--- // ---
Lúc đến Từ gia thì bọn họ vẫn đang dùng bữa.
Người Từ gia nhìn thấy bọn người Đồng Tuyết Lục đến, lập tức sửng sốt một phen.
Cuối cùng vẫn là Chu Phương phản ứng đầu tiên: "À em cả, các em đến rồi, mau vào ngồi đi."
Nhà một gian của Từ gia còn nhỏ hơn so với Đồng gia, đây là chỗ ở của ba người lớn và một đứa bé, nhìn vô cùng chật chội.
Lúc này, má Từ đang ôm một đứa bé trai khoảng chừng hai tuổi vào trong lòng, khuôn mặt của bà ta vừa đen lại vừa thối, giống hệt một rãnh nước bẩn.
Đồng Tuyết Lục ra vẻ như không nhìn thấy, cong môi cười: "Chị Chu Phương, chi bằng mọi người cứ ăn cơm trước đi.
Bọn em ra bên ngoài chờ, chờ mọi người ăn cơm xong đã rồi nói."
Từ Bách Căn và cháo vào miệng hai ba lần cho hết, xong mới đứng dậy nói: "Mẹ nó dọn dẹp bát đũa đi.
Em cả, bọn em đến đây ngồi này."
Chu Phương lại nói với Đồng Tuyết Lục: "Bên ngoài có nhiều muỗi, bọn em nhanh vào đi đừng đứng ở ngoài đấy."
Đồng Tuyết Lục đáp lại một tiếng, sau đó mới dẫn Đồng Miên Miên đi vào.
Cùng lúc đó, cô cũng quan sát vẻ mặt của hai vợ chồng Chu Phương, thấy bọn họ cũng không tỏ vẻ không vui gì, trong lòng cô không khỏi gật gù.
Tuy Đồng Gia Minh tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có mắt nhìn người.
Xem ra vợ chồng Từ Bách Căn trước mặt này không phải là loại người có lòng tham, ỷ mạnh hiếp yếu.
Mặc dù sắc mặt của má Từ không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời gì khó nghe.
Bà ta giao đứa trẻ lại cho con dâu rồi bưng bát đũa ra ngoài rửa.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Tuyết Lục nói thẳng: "Hôm nay bọn em đến đây là vì chuyện trạm dệt."
Từ Bách Căn gật đầu, vẻ mặt của anh ta lúng túng: "Đây là chuyện nên làm thôi.
Ngày em trở về, bọn anh đã muốn qua nói chuyện với các em, nhưng mà hôm đó sức khỏe của con anh không ổn cho nên mới dẫn nó đi đến bệnh viện khám.
Ngày hôm sau quay về thì em đã lên thành phố rồi."
Chu Phương gật đầu phụ họa với chồng: "Hôm nay biết em quay về cho nên bọn chị định cơm nước xong xuôi sẽ qua nhà của các em, không ngờ bọn em đã đến đây trước."
Đồng Tuyết Lục nói: "Ngày mai em muốn đến xưởng may làm việc, về phần tiền mà chị Chu Phương đã làm trước kia, chờ khi kết lương em sẽ để Gia Minh đến đưa cho chị."
"Cảm ơn em cả."
Chu Phương cười nói cảm ơn, trong lòng lại yếu ớt mà thở dài một hơi.
Thất nghiệp, đến lúc đó mẹ chồng sẽ lại nói cô ta vô dụng, như vậy sẽ liên lụy đến con trai của cô ta.
Cô ta và Từ Bách Căn quen nhau từ thời đi học.
Chỉ khác nhau ở chỗ, Từ Bách Căn là người thành phố, mà cô ta lại là người từ nông thôn.
Mẹ chồng vẫn luôn muốn tìm một cô con dâu thành phố, cho nên sau khi cô ta gả đến, mẹ chồng luôn cảm thấy cô ta mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, đủ loại ruồng bỏ.
Mặc dù cô ta học đến cấp hai, nhưng công việc trong thành phố này là kiểu có nhưng không dư, rất khó để chen chân vào.
