt: "Đúng như cậu nói."
Chính là loại cảm giác này, Ôn Như Quy chưa từng nghi ngờ Đồng Tuyết Lục, nhưng anh rất khó chịu với Jason.
Đặc biệt khi nghĩ đến việc sau này bọn họ sẽ gặp nhau mỗi ngày, lòng anh như "kiến bò trên chảo nóng", sốt ruột không chịu được.
Tuy Chu Diễm chưa từng trải qua loại cảm giác này, nhưng nghe Hoàng Khải Dân nói, tưởng tượng một chút cũng có thể hiểu được.
- -- Rất vất vả mới tìm được bạn gái, thế mà lại có người rình bạn gái mình như hổ rình mồi, dù là ai thì cũng không thể nhịn được!
Chu Diễm: "Nhưng tức giận thì có thể làm gì được? Như Quy cũng không thể đi cùng đến đó!"
Hoàng Khải Dần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn anh ta: "Hỏi sao đến bây giờ anh vẫn chưa được cầm tay bạn gái, anh quá thành thật, không biết xem tình hình mà xử lý!"
Vừa dứt lời anh ta quay đầu nhìn Ôn Như Quy: "Như Quy, tôi nói cho cậu biết. Vì bạn gái, cậu phải đi cùng họ đến đó!"
Ôn Như Quy ngáo ngơ: "Đi cùng?"
Chu Diễm: "Những ngày kia chúng ta phải quay về căn cứ làm việc, anh muốn để Như Quy trốn việc sao?"
Hoàng Khải Dân nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy khinh bỉ: "Anh nói thử xem, đi làm quan trọng hay là là bạn gái quan trọng?",
tại Ôn Như Quy ửng đỏ: "Bạn gái quan trọng."
Hoàng Khải Dần dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Ôn Như Quy: "Rất tốt, cậu có tính giác ngộ cao hơn Chu Diễm nhiều. Khó trách cậu có bạn gái muộn hơn anh ta mà lại được cầm tay bạn gái trước anh ta, cậu thật sự giống đàn ông hơn anh ta!"
Chu Diễm không được nắm tay, Chu Diễm không giống đàn ông: "..."
Hoàng Khải Dân tiếp tục nói: "Vừa qua năm mới, bây giờ ở căn cứ cũng không có chuyện gì quan trọng cần cậu làm. Cho nên cậu có xin nghỉ thì viện trưởng cũng sẽ phê duyệt thôi, huống chi còn là chuyện của bạn gái!".
"Tí nữa cậu hãy đi mua vé tàu ngày mai, tốt nhất là muộn hơn bạn gái cậu một chuyến. Ngày mai cậu vẫn đi tiễn bạn gái như bình thường, chờ bọn họ đi rồi thì cậu theo sau. Đến lúc đó cậu đến gặp bạn gái, tạo cho cô ấy một sự bất ngờ!".
Chu Diễm gãi mũi: "Như vậy có ổn không?"
Hoàng Khải Dân nhướng mày: "Sao lại không? Như Quy, tôi nói cho cậu biết, cậu không phải chỉ đi cùng đến đó, hơn nữa nhất định phải sửa soạn thật đẹp!"
Vẻ mặt của Ôn Như Quy mơ màng: "Sửa soạn?"
Chu Diễm cũng giật mình: "Đàn ông mà sửa soạn gì chứ? Phụ nữ mới cần sửa soạn!"
Hoàng Khải Dân lại lần nữa khinh bỉ anh ta: " người nhìn loài chim đi, chim đực muốn thu hút chim cái, nhất định phải có một bộ lông xinh đẹp. Khổng tước cũng vậy, uyên ương cũng thế, gà trống và gà mái cũng như vậy. Nếu như dáng vẻ không đẹp, chim cái sẽ không để mắt tới chúng."
Ôn Như Quy và Chu Diễm ngẫm nghĩ, cảm thấy câu nói này hình như rất có lý.
Hoàng Khải Dận thấy người đã bị mình thuyết phục, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: "Vậy nên Như Quy cậu phải sửa soạn thật đẹp, mặc bộ quần áo đẹp nhất của cậu xuất hiện ở trước mặt tên Tặc Sinh kia. Cho anh ta biết, cậu đẹp hơn anh ta!"
Ôn Như Quy: "..."
Chu Diễm: "..."