Vốn dĩ bọn họ định mua lại máy trạm này của Đồng gia, không ngờ Đồng Tuyết Lục lại đột nhiên quay về.
Chuyện mua lại công việc này đương nhiên là không thể được.
Mặc dù trong lòng Chu Phương có hơi khó chịu nhưng vốn dĩ công việc này là của nhà người ta, trả lại cho bọn họ cũng là chuyện nên làm.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ không hề tỏ vẻ oán hận, lúc này mới nói ra kế hoạch đằng sau: "Gia Minh chuẩn bị đi học lại rồi, bọn em định bán lại trạm khuân vác, không biết anh Từ và chị Chu Phương có quen ai muốn mua lại hay không?"
Hai người Từ Bách Căn và Chu Phương nghe tin này thì ngơ ngác một hồi: "Bán sao? Trong nhà em không ai làm việc này nữa à?".
Xin hãy đọc truyện tại — Tг ЦмtгuуeЛ.
Vn —
Nhà Đồng Đại Quân còn hai người em, mỗi lần từ quê lên bọn họ lại than thở không có việc làm.
Có lần còn ép Đồng Đại Quân tìm việc cho bọn họ, ở lại thành phố hơn nửa tháng rồi mới cầm tiền đi khỏi.
Có hai người em như vậy, mà bọn họ lại đồng ý bán công việc này đi sao?
Đồng Tuyết Lục giả vờ than thở: "Đương nhiên là cần, nhưng mà bà nội của em phát điên rồi, đi đâu cũng cần có người trông coi.
Hai chú của em có lòng hiếu thảo nên đều muốn ở lại nông thôn để chăm sóc bà nội.
Vì vậy nên mới để chúng em bán lại công việc này."
"Hả, phát điên?"
Vẻ mặt của hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương vô cùng kinh ngạc.
Hơn nửa năm trước bà cụ Đồng gia vẫn còn rất khỏe mạnh, mỗi bữa ăn đều phải ăn thịt và hai cái bánh bao lớn, chửi người ta cũng rất khí thế, sao nói điên là liền điên thế chứ?
Đồng Gia Minh nghe vậy cũng ngơ ngác hồi lâu, cậu quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục ở bên cạnh.
Thế nhưng cậu cũng nhanh chóng cụp mắt xuống, không vạch trần lời nói dối của cô.
Đồng Tuyết Lục nói vớ nói vẩn một cách nghiêm túc: "Vâng, bác sĩ nói là bệnh Alzheimer của người già hay gì đấy.
Cũng không phải là hoàn toàn phát điên, có nhiều khi nhận biết được người thì nói chuyện cũng giống như người bình thường, nhưng lúc phát điên sẽ muốn đánh mắng người khác.
Nghe nói là trong thôn đã có không ít người bị bà ấy đánh rồi!"
"Cũng bởi vì như vậy, cho nên hai chú của em mới không dám dẫn bà nội đến thành phố sống.
Vốn dĩ lúc trước bọn họ định giải quyết xong việc đồng áng sẽ lên đây, nhưng bởi vì căn bệnh này cho nên mới trì hoãn, ây da."
Cô vừa nói xong, Chu Phương đã sợ mất mật: "Sao lại nghiêm trọng đến vậy chứ? Bệnh này về sau có tốt lên được không?"
Đồng Tuyết Lục lại thở dài một hơi, khoát khoát tay: "Không khỏe hơn được, mặc dù em chưa từng gặp bà nội của mình, nhưng nghe thấy bà đã già rồi mà còn phải chịu đựng căn bệnh này.
Trong lòng của em vô cùng khó chịu..."
Nói xong câu cuối cùng thì hốc mắt của cô cũng đã đỏ bừng, giọng nói thì nghẹn ngào, dáng vẻ vô cùng bi thương và khó chịu.
Đồng Gia Minh: "..."
Xém chút nữa thì cậu đã tin rồi.
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nghe thấy thì càng cảm thấy Đồng Tuyết Lục là người có tấm lòng hiếu thảo.