Tuy rằng câu cuối cùng của Hoàng Khải Dần nghe hơi kỳ lạ, nhưng Ôn Như Quy vẫn bị anh ta thuyết phục.
Sau khi cảm ơn Hoàng Khải Dân, anh run rẩy đi về trong gió.
===
Về đến khu quân sự, anh tới chỗ gọi điện thoại ở cửa bảo vệ để gọi cho viện trưởng nói muốn xin nghỉ.
Đúng như Hoàng Khải Dân đã nói, sau khi viện trưởng hỏi rõ mọi chuyện thì lập tức đồng ý.
Viện trưởng còn cổ vũ anh: "Như Quy à, cậu nhất định phải bảo vệ bạn gái cậu. Căn cứ của chúng ta có rất nhiều đàn ông độc thân rồi, cậu đừng thêm phiền cho căn cứ nữa."
Ôn Như Quy: "..."
Nói chuyện điện thoại xong, anh đạp xe tới nhà ga mua vé tàu.
Thời buổi này ra vào đều phải có thư tiến cử, cho nên cũng không khó để mua được vé tàu.
Sau khi mua vé xong, anh về nhà nói chuyện này cho ông cụ Ôn và chú Tông.
Ông cụ Ôn gõ bàn "cạch cạch": "Ngay từ đầu ông đã nói thằng nhóc đó là kẻ trộm rồi. Nói không chừng, lần này chính thằng nhóc đó đưa ra yêu cầu muốn Tuyết Lục đi cùng tới đó!"
Tuy rằng Ôn Như Quy không thích Jason lắm, nhưng vẫn nói thật: "Ông nội, cháu cảm thấy anh ta không có quyền hạn đó."
Ông cụ ân hận rèn sắt không thành thép" nói: "Sao cháu vẫn còn nói giúp cho tình địch vậy? Cháu đã dọn đồ xong chưa?"
Ôn Như Quy: "Lát nữa cháu sẽ đi thu dọn."
Ông cụ Ôn nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm: "Nếu không ông đi cùng cháu nhé? Cháu không có kinh nghiệm, ông sợ cháu không đối phó được với thằng nhóc đó!".
Ôn Như Quy: "..."
- -- Nếu để ông cụ đi cùng, vậy thì chuyện này sẽ trở nên lớn hơn.
Với lại anh còn muốn ở riêng với Đồng Tuyết Lục. Ông nội mà đi cùng, chắc chắn anh, sẽ không có cơ hội.
Ôn Như Quy khuyên can mãi, cộng thêm chú Tông ở một bên hỗ trợ, cuối cùng cũng làm ông cụ Ôn vứt bỏ suy nghĩ muốn đi cùng.
===
Ngày hôm sau, sáng sớm Ôn Như Quy đã tỉnh dậy để sửa soạn, sau đó đi xe đạp đến đón Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Ôn Như Quy, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Honey, hôm nay nhìn anh rất khác."
Ôn Như Quy mặc một chiếc áo dài màu đen, trên cổ đeo chiếc khăn quàng cổ màu trắng lần trước tặng cho cô, dưới chân đi giày da, trông rất giống cậu chủ giàu có thời dân quốc.
Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu lên khuôn mặt Ôn Như Quy, làm lộ ra cái tại ửng đỏ mê người của anh: "Ừm, quần áo để đó đã nhiều năm, anh sợ không mặc sẽ bị hỏng mất."
Hoàng Khải Dân nói đúng, chim đực nhất định phải có bộ quần áo đẹp mới có thể thu hút chim cái. Đàn ông nhất định phải có bề ngoài đẹp để thu hút bạn gái.
Trong lòng anh còn hơi hối hận vì đã không học hỏi Hoàng Khải Dân sớm một chút.
Đồng Tuyết Lục nhìn cái tai ửng đỏ của anh, rất muốn đưa tay lên bóp một cái nhưng ông nội và mấy anh em Đồng Gia Minh đang từ bên trong đi ra nên cô đành phải từ bỏ ý định.
Tư lệnh Tiêu bất đắc dĩ nhìn cháu gái: "Đến đó phải tự chăm sóc mình, nếu như có ai bắt nạt cháu. Cháu về nói với ông nội, ông nội sẽ xả giận cho cháu!"
Đồng Tuyết Lục cảm thấy ấm áp: "Vâng, nếu có ai bắt nạt cháu, cháu sẽ nói với bọn họ rằng ông nội của cháu là Tư lệnh!"
- -- Loại cảm giác có người chống lưng này thật tốt.
Đồng Miên Miên ôm đùi chị gái, chớp đôi mắt to tròn ngập nước: "Chị, chị mau về sớm nha, Miên Miên sẽ nhớ chị lắm!"
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: "Chị cũng sẽ nhớ các em, em phải ngoan ngoãn nghe lời các anh đấy, biết chưa?"
Đồng Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc.
Đồng Tuyết Lục dặn dò anh em Đồng Gia Minh vài câu, rồi ngồi lên xe đạp của Ôn Như Quy, vẫy tay tạm biệt người nhà.
Lúc cô đi vào ga tàu, người của bộ thương mại và văn phòng đối ngoại của thành phố đã có mặt hết rồi.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi đến, bọn họ run cầm cập chào hỏi cô.
Chỉ trong chốc lát, mấy người Tạ Thành Chu cũng tới.
Đồng Tuyết Lục nhìn qua, đôi mắt suýt chút nữa thì bị mù.
Chỉ thấy trên đầu Jason đội mũ xanh, trên cổ đeo một cái khăn quàng cổ màu xanh đậm.
- -- Cả người đều là màu xanh, rất thu hút.
Ôn Như Quy thấy Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm Jason, trong lòng như gặp kẻ địch lớn: "Em thích anh ta ăn mặc như vậy à? Thật ra... Anh cũng có thể.".
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, vội nói: "Không không không, em không thích cách ăn mặc đó, anh đừng học theo anh ta!"
Ôn Như Quy nghe được câu trả lời của cô, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy Jason ăn mặc như vậy rất khó coi, hơn nữa ở trong nước cũng rất khó mua được mũ và khăn quàng cổ màu xanh.
Tàu sắp kiểm tra vé, Đồng Tuyết Lục theo mọi người lên xe, cô nhìn qua cửa sổ, vẫy tay với anh.
Ôn Như Quy cũng bình tĩnh vẫy tay với cô, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
Bỗng nhiên Đồng Tuyết Lục cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua có cảm giác Ôn Như Quy không nỡ xa mình, nhưng hôm nay nhìn anh rất bình tĩnh.
- -- Tình yêu cũng sẽ có lúc biến mất đúng không?
===
Thời này tàu chạy rất chậm, ngồi - tiếng đồng hồ mới đến được Dương Châu.
Bọn họ xuất phát vào buổi sáng, đến Dương Châu đã là nửa đêm.
Cũng may sáng sớm bọn họ đã thông báo cho đơn vị ở bên này đến đón.
Bọn họ ngồi xe ô tô đi tới khách sạn, rồi làm thủ tục vào ở.
Đồng Tuyết Lục vô cùng mệt mỏi, vừa ăn xong là về phòng tắm rửa.
Vào lúc cô định đi ngủ, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô mặc thêm áo khoác đi ra mở cửa, người đến nhân viên phục vụ: "Đồng chí Đồng, phía dưới sảnh có một người tự xưng là anh họ của cô, người ta nói muốn gặp cô."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Anh họ?"
- -- Cô nào có anh họ chứ?
Đồng Ngạn Lương cũng được coi là anh họ của cô, nhưng lúc này cậu ta đang đi cải tạo ở nông trường mà.
Nhân viên phục vụ gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy nói mình họ Ôn."
- -- Họ Ôn?
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục mở to, cô chỉ biết có một người họ Ôn, không phải là Ôn Như Quy đấy chứ?
Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, loại bỏ suy đoán này, buổi sáng Ôn Như Quy và cô mới chia tay.
- -- Huống chi lúc này trời đang giá rét anh tới Dương Châu làm gì?
Đồng Tuyết Lục không nghĩ ra được gì, đành phải mặc quần áo rồi cùng nhân viên phục vụ đi xuống.
Vừa đi xuống dưới, cô đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.
Trong tay người đàn ông đó cầm một cái túi du lịch màu đen, đứng thẳng lưng ở trước sảnh, anh nghe thấy tiếng bước chân nên xoay người lại.
- -- Đúng là Ôn Như Quy mà cô đã nghĩ là không thể.
Đồng Tuyết Lục giật mình: "Sao anh lại ở đây?"
Lông mi của anh run lên: "Em họ, thư tiến cử của anh bị mất rồi, không thể làm thủ tục vào ở được."
[HẾT CHƯƠNG ]