Trước khi Đồng Tuyết Lục trở về, người trong khu tập thể châm chọc đủ kiểu, nhất là khi vợ chồng Đồng Đại Quân vừa xảy ra chuyện.
Đó là thời điểm mọi người nói khó nghe nhất.
Bây giờ xem ra tất cả mọi người đều đã hiểu lầm cô rồi, cô có lòng hiếu thảo với cả người bà nội chưa từng gặp như vậy, sao lại có thể là người ngại nghèo yêu giàu được?
"Vậy bây giờ mấy chị em bọn em định trở về quê hay sao?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không về, vốn dĩ việc ở quê đã nhiều rồi, bây giờ bà nội cần người chăm sóc.
Nếu bọn em còn về thì chẳng phải là mấy chú mấy thím sẽ càng bận hay sao! Huống chi em cũng đã trưởng thành, em có thể kiếm tiền nuôi em trai em gái.
Chờ đến khi có tiền để dành thì em còn định sẽ gửi tiền và thuốc bổ về cho bà nội!"
Nghe được lời cô nói, ánh mắt Chu Phương nhìn cô càng dịu dàng hơn: "Em đúng là đứa cháu có hiếu, nếu bà nội của em biết được thì chắc chắn bà ấy sẽ rất vui mừng."
"Hiếu thảo với bà là chuyện nên làm mà." Đồng Tuyết Lục nghe lời khen sắc mặt càng thẹn thùng, cô nói: "Đúng rồi, anh Từ, chị Chu Phương, hai anh chị có muốn mua lại trạm khuân vác hay không?"
Chu Phương giật mình: "Mua lại? Nhưng bọn chị không làm được."
Vị trí khuân vác là việc tốn nhiều sức, từ trước đến nay cũng chỉ nhận đàn ông.
Từ gia cũng chỉ có một đứa con trai là Từ Bách Căn, bọn họ muốn mua cũng vô dụng.
Đồng Tuyết Lục lại nói: "Hai anh chị có thể mua rồi sau này tìm người khác đổi việc lại.
Vậy thì cơ hội tìm được công việc phù hợp sẽ lớn hơn so với việc bây giờ ngồi đợi."
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương nhìn nhau.
Đúng vậy, sao trước kia bọn họ không nghĩ đến việc này chứ?
Dù sao thì có công việc trong tay để trao đổi với người khác cũng dễ hơn so với ngồi chờ việc, nhưng mà...
"Không biết là em cả muốn bán bao nhiêu tiền?"
"Anh Từ và chị Chu Phương cho em tệ là được rồi."
" tệ?" Từ Bách Căn ngơ ngác: "Em cả, em nói thiếu rồi đúng không?"
Bây giờ với một công việc phổ biến ở bên ngoài đã bán được tệ, công việc tốt thì có thể bán hay . tệ hơn.
Tuy rằng công việc khuân vác nặng nhọc lương thấp, nhưng chí ít cũng phải là tệ.
Chu Phương gật đầu theo: "Em cả, chắc hẳn là em không biết giá tiền của một máy trạm đúng không? Lần trước trong xưởng có người bán tệ."
Nhìn hai người thành thật như thế, Đồng Tuyết Lục càng hài lòng: "Em biết, nhưng mà em nghe Gia Minh nói, lúc ba mẹ của em xảy ra chuyện anh Từ và chị Chu Phương đã giúp bọn em không ít việc.
Nếu như không có hai anh chị thì bọn trẻ chắc chắn sẽ không tự thu xếp được.
Cho nên anh chị chỉ cần gửi em tệ là được rồi."
Thì ra là bởi vì chuyện này, người có ơn tất báo như vậy thật sự rất hiếm.
Thế nhưng cho dù có như vậy thì bọn họ cũng không thể lợi dụng người khác được.
Từ Bách Căn nói: "Em cả à, anh chị sẽ mua công việc này.
Nhưng mà không thể mua với giá tệ được, cứ dựa theo giá cả của người khác lấy tệ!"
Đương nhiên là Đồng Tuyết Lục sẽ không nhận giá đó, nếu không thì tâm tư của cô trở nên vô ích rồi "Anh Từ, chị Chu Phương, không thể như vậy được..."
Sau một hồi anh đẩy em nhường, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý với giá tệ.
Từ Bách Căn làm việc rất thẳng thắn, anh ta đưa ngay cho Đồng Tuyết Lục tệ, số tiền còn lại thì bọn họ phải đi mượn rồi mới có thể đưa.
Tất nhiên là Đồng Tuyết Lục không có ý kiến gì cả, sau khi ký giấy xác nhận cô lập tức đứng lên muốn rời đi.
Bây giờ, má Từ mới dẹp khuôn mặt đen như đáy nồi mà treo lên khuôn mặt già nua cười tươi như hoa bước tới, bà ta nói: "Trời tối như vậy rồi, mẹ đứa nhỏ, con đi tiễn mấy đứa em về đi."
Đồng Tuyết Lục nói hai câu khách sáo rồi cũng không kiên trì từ chối nữa.
Cả Từ gia đưa bọn họ đến cửa, Chu Phương còn chủ động bế Đồng Miên Miên giúp cô.
Nhìn cảnh tượng cứ như đưa tiễn lãnh đạo quốc gia này khiến vợ của ông Lâm, người đang núp sau cửa sổ bí mật quan sát có hơi sửng sốt.
Tại sao không đánh nhau mà lại có vẻ quan hệ còn trở nên tốt hơn thế này?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Vợ của ông Lâm tò mò đến mức đáy lòng như bị mèo cào.
Nhưng mà bây giờ bà ta chạy đến Từ gia để hỏi thì cũng không thích hợp, đúng là khiến bà ta nôn nóng chết mất thôi!
===
Trở về Đồng gia.
Đồng Gia Tín đang làm bài tập, miệng còn đang cắn bút chì, dáng vẻ vô cùng khổ não.
Nhìn thấy bọn họ trở về, cậu ta quăng luôn cây bút chì mà nhảy cẫng lên: "Anh hai, mọi người về rồi sao?"
Đồng Gia Minh "Ừ" một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Đồng Gia Tín lại giống như một con chim sẻ ngốc nghếch nói chuyện líu ríu không ngừng: "Anh hai, mọi người đi đến Từ gia để làm cái gì vậy? Hơn nữa, em gái có thể đi thì tại sao lại không cho em đi cùng?"
Lần này, ánh mắt của Đồng Gia Minh nhìn thẳng cậu ta: "Em làm bài tập xong hết rồi sao?"
Đồng Gia Tín lập tức như quả cà phơi ngoài sương, giọng ỉu xìu: "...!Vẫn chưa xong."
Đồng Gia Minh nghiêm mặt: "Vậy còn không mau đi làm?"
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ với cậu rồi lại quay về tiếp tục cắn đầu bút.
Đồng Tuyết Lục ở bên ngoài nấu nước chuẩn bị tắm rửa, cô là người vô cùng sợ lạnh, cho dù là mùa hè thì cũng muốn tắm rửa bằng nước ấm.
Đồng Gia Minh đi đến trước bếp lò thì ngừng lại, cậu hạ giọng: "Sao vừa rồi cô lại nói dối?"
Đồng Tuyết Lục đậy nắp nồi lại, ngồi thẳng lên nhìn cậu ta: "Cậu đang nói chuyện bà nội phát điên sao?"
Đồng Gia Minh gật đầu.
"Đương nhiên là vì cậu rồi!" Đồng Tuyết Lục nói tiếp: "Nếu như tôi không nói như vậy, chờ đến lúc người dưới quê lên thì lời nói dối của cậu sẽ không còn được chấp nhận nữa!"
Đứa trẻ đang khóc thì cần được uống sữa.
Cô nhất định sẽ không che giấu những chuyện mà mình làm cho người khác.
Lông mày của Đồng Gia Minh nhíu lại: "Vậy lời nói dối của cô thì chắc chắn lắm sao?"
Chẳng lẽ người ta không nhận ra được một người có điên hay không à?
Hơn nữa, sẽ có nhiều người từ Bắc Hòa lên, sao lại có thể tùy tiện nói vớ nói vẫn như thế?
Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Chính vì vậy nên mới phải ra tay trước."
Vở kịch hiếu thảo mà cô diễn đêm nay chỉ để vui đùa sao?
Cái cớ của Đồng Gia Minh sẽ bị phá vỡ khi những người từ Bắc Hòa lên đây, lúc đó cậu sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Bởi vậy cho nên cô cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.
Chỉ có khi bà nội phát điên thì mới có thể làm tốt được nhiều chuyện phía sau.
Về chuyện cô bán rẻ máy trạm cho Từ gia tối nay.
Cô nghĩ rằng, mình đã bán giá tốt cho Từ gia, hy vọng đến lúc ầm ĩ lên thì Từ gia có thể đứng về phía bọn họ mà nói chuyện giúp.
Về chuyện hãm hại một bà lão chưa từng gặp mặt, lương tâm của cô không cắn rứt sao?
Đáp án đương nhiên là không.
Ở trong sách, ba ông lớn có tuổi thơ thê thảm đến như vậy đều do một tay của bà phù thủy Tạ Kim Hoa này tạo nên.
Từ nhỏ Đồng Miên Miên đã có một khuôn mặt xinh đẹp, năm cô bé mười sáu tuổi đã bị người anh họ lớn hơn cô bé mười tuổi dâm ô.
Sau khi Tạ Kim Hoa phát hiện, bà ta không những không mắng cháu trai của mình mà còn chỉ trích Đồng Miên Miên là không biết xấu hổ, còn nhỏ mà đã quyến rũ người khác.
Vấn đề này đã để lại bóng ma thời niên thiếu cho Đồng Miên Miên, cô bé sợ lại gặp chuyện như vậy cho nên cũng không dám nói cho hai người anh ruột của mình biết.
Cứ thế sau khi lớn lên, cô bé vẫn không thể nào thoát ra khỏi rào cản tâm lý này, cuối cùng lại chọn cách tự sát vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp.
Đồng Gia Minh còn muốn nói gì đấy, nhưng lại thấy Đồng Miên Miên dùng đôi chân ngắn ngủn của mình từ trong nhà chạy ra.
Cô bé chạy thẳng đến chỗ Đồng Tuyết Lục: "Chị, Miên Miên buồn ngủ, em muốn đi ngủ."
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô bé: "Em chờ một chút, chúng ta tắm rửa xong rồi sẽ đi ngủ, con nít mà không tắm rửa thì sẽ bị biến thành bé heo thối đấy."
Đồng Miên Miên trợn tròn mắt, giống như một chú cún con ngốc nghếch, cô bé đong đưa đôi bàn tay nhỏ béo múp míp: "Miên Miên không muốn biến thành bé heo thối đâu."
"Vậy chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ có được không?" Đồng Tuyết Lục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Đồng Miên Miên rụt cổ lại cười khanh khách: "Vâng, đi tắm."
Đồng Gia Minh nhìn dáng vẻ cười tít mắt của em gái mình trong lòng Đồng Tuyết Lục, lông mày của cậu giãn ra từng chút, từng chút.
Nhớ lại lúc ba mẹ của cậu vừa ra đi, Đồng Miên Miên vừa khóc vừa gào đến khàn giọng.
Mặc dù sau này cô bé đã không khóc nữa nhưng lại hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát trước kia.
Nhưng vài ngày trở lại đây, cô bé đã lấy lại sự vui vẻ và nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy để cô gái trước mặt này quay về có lẽ là một quyết định chính xác.
===
Tác giả có lời:
Tạ Kim Hoa: Cô không thấy lương tâm cắn rứt sao?
Đông Tuyết Lục: Không nha, hơn nữa còn cảm thấy rất đắc ý đấy..